Cô nói hơi bị nhiều rồi đấy.
Tôi không muốn nghe, không muốn ăn!"
Mặc dù nói với người hầu như thế nhưng đôi chân lại hành động trái với lời nói.
Cô nhanh nhảu bước ra khỏi phòng mà chạy thẳng xuống bàn ăn.
Một bàn ăn sang trọng nhưng lại chỉ có một mình Tư Dương ngồi đấy.
Cảm giác lạnh lẽo và cô đơn ập đến.
Cô nhìn người hầu bên cạnh giả vờ hỏi Cang Chung đang ở đâu.
“Tại sao ta không nhìn thấy đô đốc của các người ở đâu hết vậy? Bảo chủ của các người ra đây gặp ta đi.”
“Thưa phu nhân, đô đốc ra ngoài từ sớm để xử lí công việc rồi ạ.Ngài ấy có bảo phu nhân ngoan ngoãn ở nhà đợi ngài ấy trở về.”
“Tốt nhất là đừng trở về đây.”
Tư Dương hóng hách nói.
Một mình cô ở trong biệt phủ vừa dùng bữa sáng lại không thấy mặt hắn.
Vậy chẳng phải tốt hơn sao.
Việc gì cô phải ngoan ngoãn chờ hắn trở về.
Tư Dương tinh nghịch trong đầu len lõi một suy nghĩ thú vị.
Nếu như Cang Chung không có ở đây thì cô có thể tự ý làm những điều mình thích trong đó có cả việc “ăn miếng trả miếng”.
Ngày thường, Cang Chung hay bắt nạt cô.
Bây giờ, hắn không có ở đây cô đương nhiên phải ức hiếp lại người của hắn rồi.
Có qua thì chắc chắn phải có lại mới toại lòng nhau.
Cô nở một nụ cười đắc ý nhìn ra bên ngoài cửa số ước tính thời gian.
Trong khi đó, Cang Chung hiện giờ đang ở ngoài bến cảng.
Hắn dẫn theo một số lính hải quân đến chỗ con tàu thương buôn đang đậu neo.
Sáng nay, hắn vừa nhận được tin con tàu thương buôn mang số sáu bị đám hải tặc tập kích trong đêm.
Trên tàu gồm có mười người, một người lái tàu và hai người điều khiển và những tên lính đi theo.
Họ đang vận chuyển một lượng vừa dầu mỏ sang nước bạn để trao đổi.
Con tàu đi được hai phần ba đoạn đường thì bị một đám hải tặc bao quanh.
Chúng cướp hết lượng dầu mỏ và giết những người trên con tàu.
Nhưng may mắn, tên lái tàu lại thoát được móng vuốt của bọn chúng.
Một mình ông ta quay trở về đất liền, cấp tốc báo lại tình hình sự việc cho Cang Chung biết.
“Xin đô đốc hãy đòi lại công bằng cho bọn tôi.”
Tên lái tàu với dáng vẻ gầy gò, tóc đã hai màu.
Ông ta mặc trên người một chiếc áo bạc màu, quỳ xuống, dập đầu vái lại Cang Chung, một bề trên mà các thương buôn đều tôn kính.
Bởi vì, những người làm nghề thương buôn chắc chắn sẽ nghe qua tên của Cang Chung.
Vì hắn chính là một đô đốc tài ba, mưu trí hơn người.
Có rất nhiều vụ án về việc hải tặc tung hoành trên biển cả nhưng khi Cang Chung xuất hiện thì băng hải tặc đó liền tan rã, một số người còn bị hắn bắt lại.
Chính vì điều này mà tiếng tăm của Cang Chung được lan truyền đến nơi xa.
“Hãy đứng lên đi, ta không cần người lớn tuổi quỳ lại mình.”
Cang Chung nghiêm túc nhìn tên lái tàu.
Lúc này, một tên lính từ trong khoang tàu hớt hãi chạy ra.
Tên lính nhận được lệnh của Cang Chung đi kiểm tra tình hình trên tàu, để xem có còn sót lại dấu vết gì không.
“Báo cáo đô đốc,trên con tàu có rất nhiều vết máu và dấu hiệu của việc giao đấu.
Một số dấu vết còn cho thấy đây rất có thể là do băng hải tặc Đầu Lâu gây ra.”
Nghe thấy lời của tên lính nói,tên lái tàu chợt nhớ ra tối hôm đó.
Mặc dù trời tối nhưng ông nhớ rõ lá cờ để hình đầu lâu còn có một vệt máu từ hai con mắt chảy ra, trông rất đáng sợ.
Hình ảnh đó khiến ông không thể nào quên được.
Tên lái tàu liền nói chuyện này cho Cang Chung nghe.
“Ông chắc chắn chứ?”
