Đồ Biến Thái! Tránh Xa Tôi Ra!

Bị bỏ lại một mình, Gin ôm gối mà khóc. Sao cô lại thấy đau đớn thế này. Rõ là đó là những lời cô muốn nói ra, là những điều cô muốn chấm dứt, mà sao, lại đau thế này. Nhức nhói đến khó chịu. Hơi thở cũng cảm thấy khó khăn. Nước mắt thì cứ mặc nhiên mà tuôn trào.
“Fuu này, anh dẫn em qua tiệm bánh đi!” Nigi cùng Fuu trên đường đi học về. Hôm nay là đến ngày làm việc part-time của anh. Nhưng lạ là, tại sao Nigi lại xin theo? “Sao vậy?” “Em muốn ăn bánh” “Lát anh mua về cho” “Em muốn ăn bây giờ cơ!” Cô bắt đầu trò nũng nịu của mình. Fuu đành ngậm ngùi đồng ý rồi dắt tay Nigi đi.
“Em muốn ăn gì?” Fuu hỏi khi thấy Nigi cứ mở to mắt long lanh nhìn vào kệ bánh mãi. “Toàn là loại bánh mới!! Em muốn ăn hết!!” Cô nói tươi rói. “Ăn hết sẽ thành heo ấy” “Anh...Hừ, em muốn ăn cái này” “Chị ơi, lấy cho em...” Fuu chợt khựng lại khi thấy người chị thu ngân cùng ca làm việc mãi bấm bấm điện thoại với khuôn mặt lo lắng, không hề nghe cậu kêu. “Chị...chị này...???” “Ơ! Ah, xin lỗi, em gọi...?” Chị ta giật mình, khuôn mặt vẫn lấm tấm mồ hôi. “Chị có sao không?” “À...chị...” “Trông chị có vẻ không tốt?” “À thì...” Người chị bắt đầu tỏ lòng “Bây giờ, người yêu của chị đang thi đấu trên sân bóng, chị rất muốn đế cỗ vũ nhưng không ai có thay ca chị được hết. Với lại vừa nãy, trọng tài vừa thông báo anh ấy bị thương...” “Chị đi đi, ở đây em giúp cho” “Nhưng mà còn...công việc của em?”. Những lúc thế này, Fuu trông thật dịu dàng “Chị yên tâm” Vừa dứt lời thì cô nhóc Nigi chen vào “Đúng! Em sẽ vào thay chị!” Lời nói ngây ngô khiến Fuu và chị ta đều ngẩn người ra. “Thật chứ!?” Chị ta rạng ngời, rồi lấy nón của mình đội cho Nigi “Cảm ơn em nhiều! Cô bé đáng yêu quá!” Chị ta không quên nựng Nigi một cái rồi nhanh chóng chạy đi. Cô nàng vui vẻ bước vào chỗ làm việc trong sự ngỡ ngàng của Fuu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui