Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh



""

Đối diện với thiên hạ đã ngất đi, hưng trí của Sở Dương giảm bớt không ít, cấp tốc ra vào, lập tức phát tiết xuất ra, tuy rằng lần thứ hai không quá tận hứng, nhưng nói tóm lại, Sở Dương đối với cô gái này vẫn thật vừa lòng, hình như đã quên hỏi cô ấy tên là gì.

Rút phân thân rời khỏi, Sở Dương xoay người ngồi một bên.

Hai chân Tuyết Nhi vô lực tách ra, nơi bị ra vào lặp đi lặp lại chảy ra chất lỏng trắng hồng xen lẫn, sau cao trào co rút vẫn chưa ngừng lại, dụ hoặc tầm mắt người khác.

Sở Dương nghiêng đầu sang một bên, cậu cảm giác phía dưới thân lại sắp có phản ứng, nếu còn nhìn chòng chòng cô tiếp, khẳng định nhịn không được lại muốn cô lần nữa, cậu thừa nhận bản thân thích tình ái, nhưng cậu cũng không phải là cầm thú, xem bộ dạng cô gái vào giờ phút này cũng nên để cô nghỉ ngơi một chút.

Sở Dương sải chân xuống giường, không có tính toán mặc quần áo, trải qua vận động kịch liệt, trên người ra rất nhiều mồ hôi, dính dấp khó chịu, cậu quay đầu nhìn Tuyết Nhi một cái, một bộ dáng vừa bị người ta khi dễ ức hiếp qua, thực tình khiến người ta không nhìn tiếp nổi, hay là giúp cô ấy tắm rửa một phen? Sở Dương nghĩ.

Vẫn chưa tiến thêm một bước động tác nào, lúc này cửa phòng tắm mở ra.

Sở Dương nhìn sang.

Một người diện mạo vóc dáng giống cậu y hệt đi ra, chỉ buộc một chiếc khăn tắm quanh hông, tóc còn ướt sũng đang nhỏ nước, từ cổ chảy xuống, làm vóc dáng thon dài phá lệ gợi cảm, một tay lấy khăn lông tùy ý lau đầu.

Sở Dương huýt sáo, kéo lên khuôn mặt tươi cười, “Ca, xem ra anh vẫn gợi cảm như vậy.”

“Em cũng không tệ.” Sở Dạ liếc mắt nhìn Sở Dương đang trần như nhộng, chứng cứ cho việc hoan ái là thứ còn lưu lại giữa hai chân, dùng đầu ngón chân đoán cũng biết cậu vừa rồi làm chuyện gì, “Em tìm anh có việc??”

“Ha ha.” Sở Dương cười gượng hai tiếng, tuy rằng cậu tin tưởng Sở Dạ sẽ không để ý, nhưng dù sao không nói tiếng nào liền ăn sạch sành sanh con người ta, tóm lại có chút chột dạ. “Ca, em vốn tìm anh muốn cùng anh đi ‘Điệp lâu’, nhưng mà bây giờ không cần nữa.”

“Em nào có dễ bị ép khô như vậy.” Sở Dạ hiểu biết cậu em trai song sinh này.

Sở Dương vô tội cào cào tóc, “Ca, đừng nói em giống như dã thú chứ, thừa dịp tuổi trẻ còn không nhiều lắm nên hưởng thụ hưởng thụ, sau này lỡ không còn tinh lực đấy.”

Sở Dạ lúc đi ra liền chú ý tới tình trạng Tuyết Nhi, bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Dương, Sở Dương tính tình thẳng, làm việc thường thường không lo tới hậu quả, thật không rõ chẳng phải đi đến thế giới này chậm hơn anh có vài phút thôi mà, sao tính cách manh động của cậu ta như là nhỏ hơn anh tận vài tuổi. “Cô ấy là lần đầu tiên, em đừng quá đáng, sẽ chơi hỏng cô ấy mất.”

“Hả? Anh bảo cô ấy là hàng non?” Sở Dương kinh ngạc, ở chỗ phố Hoa Đào này, hàng non thật sự khá thiếu thốn, những người đàn bà mà cậu tìm qua đều là người có kinh nghiệm mị hoặc, thoáng nhìn qua cô gái đang ngất đi, ngoài miệng không có lo lắng, “Nào có quá đáng, chỉ hai lần mà thôi.”