Cang Chung hỏi lại ông ta, hắn nói rõ từng chữ để tên lái tàu biết rằng nếu ông ta nói sai sự thật thì việc bắt hải tặc cũng đi theo một hướng sai lệch.
Điều này sẽ để lại một hậu quả khó lường.
Trước thái độ đe dọa của Cang Chung, tên lái tàu vẫn một mực khẳng định ông ta chính mắt nhìn thấy lá cờ đầu lâu đó.
Để cho Cang Chung tin lời của ông ta nói, tên lái tàu còn quả quyết:
“Nếu như tôi có nói sai thì đô đốc hãy lấy đầu của tôi xuống.”
“Ta không phải là một kẻ ác thích giết người.
Ta chỉ muốn chắc chắn rằng những lời nói của ông hoàn toàn là sự thật để lính hải quân tìm và bắt giữ bọn chúng dễ dàng hơn.”
“Được rồi, ông có thể rời đi.
Bọn hải tặc cứ giao lại cho bọn ta, khi nào bắt được chúng ta sẽ bắt chúng đền bù lại thiệt hại về vật chất cho ông.”
Tên lái tàu cúi đầu cảm ơn Cang Chung.
“Mong đô đốc sẽ sớm ngày bắt lấy bọn chúng.”
Lúc này, Tư Dương ở nhà lại ra dáng vẻ của một phu nhân.
Cô bắt đầu kế hoạch hành hạ đám người hầu trong nhà và sửa sang lại biệt phủ.
“Mau đặt chậu bông lớn này ở trước cửa.Đem bộ bàn ghế ra ngoài sân cho ta.
Chặt hết cây trước cửa nhà, cả cây mai vàng này luôn.”
Tư Dương chỉ tay về phía chậu cây mai trước cổng.
Những thứ mà Cang Chung cất công chăm sóc, nâng niu thì cô lại muốn phá hủy nó.
“Cây mai đó không được chặt!”
Cô người hầu chạy đến ngăn cản bọn họ lại.
Cô ta biết rõ cây mai này chính là do tự tay cha của đô đốc chồng riêng cho Cang Chung.
Nếu như chặt cây mai này, chắc chắn đô đốc sẽ nổi trận lôi đình.
Có khi lại làm những chuyện vượt ngoài vòng kiểm soát của mình.
“Tại sao ta không được chặt? Cô nên nhớ ở đây ta mới là chủ còn cô chỉ là một người hầu không hơn không kém.
Cô nghĩ bản thân có cùng đẳng cấp để ra lệnh cho phu nhân của đô đốc đấy ư!”
Tư Dương liếc nhìn cô người hầu một cái.
Cô ngang bướng cho người tiếp tục chặt đi cây mai vàng.
“Không được! Mau dừng lại đi!”
Thấy người thợ dùng lưỡi cưa từ từ cưa vào thân cây mai.
Tiếng “cót két”của lưỡi dao cùng với thân cây khiến người nghe cảm thấy đau lòng.
Tư Dương đứng bên này thì cười thỏa thích.
Cô chưa chơi xong, lại nói với mấy tên thợ vừa được cô bỏ tiền ra thuê.
“Nè, chặt cây xong thì các người sẽ đào một cái hố sâu ở trước cổng vào.
Ta muốn làm một hồ nước nhân tạo để đó.”
“Phu nhân, người không thể làm như vậy!”
Cô người hầu không thể nhịn được nữa.
Cô ta đi đến kéo mấy tên thợ đang chặt cây mai vàng của đô đốc ra.
Hung dữ đứng chắn ngang ở trước cây mai.
"Các người không được tự ý đụng đến đồ của đô đốc."
Thái độ kiên quyết không chịu rời đi của cô ta, mấy tên thợ nhìn nhau có chút e dè.
Họ quay sang nhìn Tư Dương để xin ý kiến.
"Thưa phu nhân, cô gái này không cho chúng tôi chặt thì làm sao đây?"
"Mấy người không biết giữ cô ta qua một bên à!"
Tư Dương chán ghét nhìn bọn chúng.
Một câu hỏi đơn giản như thế mà bọn họ cũng có thể đặt ra với cô.
Nếu như cô đang ở trên thuyền hải tặc thì chắc chắn cô không cần phải ra mệnh lệnh mà mấy tên lính đã tự biết ra tay.
Người trên đất liền lại không động não đến thế sao.
Lời nói của Tư Dương cũng như mệnh lệnh đối với mấy tên thợ.
Họ liền bắt lấy cô gái kia kéo sang một bên, giữ chặt.
Mấy người còn lại thì tiếp tục cưa đỗ cây mai.
"Không được mà!"
Cô gái kêu gào thảm thiết mà bất lực, không thể nào chống lại được Tư Dương.
Mọi người đang tập trung công việc của mình thì một giọng nói xa lạ thốt lên.
"U là trời, các cô đang làm gì vậy?"