Tư Dương tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cô mơ mơ màng màng đi đến chiếc gương.
Nhìn bản thân đang ở trong gương.
Một cô gái tiều tụy chẳng còn là cô của trước nữa.
Trong cô có một suy nghĩ liều lĩnh.
Tư Dương cầm lấy tranh sức mà đập thẳng vào trong gương.
" Choang!" Tiếng gương vỡ tan, những mảnh thủy tinh rơi xuống đất.
Cô nhặt một mảnh gương lên nhẹ nhàng đưa lên tay của mình.
Dường như cô cảm nhận được ai đó đang đứng bên cạnh hối thúc cô làm việc này.
Đầu óc cô dần trống rỗng, con mắt cũng trở nên vô hồn.
Tư Dương mạnh mẽ gạch một đường trên cổ tay của mình.
Cốc cốc...
"...." Tiếng gõ cửa bên ngoài đã làm cho cô mất tập trung.
Lúc này, cô mới lấy lại được ý thức của mình.
Mảnh thủy tinh chỉ vừa mới làm xược một đường nhỏ trên da của cô nhưng điều này cũng đủ để một dòng máu đỏ tươi chảy ra.
Tư Dương một lần nữa nhìn lại bản thân trong gương.
Một câu gỏi đã đặt ra trong đầu cô.
" Như vậy có đáng không?"
Tư Dương buông bỏ mảnh thủy tinh ra đất, cô ngồi sụp xuống.
Những giọt máu tươi nhỏ giọt, dính vào bộ váy trắng cô đang mặc trên người.
Tại sao cô phải từ bỏ cuộc sống của mình chỉ vì một tên Cang Chung đó? Ở nơi nhà, cha mẹ, em gái có thể họ vẫn đang chờ cô trở về từng ngày.
Nếu cô chết đi rồi, họ nhất định sẽ rất đau buồn.
Không! Cô không thể chết một cách vô nghĩa như thế được.
Suy nghĩ sống và được sống bỗng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhìn vết thương trên cổ tay, Tư Dương phải đi xử lý nó.
Lỡ như, máu chảy quá nhiều cô sẽ bị mất máu mà chết cũng nên.
Vội vội vàng vàng chạy đi tìm hộp sơ cứu.
Tư Dương băng bó lại vết thương trên tay.
Tiếng gõ cửa bên ngoài cứ vọng vào khiến cô phải làm gấp gáp mà ra mở cửa.
" Cạch!" Cánh cửa được mở ra.
Người đứng bên ngoài cửa là một người hầu trong nhà.
Trên tay cô tay còn bưng một khay thức ăn.
Cô ta ân cần nói:" Đã xế chiều nhưng vẫn không thấy phu nhân xuống dùng nữa nên tôi có đem lên đây một chút thức ăn cho phu nhân lót bụng ạ."
" Cảm ơn cô." Tư Dương nhận lấy khay thức ăn từ tay của cô người hầu.
Sau đó, cô đóng cửa lại.
Bên trong phòng, mùi hương của thức ăn bay sột vào mũi.
Cái bụng của cô đã cảm nhận được cơn đói đang cồn cào.
Tư Dương nhìn thấy thức ăn không nhịn được mà ăn một cách ngấu nghiến như đã rất nhiều ngày không được ăn.
Chỉ trong một lúc, chỗ thức ăn ấy đã hết sạch.
Chiếc bụng đã căng tròn.
Ăn no rồi, cô cần phải thay một bộ đồ khác.
Không thể mặc trên người một bộ đồ nhếch nhác như vậy được.
Ở bên này, mẹ của Cang Chung và Mai Đình đang ngồi trong phòng ăn điểm tâm buổi chiều, nói chuyện phiếm với nhau.
" Cô ơi, anh Cang Chung biết chúng ta đến để thăm anh ấy nhưng anh ấy lại có việc phải ở bên ngoài một tuần mới quay trở về nhà được.
Có phải là anh Cang Chung đang nói với chúng ta rằng vợ của anh ấy chúng ta phải chăm sóc một chút không ạ." Mai Đình nở một cười gian xảo.
Mẹ của Cang Chung cắn một miếng táo ở trong miệng, bà ta thấy lời nói cũng Mai Đình vô cùng hợp lý.
Nếu như Cang Chung đã có ý muốn bà chăm sóc cho đứa con dâu " hỗn xược" đấy thì bà cũng niềm nở mà chấp nhận.
Được chăm sóc đứa con dâu " yêu quý" đấy, bà đây rất sẵn lòng.
" Cháu nói đúng lắm Mai Đình.
Cô sẽ phải chăm sóc thật tốt cho đứa con dâu đó một cách tử tế nhất." Bà ta lại cắn một miếng táo, trong đầu có một suy nghĩ thâm độc.
Tối hôm đó, ba người lại đối mặt với nhau trong bữa cơm.
Bà ta cư xử rất nhẹ nhàng với Tư Dương không giống như lúc sáng.
Mai Đình cũng gắp cho cô một miếng thịt cá.
Gương mặt giả trân không thể nào giả hơn được.
Cô ta bảo với cô:" Chị dâu, chị ăn cá nhiều vào một chút nhé.
Để cho có chất dinh dưỡng, anh Cang Chung trở về sẽ không trách em và cô không chăm sóc cho chị đoàng hoàng, để chị ăn uống thiếu thốn."
" Mai Đình nói phải, con ăn cho nhiều vào nhé, con dâu của ta." Bà mỉm cười nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự chán ghét đến giết người.
Tư Dương không trả lời họ.
Cô dùng bữa một cách bình thường giống như cô đang ăn một mình.
Những gì mà bọn họ nói, cô xem như đang nghe truyền hình vậy.
Không thèm đôi co với hai người họ, vì đụng tới họ chẳng có lợi ích gì cho cô.
Thái độ dửng dưng vẫn dùng bữa quá đỗi bình thường ấy.
Mai Đình và bà ta vô cùng ngứa mắt.
Liền lấy cớ cô không tôn trọng người khác, bà lên giọng khiển trách cô:" Con dâu, con ăn uống cũng phải kính nể người lớn.
Đừng có mãi gắp đồ ăn và ăn như một kẻ ăn mày.
Trông chẳng ra thể thống gì.
Điều này sẽ làm mất mặt gia đình danh giá của chúng ta."
Nhưng Tư Dương căn bản chẳng xem lời nói ấy là đang nói với mình.
Cô vẫn ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Cảm thấy bản thân đã no, cô liền đứng dậy muốn rời đi.
Thấy Tư Dương muốn rời đi bà tức giận quát:" Nè, đứng lại đó!"
"..."
" Cô nghĩ bản thân là công chúa hay tiểu thư? Tôi còn đang rất nhẹ nhàng với cô, vì vậy đừng có làm ra thái độ ấy với tôi.
Cẩn thận tôi sẽ cho người bắt một tên cướp biển như cô." Bà trợn mắt, đe dọa Tư Dương.