“Hai lần còn ngại không đủ? Đừng so sánh cô ấy với mấy người phụ nữ khác, vừa mới phá thân không chịu nổi dày vò đâu, sau này sẽ còn có cơ hội.”

“Ca, sao anh quan tâm cô ấy như vạy?” Sở Dương không vừa ý, tuy rằng hai người là song sinh cùng trứng, nhưng từ nhỏ Sở Dạ đã thành thục hơn so với cậu, mặc kệ là ở nơi nào, ca đều là chiếu cố cậu, lần này thế nhưng vì một cô gái mà la cậu.

“Quên đi, anh không muốn trách cứ em. Anh là sợ em chọc mẹ nổi giận.”

“Đây là bà ấy cho người đưa tới?” Sở Dương kinh ngạc, chẳng phải luôn không cho bọn họ tùy tiện tìm phụ nữ trên đường chơi sao, tránh bị lây mấy bệnh không sạch sẽ mà? Sao lần này ngược lại chủ động dâng người đến? “Chẳng lẽ vì cô ấy là hàng non, tương đối sạch sẽ?”

Sở Dạ nhún vai, “Không biết, tự cô ấy vào phòng anh, anh lại chẳng có lý do nào không muốn.”

Sờ sờ cằm giả bộ ra dáng trầm tư, Sở Dương đột nhiên kêu một tiếng, “Đúng rồi. Ca, cảm giác khai phá trinh nữ rất không tệ nhỉ? Đã lâu rồi em không đụng vào xử nữ.”

“Em chẳng chịu nghĩ đến thứ gì khác hơn à?” Biết chắc trong đầu thằng nhóc này luôn chỉ nghĩ đến mấy chuyện kia thôi.

“Làm đàn ông đây là lạc thú đứng đầu mà.”

“Vậy chờ thêm vài ngày em trở về tìm cô người làm đó thử xem.” Sở Dạ lau xong tóc ném khăn qua một bên, mái tóc ẩm ướt hỗn độn mang theo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái đầy mị hoặc.

“Cắt! Em cũng chẳng phải là công nhân chuyên khai phá xữ nữ.”

“Khó được em có thể lý trí như thế.” Sở Dạ nhíu mày.

Trước đó vài ngày trong nhà mới tới một nữ giúp việc, tên Bạch Lan, ai cũng đều có thể nhìn ra được cô ta một lòng một dạ lấy lòng hai vị thiếu gia, muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, thậm chí ở lúc bốn bề vắng lặng còn chủ động dụ dỗ, Sở Dạ tất nhiên là chả thèm để ý cô ta, muốn có đàn bà nơi nào mà không tìm được, phụ nữ có tâm cơ anh không thích, thậm chí Sở Dương có phải sẽ bị mê hoặc hay không rất khó nói.

“Ở trong mắt anh em không chín chắn đến thế sao?” Sở Dương gãi gãi đầu, tuy không cam lòng, nhưng hiểu rõ đây là sự thật.

“Có thể hỏi câu này thuyết minh em vẫn là người tự hiểu mình.”

Không muốn dây dưa vấn đề này tiếp nữa, Sở Dương lướt qua Tuyết Nhi nhảy xuống giường, thuận tay nhấc chăn lên phủ trên người cô. “Ca, cho em mượn phòng tắm dùng tạm, cô ấy ngất rồi, phiền anh chút nữa giúp cô ấy tắm rửa.” Nói xong nhặt quần áo lúc nãy cởi bỏ, thoải mái để người trần đi vào phòng tắm.

“Sao em không giúp cô ấy tắm rửa?”

“Không phải anh sợ em làm cô ấy bị thương sao? Để em với cô ấy cùng nhau lõa thể trong phòng tắm, em làm gì nhịn nổi.”

Sở Dạ nhíu mày, vốn dĩ cô ấy còn tỉnh, định rằng để cô ấy tự mình trở về, bây giờ xem ra không được, anh không có thói quen giữ lại phụ nữ qua đêm, cho tới giờ cũng chưa từng giúp tắm rửa phụ nữ, nếu cứ để mặc kệ cô đối với người con gái lần đầu tiên làm tình ngược lại rất dễ sinh bệnh. Cắn răng, tức tối nhìn chăm chăm cửa phòng tắm vừa đóng lại, thậm chí ngay cả chuyện này cũng phải ca ca gánh hậu quả, có chút mùi vị ghét đứa em chẳng trưởng thành kia.

