Đồ Biến Thái, Đi Chết Đi !

Tại hạ vừa nhận đc tin vui nổ đom đóm mắt. Nhân lúc tâm trạng đang vui thì xin tặng các thí chủ một chap dài nhe.
Nhưng ko biết là có dài ko đã
-------------------------------------------------
_ Im đi! Đủ rồi! Tao tống cổ bọn mày ra khỏi đây bây giờ! Xin hỏi 2 cô nương tới đây thăm bệnh nhân hay tra tấn cho nó bệnh thêm? Có biết là nghe hai người nói mà tui tổn hại cả não lẫn tai ko? Tổn hại cái tai vì phải nghe quá nhiều. 40% khả năng dẫn đến bị điếc. Tổn hại bộ não vì phải nghĩ xem 2 tiểu thư đang nói cái quái gì. Nghĩ thôi đã thấy mệt rồi. Vậy nên tôi có đầy đủ lí do để đá đít 2 người ra khỏi đây, ko sang Can na đa, ko đi vòng quay thế giới. Thế nên 2 người liệu thần hồn vác cái xác đi khỏi phòng của tui (chuồng lợn chứ) Nhưng trc đó phải trả tiền bồi thường vì tội quấy nhiễu sức khỏe cả thân xác lẫn tinh thần.
(Viết cả một đoạn dài này cũng mỏi tay rã rời. Chân tay chỉ muốn rụng ra. Ko chỉ vậy mà còn tổn hại đến cả cái não vì phải suy nghĩ nên phải viết như thế nào. Còn tổn hại cái bàn tọa vì ngồi ê nãy giờ. Chân cũng bị chuột rút luôn. Hic. Cuộc đời nhà văn cũng khổ vậy sao? Bây giờ mới thấy thương cho ông Tô Hoài, Võ Quảng,.v.v... Mình lí luận lắm điều từ khi nào ấy nhỉ)
Ở trong chuồng lợn trên tầng như thế, vậy còn ở dưới phòng khách thì sao?
Ở dưới phòng khách...
4 chiếc ghế sô pha đc xếp vòng quanh cái bàn. 4 con người đẹp trai trời lòng đất lở (chém giò vãi) mỗi người một tâm trạng khác nhau. Tịnh thì nhìn qua khuôn mặt anh, có thể biết anh đang tỏa ra một luồng sát khí đen ngòm như cột khói khi nó học nấu ăn. Khuôn mặt đẹp trai thì cố gắng dữ cho tâm trạng bình thản hết mức. Cố gắng cười tươi hết mức. Đôi mắt đầy sắc lạnh thì luôn ném vào 2 nhân vật chính. Chân vắt chữ ngũ trông cực kì cool mà cũng cực kì đại ca.
Tâm trạng của hắn thì trái ngược hoàn toàn. Cũng phải thôi, anh đang ngồi đối diện Tịnh. Nhìn luồng sát khí bốc lên nghi ngút, thơm thủng cả lỗ mũi (cóc có mùi đâu) mà mồ hôi tuôn ra như suối. Ơ hay, điều hòa thì vẫn bật nhưng sao mồ hôi chảy lắm thế nhỉ? Ướt đẫm cả khuôn mặt đẹp trai, trắng ko tì vết ấy.

