" Cô nghĩ bản thân là công chúa hay tiểu thư? Tôi còn đang rất nhẹ nhàng với cô, vì vậy đừng có làm ra thái độ ấy với tôi.
Cẩn thận tôi sẽ cho người bắt một tên cướp biển như cô." Bà trợn mắt, đe dọa Tư Dương.
Trước thái độ của bà ta, Tư Dương cười khẩy một cái.
Cô quay lại nhìn bà ta, mạnh miệng nói: " Thưa mẹ, con không dám nghĩ bản thân là nhân vật nào cả, con chỉ là con thôi.
Chẳng giống như mẹ, một bà già lố lăng, ô dề."
" Sao chị lại có thái độ hỗn hào với cô như vậy.
Dù gì cô cũng mẹ chồng của chị, chị phải cư xử đúng mực.
Cha mẹ chị không dạy điều đó à!" Mai Đình tức giận thay cho bà ta.
" Ha, đúng như lời cô nói đấy.
Chúng tôi bận rộn với công việc của mình lấy đâu ra thời gian để đi học cách giả tạo ấy được." Tư Dương không ngần ngại đáp trả lại lời của Mai Đình.
" Chị..." Cô ta tức đến không thể nói được gì.
" Thôi Mai Đình, đừng cố chấp với cô ta làm gì.
Cha mẹ là lũ cướp bốc thì con cái cũng học theo lối ngang ngược." Bà ta nhìn Tư Dương một cách mỉa mai.
Lời nói của bà ta vô tình lại xúc phạm đến cha mẹ của cô.
Điều này, cô không thể chịu đựng được.
Dù cô có bị sỉ nhục như thế nào cũng chăng sao nhưng còn cha mẹ cô thì bà ta không có quyền nói.
Tư Dương tức đến đỏ mặt, cô đi đến gần chỗ của bà ta trực tiếp hất ly nước trên bàn lên người bà.
" Nước thánh này có thể gọt rửa được sự tội lỗi trong lòng bà.
Đừng nói lời cay độc với cha mẹ của tôi, coi chừng có ngày tôi sẽ cắt lưỡi của bà cho chó ăn." Nói rồi, cô bỏ đi để lại hai người họ ngồi ở đó tức giận đến điên người.
" Con khốn! Đợi Cang Chung trở về, tao sẽ bảo nó li hôn với mày rồi tống cổ gia đình của mày vào trong ngục." Bà ta mắng Tư Dương xong lấy khăn lau đi những giọt nước trên mặt mình.
Mai Đình ngồi một bên lại thêm dầu vào lửa.
Cô ta nói với bà:" Cô đừng tức giận với chị dâu.
Nếu như chị ấy đã không biết lễ nghi của chúng ta thì chúng ta có thể dạy chị ta mà.
Cô thấy được không!"
" Dạy làm thế nào được.
Con khốn đó có chịu nghe lời của chúng ta sao!" Bà ta nói.
" Vậy thì chúng ta có thể nhờ anh Cang Chung giúp đỡ mà." Cô ta nở một nụ cười đắc ý.
Trong đêm tối trên biển, Cang Chung châm một điếu thuốc.
Hắn ngồi trong phòng các tài liệu thì nhận được thư của người nhà.
Cứ tưởng người gửi thư là Tư Dương, gương mặt bỗng vui mừng hẳn lên.
Nhưng khi được biết đó là thư của mẹ mình thì cảm thấy có chút hụt hẫng.
Hắn mở bức thư ra xem nội dung bên trong.
Đôi lông may chau lại, hắn vò nát bức thư thẳng tay ném vào thùng rác.
Sắc mặt trở nên đáng sợ.
" Tư Dương, em quá lắm rồi!"
Hắn liền viết lại hai bức thư, một bức hồi âm cho mẹ, còn một bức thì gửi cho Tư Dương.
Trong đêm, bức thư được gửi đi gấp.
Sáng ngày hôm sau, Tư Dương nhận được thư bên của Cang Chung gửi về.
Bên trong nội dung nói về gia đình cô và sự đe dọa của Cang Chung.
Hắn bắt cô phải nghe theo những gì mẹ của hắn sai bảo.
Nếu không, gia đình của cô xảy ra chuyện gì hắn cũng không đảm bảo được.
Cầm tờ giấy trên tay, Tư Dương tức giận mà ném đi.
Cô tức giận, hai tay siết chặt lại.
Tại sao hắn lại gửi cho cô bức thư đe dọa đó? Chắc chắn là do mẹ của hắn và cô gái kia đã bày trò.
Tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Tư Dương đang tức giận, vừa hay cô muốn tìm người để trút giận đây.
Cô đi ra mở cửa định mắng cho người đứng bên ngoài một trận nhưng cánh cửa mở ra người đứng bên ngoài lại là hai cô cháu kia.
Nhìn thấy họ, cô lại tức giận hơn nhưng không thể làm gì họ được.
Bởi vì phía sau họ chính là tên Cang Chung độc ác kia.
Cô sợ bản thân làm gì đó không đúng sẽ ảnh hưởng đến gia đình của mình.
Chỉ có thể nhẫn nhịn gia đình cô mới có thể bình an được.
" Hai người đến đây làm gì?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
" Thì đương nhiên dạy chị cách cư xử của một con dâu danh giá trong gia đình này." Mai Đình nhếch môi nói.
" Con dâu, mặt trời đã mộc lên đỉnh đầu rồi.
Con phải đi làm việc chứ." Mẹ của Cang Chung lại càng đanh đá hơn.
Bởi bà biết cô chắc chắn sẽ không dám cãi lại lời bà, vì bức thư của con trai.
Bà có thể tùy ý mà dạy dỗ đứa con dâu này.
Tư Dương biết họ không có ý tốt gì với mình nhưng cô không thể phản kháng được.
Cô của lúc này chính là một con cá nằm trên thớt.
Tùy ý để người khác mổ xẻ.
Hai người họ dẫn Tư Dương đến phòng bếp.
Ở đây, người hầu đang chuẩn bị nguyên liệu, nhìn thấy họ đi vào thì lập tức đứng dạt ra một bên đứng ngay ngắn cung kính.
Tư Dương thắc mắc tại sao họ lại đưa cô đến phòng bếp.
Đừng nói, họ muốn cô nấu ăn.
Nhưng trước giờ, cô có biết làm công việc này đâu.
Thấy cô cứ đứng im không chịu đi vào, Mai Đình cố tình đẩy ô vào bên trong.
" Chị hãy nấu món bữa sáng cho mọi người đi.
Đây là công việc đầu tiên mà một người con dâu cần phải biết."