Đây là một lần tình ái thật thoải mái, nhưng Sở Dương cứ luôn cảm thấy thiếu thứ gì đấy, cậu xoay đầu Tuyết Nhi qua, nhìn thấy một đôi con ngươi ẩm ướt tình ý, cậu hiểu rõ thiếu cái gì, là biểu cảm của Tuyết Nhi, cậu muốn nhìn cô khó chịu nỉ non, biểu cảm thoải mái đến nỗi cầu xin tha thứ, cậu thừa nhận mình là một gã trai có chút khẩu vị ác thú.
Biết rõ nguyên nhân, tự nhiên là phải sửa chữa, Sở Dương vui sướng khi thấy khí tính đang được chôn trong tiểu huyệt ẩm nóng có xu thế ngẩng đầu, thế là cậu rút thứ đã khôi phục tinh lực lui ra ngoài.
Cậu vừa chuyển động, thân thể Tuyết Nhi liền run lên, không rõ là ái dịch của người nam hay là của người nữ từ trong cửa huyệt đang co rút chảy tràn ra ngoài, bên trong bắp đùi ẩm ướt thành một mảnh, đám cỏ thưa thớt kia cũng ướt sũng, hết sức đẹp đẽ mà dâm tà.
Sở Dương cấp tốc lột trần trụi cả hai, ngồi dậy, ôm lấy lưng Tuyết Nhi để cô đối diện phía trước, hai chân cao cao tách ra, có chút giống tư thế đang cho em bé đi tiểu. “Tuyết Nhi, nhìn trong gương, nơi này của em mê người biết bao nhiêu.”
Hai người đối diện tấm gương to lớn kia, thân thể trần trụi nhìn không sót thứ gì, Tuyết Nhi xấu hổ đến nhắm mắt lại.
“Tuyết Nhi, không cần thẹn thùng, hãy nhìn thật kỹ, chúng ta sắp làm chuyện rất là thoải mái.” Sở Dương nhẹ nhàng dụ dỗ, ôm lấy cô gái cả người hiện ra màu phấn hồng nhạt nhạt, một màu sắc tràn đầy dụ hoặc.
Tuyết Nhi chậm rãi mở to mắt, mặt nóng rực như sắp cháy, tim đập bịch bịch, giống như đã nhảy bật ra đến cổ họng, cô nhìn thấy nơi hạ thân ngượng ngùng đã hoàn toàn bại lộ, trải qua một phen sau cơn kích tình đang còn dính rất nhiều chất dịch trắng, sau đó cô thấy được tiểu huyệt thỉnh thoảng vẫn đang co rút, chất dịch lỏng trắng đó bị một chút đè ép trào ra ngoài. Thì ra là từ chỗ này bị chọc xuyên vào sao? Nhưng mà cái động này nhỏ như thế, vật kia của đàn ông lại lớn như vậy, làm sao có thể nhét vào? Tuyết Nhi nghi hoặc.
“Tuyết Nhi, nhìn đi! Nơi này là sẽ chỗ khiến đàn ông thật thoải mái.” Ngón tay Sở Dương sau khi vuốt ve ở cửa huyệt vài vòng thì chậm rãi cắm vào, lập tức bị vách tường siết sao bao vây bên trong.
Tuyết Nhi trừng lớn mắt gắt gao nhìn cảnh tượng trong gương, ngón tay đàn ông thật sự đã nhét vào trong, cô có thể cảm nhận được ngón tay kia trong cơ thể bản thân quấy rối, rồi thì một ngón biến thành hai ngón. “Uhm… A…” Tuyết Nhi cắn môi, trong cơn khuấy động và đưa đẩy ra vào, khoái cảm lần nữa lại lên cao, mà cô có thể rành mạch nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Ngón tay Sở Dương tà ác đi về phía trước ở ngay tiểu hạch nằm trên cánh hoa vuốt ve mấy cái, rồi đè nặng lại, trên dưới trái phải xoa nắn.
Tuyết Nhi thở dốc, đùi cô bị đẩy lên trước tách ra hai bên, tìm không thấy tiêu điểm, chỉ có thể dùng tay liều mạng mà chụp bắt bất cứ thứ gì có thể nắm lấy được, cảm giác bị ngón tay đùa giỡn vừa khó chịu lại vừa thoải mái, cô cố gắng vặn vẹo cái mông.
Lúc đầu lưỡi Sở Dương liếm liếm lên lỗ tai cô, thân thể Tuyết Nhi lại co giật, sau vài giây căng thẳng, rồi mới triệt để xụi lơ, toàn dựa vào lòng Sở Dương phía sau chống đỡ.
“Tuyết Nhi, không có chủ nhân cho phép, đồ chơi không được nhắm mắt lại.” Sở Dương dùng sức cắn một cái, trên vành tai Tuyết Nhi lưu lại hai dấu răng, cậu phát hiện bản thân thật thích đùa vật nhỏ không rành thế sự này, tựa như một trang giấy trắng tùy ý bản thân viết lung tung, cải tạo thành món đồ chơi khiến mình vừa lòng.
Tuyết Nhi mở to con ngươi thất thần, một hồi lâu mới khôi phục thanh tỉnh, cô nhìn Sở Dương rút ngón tay ra ngoài, tiểu huyệt kia giữa hai chân so với lúc trước càng co rút lại lợi hại hơn, tiếp tục đè ép ra chất lỏng màu trắng, nhỏ giọt lên tấm drap màu vàng trên giường.
“Tuyết Nhi, miệng phía dưới của em rất đói bụng đấy, em xem nó không ngừng chảy nước miếng kìa, muốn ăn thứ đồ tốt lớn hơn.” Sở Dương ác liệt dùng ngón tay cạo lấy ‘Nước miếng’ đang chảy xuống bôi lên trên đùi Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi không rõ vì sao bị như vậy, cô không khống chế được phía dưới, chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng phía dưới tiếp tục chảy ‘Nước miếng’, coi lời Sở Dương nói tin là thật.
“Tuyết Nhi, cho em ăn thứ tốt hơn nhé.” Sở Dương kéo ngăn kéo, lấy ra một cái hộp, bên trong có mấy viên tròn tương tự như mấy đầu ngón tay, cũng không biết dùng vật liệu gì làm thành, cậu rút ra một viên nhét vào trong cơ thể Tuyết Nhi.
Vừa mới bắt đầu Tuyết Nhi chỉ cảm thấy mát mát rất thoải mái, không quá lâu nơi địa phương kia liền dâng lên một cơn ngứa ngáy, càng lúc càng mãnh liệt, giống như có rất nhiều con kiến đang bò tới lui bên trong, “Rất ngứa… Ưh… Rất ngứa…” Tuyết Nhi xoay thân mình, nhịn không được đưa tay muốn chạm vào cái chỗ kia.
Sở Dương chụp lấy hai tay không an phận của cô, nhìn cô bất lực vặn vẹo.
“Ô… Rất ngứa…” Tuyết Nhi ánh mắt đỏ lên, nước mắt cứ như thế rơi xuống đến, cô thật là khó chịu, nhất định là sắp chết.
Sở Dương cũng không hơn gì, thân thể Tuyết Nhi trần trụi xinh đẹp ở trong lòng cậu đạt tới cao trào, lại lộ ra biểu cảm kêu gọi người ta phạm tội, vật giữa hai chân cậu đã sớm thành gậy sắt đỏ sậm, cứ vậy mà để gần chỗ cánh hoa mềm mại của Tuyết Nhi, cô không an phận vặn vẹo khiến Sở Dương suýt chút nữa đánh mất lý trí. “Tuyết Nhi, chỉ cần em nói miệng phía dưới của em đói bụng muốn ăn gậy th*t của Dương thiếu gia, anh sẽ làm em không còn ngứa nữa, được không hả?”
“Uhm… Tuyết Nhi cái… miệng ……. miệng phía dưới… đói… đói bụng… muốn ăn …. gậy th*t ……Dương thiếu gia… A…” Trừ bỏ Sở Dương ở bên cạnh, Tuyết Nhi tìm không ra bất kỳ người nào khác có thể cầu cứu, cô lung tung lắc lư cơ thể, thật vất vả mới nói xong cả câu cần nói.
“Tuyết Nhi thực ngoan…” Sở Dương rút viên tròn đang nhét vào trong cơ thể Tuyết Nhi ra, trên đó có tẩm thuốc, một khi bắt đầu tác dụng, dù là ai cũng không chịu nổi cái cảm giác ngứa ngáy này, cậu nâng người Tuyết Nhi lên cao một chút, để cho khí tính của mình nhắm ngay cửa động, “Tuyết Nhi, hãy nhìn thật kỹ, anh sắp cho em ăn đây này.”