Kiến Anh thì có khác gì? À! Có khác đấy. Khuôn mặt của anh bình tĩnh hơn, ko đổ mồ hôi, ko cảm thấy căng thẳng hay sợ hãi. Vẫn bình thường như cái giường đặt ở ngoài đường. Đây là đặc điểm lấy lòng người anh, bởi Tịnh rất thích những người bình tĩnh. Đâu ai biết rằng, sâu trong cái vẻ bình thản ấy là một tâm hồn đang run bần bật.
Có lẽ thảnh thơi nhất là Minh, tuy anh là 1 người gián tiếp ko nhỏ nhưng hiện tại anh đang rất là mừng vì Tịnh có bao nhiêu yêu thương đều đem tặng hết cho 2 người kia rồi.
Nói chung, ko khí rất là căng thẳng.
Nhưng nó đã bị xóa tan đi bởi 1 con người đang bước xuống
_ Khát nc quá!_ Nó bc xuống cùng hai nhỏ bạn
_ Em gái, sao ko nghỉ đi?_ Tịnh vội vàng lo lắng.
_ Em khỏe rồi, khỏe đến nỗi sẵn sàng vẫn động._ Nó bẻ tay rôm rốp, nghe thôi mà 3 người con trai đang im lặng kia tái xanh mặt vì sợ. Quỷ thần ơi, sao lại có đứa con gái như thế trên đời chứ? (Thế mà lắm người mê cơ đấy)
Các bạn đang hỏi tại sao 2 con người kia nãy giờ chỉ im lặng à? Thật ra từ lúc nó xuống, 2 thằng cha ấy đã đặt sẵn rất nhiều câu hỏi: "Em có khỏe ko?" ; "Hết mệt chưa?" ; " Có cần bồi bổ ko?" ; "Có cần vô viện ko?" ; ... Nhưng phải im lặng vì sợ rằng lo lắng thái quá mà bị ai đó lườm lần thứ mấy cũng ko nhớ nữa.
Kiến Anh nháy mắt ra hiệu vs nhỏ Ngọc Bích, nhỏ như hiểu ý, liền lắn đầu thở dài. Kiến Anh thấy vậy cũng buồn bã thở dài.
Haiz
------------------------------------------------
Tui cũng muốn thở dài làm sao. Cái lưng đau ê ẩm mà chả biết vì sao lại đau. Cái thân thể "nhỏ bé, yếu ớt" này mệt quá trời. Chắc là do thời tiết thay đổi nên cơ thể chưa thích nghi đc. Sáng nắng chiều mưa. Chắc ốm mất. Mà tui còn nhỏ quá mà. (Tui đã nói là mình chưa lên cấp 3 chưa nhỉ? - 3 -)
-------------------------------------------------
Sáng hôm sau...

- Reng - Reng - Reng -
Nó vươn tay tắt cái đồng hồ báo thức trên tủ nhỏ cạnh đầu giường rồi ngủ tiếp.
- Ò ó o - Ò ó o -
Nó cầm lấy cái gối rồi phang vào cái đồng hồ con gà làm nó hỏng luôn
" Ở sau bờ vai là những sầu lo.
Hình như đuổi theo là những nỗi lo.
Vô tư đi bám vào anh này.
Suy tư anh u não cả tháng ngày
Ko may cho em yêu tím đến phải đúng thằng điên rồ trên khinh khí cầu..."
Nó mon men sờ soạng dưới cái gối để tìm cái điện thoại điên rồ đang ca bài "Ko phải dạng vừa đâu" của Sơn Tùng m-tp và tắt nó đi.

Thế là nó lại ngủ tiếp.
_ Ngủ đủ chưa hả cô nương? _ Theo tại hạ thấy, cái đồng hồ báo thức tốt nhất từ trc đến nay của nó là Tịnh. Anh mở cửa và hét tháo khiến nó cuối cùng cũng tỉnh dậy.
5h 30' sáng...
Nó vào trong phòng tắm và làm việc gười nào chẳng làm đánh răng, rửa mặt, tắm, thay quần áo, chải đầu,... Kể hết thì xong mẹ cái tay rồi, phần còn lại thì tự đoán đi.
Xong tất cả mọi việc phải làm, nó xuống nhà ăn sáng và lên xe đi học. Ngồi trên xe, nó thò đầu ra ngoài để tận hưởng những cơn gió mát lành thổi vào mặt. Còn anh Tịnh thì đang lẩm nhẩm cái gì đó.
Hỏi anh lẩm nhẩm cái gì thì đây tiết lộ cho: "Em gái ông còn ngây thơ, vô (số) tội nhé 2 thằng kia."
Anh này thù dai vãi. Chuyện xảy ra cả tuần rồi mà vẫn còn cay. Có người anh như vậy má nào thích ko tui nhường?
Đến trường,...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui