Cuộc phẫu thuật không lâu lắm, nhưng đối với người nhà bệnh nhân thì một phút cũng dài như một thế kỉ. Vậy nên trong khi chờ Thiên Hàn, ruột gan Lục Nhi như cháy hết lên, cứ cảm giác như thời gian xung quanh ngưng đọng, không chạy để Thiên Hàn khó phẫu thuật vậy. Rất may là bên cạnh mấy người cũng vững tinh thần khuyên bảo nên cô cũng đỡ lo. Và rồi cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Bác sĩ vừa bước ra, mọi người đã đồng loạt đứng dậy nhưng Vạn Thành là nhanh nhất, bám sát lấy tay bác sĩ, hỏi:
- Bác sĩ, ca phẫu thuật thế nào rồi ạ?
- Ca phẫu thuật rất thành công.
Hết thảy mọi người đều thở phào. Lục Nhi khẽ cười, một nụ cười thật hạnh phúc. Âu Nhã lên tiếng:
- Vậy bao giờ chúng tôi được vào thăm cậu ấy?
- Cậu ấy vừa phẫu thuật xong nên chưa thể tỉnh lại ngay được. Vì vậy chúng tôi sẽ đưa cậu ấy đến phòng hồi sức. Bao giờ cậu ấy khá hơn sẽ đưa về phòng bệnh thường. Lúc về phòng bệnh thường thì mọi người có thể vào thăm được rồi. Thôi mọi người ở lại, tôi đi trước.
- Vâng. Cảm ơn bác sĩ. Đi thong thả.
Bác sĩ khẽ gật đầu rồi đi trước. Mọi người thả lỏng, bình tâm lại. Đường Tổng nghe xong thì toan bước khỏi, Vạn Thành thấy vậy liền lên tiếng:
- Bác Đường...
- Tiểu Thành, các cháu. Bây giờ Hàn đã phẫu thuật xong. Bác phải về công ty giải quyết hết việc đây. Các cháu ở lại chăm sóc nó hộ bác nhé. Bao giờ nó tỉnh nhớ gọi cho bác ngay đấy.
- Vâng.
Đường Tổng khẽ gật đầu rồi rời khỏi bệnh viện. Vạn Thành khẽ thở dài:
- Bác ấy lúc nào cũng công việc ngập đầu.
Âu Nhã khẽ lên tiếng:
- Tổng giám đốc mà.
Vạn Thành cũng làm mặt bất đắc dĩ. Mọi người chia nhau mỗi người một việc: Vạn Thành chở Âu Nhã về lấy quần áo cho Thiên Hàn, Thám Nhan thì đi mua đồ dùng trong bệnh viện cho hắn. Còn Lục Nhi thì được phân công ở lại trông Thiên Hàn. Cô tuy thở phào nhưng sự thật thì vẫn hơi lo...
> Tối hôm đó<
Tất cả đồ dùng cho Thiên Hàn đều đã chuẩn bị xong. Mọi người ai cũng đã ăn lót dạ qua, còn mỗi Lục Nhi là chưa có gì. Vì vậy Âu Nhã kéo tay Lục Nhi bằng được, bắt cô phải đi ăn. Tuy Âu Nhã muốn kéo cô đến quán ăn ở gần đó nhưng Lục Nhi cứ một mực đòi ăn ở canteen bệnh viện. Vậy là Âu Nhã đành nghe theo, nhưng cô vẫn cứ xị mặt ra. Lục Nhi khẽ cười:
- Chị sao vậy?
- Chị đặc biệt không muốn em ăn ở đây đâu. Ở đây nấu đồ không ngon lại còn đắt nữa.
- Ở đây đồ cũng rất ngon đấy chị ạ. Chị không tin có thể nếm thử này. Ngon lắm nha - Vừa nói Lục Nhi vừa giơ muôi canh lên, quả thật có mùi thơm ngào ngạt.
- Thôi thôi chị chịu - Âu Nhã né thật xa!
- Vậy chị ngồi đó chờ xíu đi. Em sẽ ăn xong ngay thôi.
- Không, cứ từ từ không là hỏng dạ dày mất!
- Hàn tỷ à, tỷ cứ như là mẹ muội vậy đó - Lục Nhi giỡn.
- Vậy sao muội còn không nghe lời ta mà ra quán khác chứ?
Lục Nhi cười khì xong lại tiếp tục ăn. Cô ăn được nửa thì bên cạnh có tiếng nói:
- Anh thật đúng là! Em đã bảo ngồi trên phòng em mua đồ về mà anh không nghe gì cả.
Một giọng nói khác tiếp lời:
- Anh khỏe rồi nên rất muốn vận động. Em nghĩ anh có thể ngồi mãi trong cái phòng mịt mù đầy mùi thuốc đó không?
Một giọng nói khác nữa lại chen vào:
- Bố nói phải. Mẹ chả bảo là không được ngồi mãi mà phải đứng lên vận động là gì.
Ông bố thấy vậy cười, xoa đầu con trai nói:
- Chỉ có con trai bố là hiểu bố thôi!
Cậu bé thích thú cười tít, giơ ngón tay cái ra kí hiệu với bố. Bà mẹ cũng cười, đưa đũa cho con trai rồi bảo:
- Bây giờ bố khỏe lại liền vào hùa với con để bắt nạt mẹ hả?
Câu nói thì có vẻ là mắng nhưng thực ra lại là câu mắng yêu. Lục Nhi không tự chủ được mà quay sang nhìn gia đình họ rồi cũng cười theo. Cô bỗng nhiên nghĩ tới Thiên Hàn, bỗng nhiên nghĩ tới gia đình đầm ấm như vậy. Rồi cũng chẳng biết cô nghĩ đến cái gì nữa mà bỗng nhiên mặt đỏ hồng. Âu Nhã đang cắm mặt vào điện thoại, thấy Lục Nhi mặt đỏ hồng lại tủm tỉm cười thì ngớ người, vội lay lay tay cô:
- Nhi Nhi, em... em làm sao vậy?
Bị đánh thức, Lục Nhi xấu hổ,khẽ nói:
- À không có gì đâu. Chỉ là em đang nghĩ về một việc mà em rất mong muốn được thực hiện thôi 😁
< To be continued>
p/s: tui sẽ không nói thêm gì ngoài câu: Lịch đăng chương là vào T2,T4,T6 và CN lúc 20:00