“Ca, em tắm xong rồi, cám ơn! Ngày mai gặp!” Sở Dương tắm rửa xong chào hỏi một tiếng liền lặn mất tăm ra khỏi phòng, ánh mắt anh trai cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, nơi này không thể ở lâu, tẩu vi thượng sách.

Thầm than một tiếng, Sở Dạ quyết định phải đích thân động thủ giúp Tuyết Nhi tắm rửa.

Xốc chăn lên liền thấy bộ dáng thê thảm ở nửa người dưới của Tuyết Nhi, ngoại trừ chảy ra dịch thể có máu, ngay cả huyệt khẩu cũng sưng đỏ ửng một mảng, bắp đùi trong bầm ứ, từ cổ đến ngực đầy vết cắn, hiển nhiên giống hệt như vừa bị người ta cường bạo.

Sau khi pha đầy một bồn tắm lớn, Sở Dạ ôm lấy Tuyết Nhi, cô gái ngất đi không hề có phản ứng, thân mình cô rất nhẹ, không dùng nhiều sức lực gì đã có thể bế bổng cô lên, thả Tuyết Nhi vào bồn tắm, ngâm cô chìm trong nước ấm đến tận cổ.

Tuyết Nhi theo bản năng ưm một tiếng, không an phận động đậy. Nước trong vắt không che được chút nào phong cảnh mê người, làn da trắng nõn mềm mại trong nước đặc biệt mê người, nhất là sau khi động đậy, sóng nước lưu chuyển khiến cảnh trí tuyệt vời biến trở thành thực huyễn ảo.

Con mắt Sở Dạ ngay lập tức tối lại, điều chỉnh hô hấp một chút, mới tách hai chân Tuyết Nhi ra, ngón tay thâm nhập vào huyệt động nhỏ hẹp, đưa thứ tàn dư còn bên trong dẫn đường ra ngoài.

Tuyết Nhi vô ý thức muốn né tránh kích thích nơi hạ thân, đáng tiếc bị Sở Dạ ấn chặt, cô căn bản không có sức tránh thoát.

“Tuyết Nhi, không muốn bị thương thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.” Sở Dạ trầm giọng nói nhỏ.

Dường như nghe hiểu lời của anh, Tuyết Nhi thật sự không động đậy nữa, chỉ là lúc Sở Dạ khều khều vói phát ra vài tiếng rên rỉ, làn da dần dần nổi lên đỏ ửng.

Sở Dạ nhăn mày, nếu không phải Sở Dương biến Tuyết Nhi thành bộ dạng hiện tại này, chịu không nổi ép buộc, anh bây giờ sẽ lập tức muốn cô một lần.

Rửa sạch sẽ xong, Sở Dạ nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy Tuyết Nhi đã ướt đẫm dùng khăn tắm bao quanh, nghĩ ngợi tiếp theo phải an trí cô thế nào. Ngoại trừ làm tình, Sở Dạ không thích cùng người khác ngủ chung một giường, mà trong phòng chẳng có tấm đệm dư nào cả, lại không biết cô từ đâu đến cũng không có cách nào đưa trở về.

Giờ phút này thân thể Tuyết Nhi co rụt lại, gương mặt nhỏ nhắn tựa vào khủy tay anh lộ ra nụ cười tươi, không biết là mơ thấy cái gì.

Sở Dạ thở dài, cuối cùng thả cô vào chiếc giường duy nhất trong phòng.

Khi lưng vừa tiếp xúc nệm giường Tuyết Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt lại, trên giường mềm mại lật người, khăn tắm rơi xuống, hiện ra thân thể sạch sẽ sau khi tắm xong, màu hồng nhàn nhạt, cô gái đang ngủ không chút tự biết trạng thái bản thân hiện tại có bao nhiêu mê người.

Sở Dạ dùng chăn che phủ lên Tuyết Nhi, còn chưa tỉnh táo lại sao? Ảo não cào cào tóc, anh vào lúc nào bắt đầu học theo Liễu Hạ Huệ rồi, nhưng mà vừa nghĩ đến hạ thân thê thảm vừa bị khai phá của cô, vẫn là buông tha cho, anh tự nói với bản thân mình chẳng qua là không muốn làm hại mạng người thôi.

Dường như đã qua một giấc mộng rất dài rất dài, cơ thể trong mộng cảm giác rất kỳ quái, có đôi khi đau đến muốn chết, có đôi khi lại vô cùng thoải mái, Tuyết Nhi giật giật ngón tay, chân mày xinh đẹp cau lại, cả người đều đau nhức lợi hại, như là bị xe tải nghiền qua, nhất là phần hạ thân xấu hổ đang rộng mở.

Tuyết Nhi chậm rãi mở mắt, nơi này không là phòng của mình, trong nháy mắt tim cô đập mạnh và loạn nhịp.

Trong phòng một người cũng không có, bản thân bị mộng du chăng?

Tuyết Nhi cố gắng nhớ lại, từ từ, một ít hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, cô đuổi theo đom đóm lạc đường, vào phòng này, ngủ trên giường là một anh trai rất đẹp mắt, rồi sau đó… sau đó bọn họ cùng làm loại chuyện này, nhớ tới lời chị Trân Châu từng nói như vậy thì đàn ông sẽ yêu thích cô, vậy thì anh trai tên Sở Da có yêu thích mình không nhỉ? Cũng không đúng, hình như lại nói là Sở Dương. Nhưng mà bây giờ nơi này một người cũng không có, có phải không hề được yêu thích không?

Nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy hơi mất mác.

Xuống giường mặc lại quần áo, Tuyết Nhi nhẫn nhịn sự khó chịu giữa hai chân đi ra ngoài, trời đã sáng, cô bắt đầu lo lắng, vẫn không biêt đường về.

Đang cúi đầu suy xét, có tiếng bước chân vội vàng đến.

“Tuyết Nhi, sao em ở chỗ này?” Giọng nữ sốt ruột.

Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn lại, là Trân Châu, “Chị Trân Châu.”

Trân Châu rất nhanh đến bên người Tuyết Nhi, vẻ mặt kích động, sáng nay chị phát hiện Tuyết Nhi không ở phòng cô, gấp đến độ tìm kiếm nơi nơi, tìm sắp hơn một tiếng đồng hồ, sân này là chỗ cấm tùy tiện đi vào, xa xa nhìn thấy một người giống Tuyết Nhi, không ngờ đến thật sự là cô.

Tuyết Nhi đứng trước cửa phòng Sở đại thiếu gia, hơn nữa môi cô có dấu vết sưng đỏ, rất khó làm người ta không nghĩ đến phương diện kia.

“Em lạc đường, không biết làm sao trở về phòng mình.”

“Em…” Trân Châu nhìn trộm cánh cửa phòng đang mở, thấy không có người, liền kéo Tuyết Nhi đến gần mình, nhỏ giọng hỏi, “Tuyết Nhi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Em có nhìn thấy người trong phòng không? Anh ta có hay không với em….”

Tuyết Nhi rũ mắt xuống, sắc mặt mất tự nhiên đỏ lên, “Chính là… Chính là giống mấy ngày hôm trước xem vậy.”

Thấy dáng vẻ cô, Trân Châu đã biết mọi chuyện hỏng bét rồi, buổi tối khuya chạy đến phòng đàn ông, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao, còn có thể hoàn hảo mà trở ra ư?

“Em… Hazzz!” Trùng trùng thở dài, Trân Châu kéo Tuyết Nhi, “Đi thôi, chúng ta trước tiên đi về.”

Tối nay dự định khai bao cho Tuyết Nhi, hiện tại xảy ra việc này, còn không biết phải giải thích với Lưu tỷ thế nào. Đối phương lại là Sở đại thiếu gia, y theo tính tình của Lưu tỷ, tất cả mọi sai lầm sẽ đổ lên mình Tuyết Nhi, cám dỗ người không nên cám dỗ.

Trân Châu nhớ tới nửa năm trước cũng xảy ra chuyện như vậy, cô gái kia cuối cùng bị Lưu tỷ chia làm loại hàng đẳng cấp thấp nhất, sống cực kỳ thê thảm, đến bây giờ cũng chỉ có thể hầu hạ loại khách hàng thấp kém nhất phố Hoa Đào, chị không muốn Tuyết Nhi cũng có kết quả như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui