Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng luôn làm cho người ta cảm giác lười biếng, Hạ Cảnh Điềm tránh ở phía dưới cái chăn mềm mại, không cam lòng mở mắt ra, suy nghĩ không cẩn thận nghĩ đến tối hôm qua tình cảm mãnh liệt, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trong lúc đó đỏ bừng, tuy nhiên ngẫm lại sẽ cảm thấy thẹn thùng, nhưng là, cảm giác có một loại hưởng thụ nào đó rõ ràng tồn tại, người đàn ông bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng, nàng nhặt trên mặt đất khăn tắm bay tán loạn, sửa lại tóc đen mất trật tự, bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn qua gara trống trơn trong hoa viên, trong lòng tự dưng dâng lên một chút thất lạc, nghĩ lại một chút, sự thất lạc đó cũng bị chính nàng cười nhạo đè xuống, một tháng sau, hắn cùng với nàng cũng chỉ là người xa lạ .
Đi vào công ty, Hạ Cảnh Điềm mặc dù biết công việc này không thể lâu dài, nhưng vẫn cần cù chăm chỉ, không dám lười biếng, đồng thời đi làm đúng giờ, nàng vẫn không quên học hỏi kinh nghiệm làm việc, vì nàng sau này còn phải làm việc đúng năng lực và sở chuyên môn.
Sáng sớm, Ngô Kiệt liền đi họp rồi, Hạ Cảnh Điềm đang bề bộn bắt tay vào làm việc, đột nhiên, điện thoại nội tuyến vang lên, tay nàng cầm theo đống tư liệu tiếp nghe, “Xin chào.
.
.
?”
“Hạ Cảnh Điềm, đem cái phần tư liệu trên bàn tôi đưa đến phòng họp tổng giám đốc.”
Trong điện thoại, Ngô Kiệt thanh âm hơi gấp gáp, Hạ Cảnh Điềm nhanh đáp ứng, cúp điện thoại, đến bàn Ngô Kiệt lấy phần tài liệu kia liền hướng phòng họp đi đến, bởi vì bận tâm đến Ngô Kiệt muốn cần dùng gấp, nàng gõ cửa xong liền đẩy cửa vào, nhưng thấy phòng họp ngồi hơn mười vị quản lí cấp cao, ánh mắt phức tạp trong nháy mắt đều tụ tập tại trên người nàng, Hạ Cảnh Điềm trong lòng không khỏi cứng ngắc, khuôn mặt lập tức nóng lên, mất tự nhiên nàng bước đến chỗ Ngô Kiệt, đem tư liệu để xuống.
Khi ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn trông thấy Kỷ Vĩ Thần ở vị trí chủ chốt trong phòng họp, mà đồng thời, ánh mắt Kỷ Vĩ Thần cũng nhàn nhạt phóng tới, hai luông ánh mắt ngưng trọng chạm nhau vài giây, Hạ Cảnh Điềm bối rối, cúi đầu cũng như chạy trốn chạy ra khỏi phòng họp.
Ra khỏi phòng họp, Hạ Cảnh Điềm còn chưa đè xuống được tâm trạng căng thẳng bối rối, ánh mắt Kỷ Vĩ Thần xa lạ lạnh nhạt, làm cho người ta cảm giác không thể tiếp cận, hắn hiện tại và hắn tối hôm qua cùng nàng triền miên trên giường dường như là hai người, thật làm cho Hạ Cảnh Điềm có một ảo giác hoảng hốt, tối hôm qua cơ thể nóng bừng mà nàng chạm đến kia có phải là người đàn ông này? Nhưng thật sự chết tiệt, hết lần này tới lần khác nó lại là sự thật.
Kỷ Vĩ Thần đang nghe báo cáo, suy nghĩ hơi có chút thất thần, đơn giản là vừa rồi cô gái kia đột nhiên đi vào, nàng thật nhanh tránh đi ánh mắt bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ viết hai chữ kinh ngạc, làm cho hắn không hiểu có chút lo lắng, bỏ qua hạng mục trọng yếu của hội nghị, suy nghĩ lại lưu chuyển đến trên người nàng, với hắn mà nói đây là lần đầu, trên cơ bản đối với mỗi một lần hội nghị hắn đều rất coi trọng, nhưng là, hôm nay, ánh mắt của hắn y chăm chú, nhưng biểu lộ có chút gì đó không yên lòng .
Đến giờ cơm trưa, Ngô Kiệt cầm tài liệu trở về, Hạ Cảnh Điềm thập phần săn sóc, rót ly trà đậm đặc giúp hắn lấy lại tinh thần, Ngô Kiệt uống một ngụm, thần sắc không che dấu được vui sướng, hắn hướng Hạ Cảnh Điềm cười nói “Tiểu Hạ, đêm nay em có thì giờ rãnh không?”
Hạ Cảnh Điềm cũng bị Ngô Kiệt cao hứng làm lây nhiễm, nàng mím môi cười nói “Có a!”
“Đêm nay có một Lễ Chúc Mừng, anh hi vọng em có thể cùng anh tham gia.” Ngô Kiệt gọn gàng dứt khoát mở miệng, hôm nay đàm phán thành công một hạng mục quan trọng, buổi tối bọn họ bao một quán bar trên tòa nhà cao tầng mở tiệc rượu ăn mừng!
Hạ Cảnh Điềm ngơ ngác một chút, cũng không dám lập tức đáp ứng, nhưng nhìn Ngô Kiệt ánh mắt mong chờ, giống như rất hi vọng nàng đồng ý, nàng chậm rãi cười cười, “Có nhiều bộ phận tham gia sao?”
Hạ Cảnh Điềm mỉm cười đáp lại, đầu óc cũng đang một giây sau nghĩ đến, Kỷ Vĩ Thần cũng sẽ tham gia sao? Có lẽ không thể nào! Chỉ là một chút ít viên chức tham gia tiệc rượu, chắc hẳn thân là lão tổng của công ty hắn sẽ không tham dự a! Nghĩ xong, Hạ Cảnh Điềm cho rằng đây là xã giao bình thường, Kỷ Vĩ Thần sẽ không ngăn cản, nàng gật đầu mỉm cười, “Được.”
Giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm lại bị Ngô Kiệt mang ra ngoài dùng cơm, làm cấp dưới, thủ trưởng nhiệt tình như vậy mời ăn cơm, đương nhiên không có lý do cự tuyệt, nhưng là, Hạ Cảnh Điềm cảm giác được Ngô Kiệt tại trên bàn cơm ánh mắt nhìn mình có điểm đặc biệt, giống như quan hệ bọn họ phát triển quá nhanh, tại trên bàn cơm, Ngô Kiệt luôn rất quan tâm hỏi thăm gia đình của Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm để tỏ lòng lễ phép, cũng kể tình hình cho hắn nghe, nghe tới ba ba của nàng đang nằm viện thì Ngô Kiệt biểu hiện quan tâm, không hề nghi ngờ, bữa cơm này cũng là Ngô Kiệt trả tiền, Hạ Cảnh Điềm có chút ảo não, chính mình về phương diện này luôn là người chậm chân một bước.
Tuy nhiên Ngô Kiệt nhìn mình ánh mắt có chút khác thường, nhưng là, Hạ Cảnh Điềm nhưng không có nghĩ quá phận, cũng không phải nàng nhìn không ra, nàng chẳng qua là làm bộ không biết rõ tình hình, đối với công việc không có chút nào mất tự nhiên, giữa nam nữ quan hệ thường thường mập mờ vi diệu, cũng may, Ngô Kiệt khi làm việc rất nghiêm túc, quan hệ rõ ràng, trước mặt Hạ Cảnh Điềm, hắn vẫn là tác phong thủ trưởng.
Thoắt cái đã đến giờ tan làm, thừa dịp Ngô Kiệt đi ra ngoài họp, Hạ Cảnh Điềm suy nghĩ rất nhiều, ngẫm lại, nên gọi điện thoại nói cho Kỷ Vĩ Thần một tiếng, nhưng nghĩ đến hắn có khả năng không ở văn phòng, nàng trực tiếp bấm điện thoại di động của hắn, đè xuống cuối cùng một vài chữ, đầu bên kia điện thoại thông.
Một lát sau, ống nghe truyền tới thanh âm trầm thấp.
“Alo.”
“Kỷ tổng, tôi là Hạ Cảnh Điềm, tôi nghĩ nói cho ngài, đêm nay công ty có tiệc rượu, tôi có thể về muộn được không?” Hạ Cảnh Điềm dùng giọng điệu bình tĩnh lên tiếng.
“Ừ.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng, Hạ Cảnh Điềm không thể tưởng được hắn đáp ứng dứt khoác như vậy, có chút phản ứng không kịp, cảm giác giữa hai người không khí có chút trầm mặc thì đầu kia hắn lại lên tiếng .”Tôi đang họp, có việc thì tan tầm nói sau.” Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, đã quen hắn tích chữ như vàng, nhưng là, đêm nay được cho phép ra ngoài, đối với nàng mà nói cũng là một chuyện vui, đi tham gia tiệc so với một mình trong đối mặt với hắn trong biệt thự tổng cảm giác khá giả hơn nhiều.
Hơn sáu giờ, Ngô Kiệt cùng Hạ Cảnh Điềm đi tới bãi đỗ xe, bởi vì tám giờ mới bắt đầu tiệc, bọn họ còn có đủ thời gian dùng cơm, Hạ Cảnh Điềm tuy cảm giác cùng Ngô Kiệt đi chung ra vào có chút không tốt lắm, nhưng là, lại không tốt lắm cự tuyệt Ngô Kiệt, trong lúc này mâu thuẫn, ánh mắt lơ đãng xẹt qua chiếc xe của Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng ở bãi xe, bởi vì đén trong bãi đỗ xe quá mờ, nàng không cách nào thấy rõ trong xe có hay không có người ngồi, mang một loại tâm tình phức tạp Hạ Cảnh Điềm ngồi vào xe Ngô Kiệt, ngay tại lúc Ngô Kiệt lái xe ra bãi đỗ, đã thấy gần đó cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Kỷ Vĩ Thần vẻ mặt không biểu tình ngồi ở trên ghế lái, đôi mắt sâu rõ ràng nổi lên không vui.
Cũng không phải là Kỷ Vĩ Thần cố ý ở đây chờ ai, mà là, hắn đang lên văn phòng thì nhận được điện thoại của cha, lại không nghĩ trong khi tiếp điện thoại tình cờ trông thấy hình ảnh Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô Kiệt cùng đi ra, ngồi ở trong xe hắn sớm đã đem hình ảnh hai người cười cười nói nói xem trong đáy mắt, khi thấy xe Ngô Kiệt rời đi trong nháy mắt, Kỷ Vĩ Thần không khỏi cảm thấy ngực không vui, đêm nay cái gọi là tiệc rượu, có phải là nàng lấy cớ trốn tránh hắn? Ngẫm lại, khóe môi mỏng lạnh không khỏi quyến rũ ra một vòng trào phúng, vì sao nàng luôn không chịu cô đơn ?
Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô Kiệt đến một nhà hàng tương đối cao cấp, Hạ Cảnh Điềm phát hiện không biết từ lúc nào, chính mình luôn cùng những thứ sa hoa này có duyên như vậy, trên cơ bản mỗi lần ăn cơm, đều ở những chỗ như thế này, Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô Kiệt chọn một vị trí gần cửa sổ, nói thật ra, Hạ Cảnh Điềm cảm giác có chút xấu hổ, vì nhà hàng này cư như giành cho các cặp tình nhân.
Mà đúng lúc này, nơi cửa tiến vào một đôi nam nữ làm cho Hạ Cảnh Điềm lắp bắp kinh hãi, người nam kia đúng là nhiều ngày không thấy Doãn Lê Hàn, chỉ thấy hắn mặc áo cotton trắng cùng quần jean, phối hợp với gương mặt tỏa sáng tuấn mỹ càng có vẻ suất khí, mà ở bên cạnh của hắn, đang đứng một cô gái xinh xắn lanh lợi, cô bé tràn ngập sức sống vui nhộn, tóc uốn lọn làm cho cô trông như búp bê rất đáng yêu, Hạ Cảnh Điềm không khỏi dưới đáy lòng thầm khen, thật xứng đôi.
Doãn Lê Hàn cũng không có trông thấy Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy bên cạnh hắn cô bé kia thân mật kéo cánh tay của hắn, hướng một gian ghế đi qua, nhìn qua hình ảnh ngọt ngào, Hạ Cảnh Điềm không khỏi dâng lên cảm giác hâm mộ, nàng cái này biểu lộ vừa vặn rơi vào trong mắt Ngô Kiệt, hắn ôn hòa cười, “Như thế nào? Hai người kia em có quen biết?”
“Tôi cùng chàng trai kia có quen nhau.” Hạ Cảnh Điềm chậm rãi cười nói.
“Có muốn đi lên chào hỏi hay không?” Ngô Kiệt hảo ý lên tiếng.
“Không cần.” Hạ Cảnh Điềm mím môi cười nhạt, Doãn Lê Hàn bên người đã có bạn gái xinh như vậy, nàng như thế nào không biết xấu hổ tiến lên đi ? Đáy lòng dâng lên một vòng đắng ngắt, khi nào nàng cũng có thể như giống như bọn họ, cùng người nàng yêu tay trong tay đi vào nhà ăn?
Cũng may cùng Ngô Kiệt nói chuyện bữa cơm này không khí cũng không tệ lắm, hơn tám giờ tối, bọn họ đúng giờ đi vào quán bar được Kỷ thị bao trọn gói, chỉ thấy bên trong đã ngồi đầy người, Kỷ thị công ty nhiều thành phấn tinh anh tri thức tất cả đều đến đây, rất nhiều người Hạ Cảnh Điềm chưa thấy qua, nhưng nhìn bọn họ ăn mặc, đều là cấp quan trọng trong Kỷ thị, cũng có rất nhiều gương mặt quen thuộc, chỉ thấy cả quán bar âm nhạc sôi động, ngọn đèn mê hoặc, trong sàn nhảy đã có vài đối nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ, Hạ Cảnh Điềm lần đầu tham gia tiệc rượu của công ty, đã hiếu kỳ vừa khẩn trương, vốn định đi theo Ngô Kiệt, nhưng thân là tổng giám đốc, Ngô Kiệt đương nhiên rảnh rỗi không được, vừa tiến đến đã bị vài nam viên chức kéo qua uống rượu.
Hạ Cảnh Điềm trong quán bar tìm được một góc ngồi xuống, lập tức có người phục vụ vì nàng bưng tới nước trái cây, Hạ Cảnh Điềm mới phát hiện, đêm nay kỳ thật thực sự không phải là chỉ có ban ngành của Kỷ thị tụ hội, rất nhiều hộ khách của công ty cũng tới, nhìn bọn họ chức vị đều rất cao, như là quản lí cấp, chính giữa cũng có rất nhiều cô gái ăn mặc khêu gợi, bọn họ ở bên cạnh những người đàn ông chỉ để mời rượu uống rượu, nói chuyện, giơ tay nhấc chân đều rất bình tĩnh.
Đánh giá một vòng xong, Hạ Cảnh Điềm mới phát hiện, chỉ có mình là người khẩn trương nhất và câu nệ nhất.
Đương nhiên, Hạ Cảnh Điềm tuyệt đối sẽ không lạc đàn, rất nhanh, có một người đàn ông trung niên bưng ly rượu tới gần, nhìn rất phúc hậu, xem xét thì chính là lãnh đạo cấp cao, ông ta ngồi ở đối diện Hạ Cảnh Điềm, cười nói!”Tiểu thư, có hứng thú uống một ly không?”
“Tôi không uống được rượu.” Hạ Cảnh Điềm thành thật khai báo, cũng không dám đắc tội với người, bởi vì đêm nay các sếp ở đây, người nào cũng không thể trêu vào.
“Tiểu thư là khuôn mặt mới, lần đầu tiên tới loại trường hợp này a!” Ông ta ha ha cười, nhưng cặp kia lóe tinh quang lại liếc về phía trên đầy đặn của Hạ Cảnh Điềm.
“Tôi là trợ lí mới tới.” Hạ Cảnh Điềm chỉ Ngô Kiệt bị người vây quanh, cảm thấy có chút chán ghét người đàn ông này với ánh mắt làm càn.
“A! Nguyên lai là trợ lý của Ngô quản lí, khó trách lạ mặt như vậy.” Ông ta nói xong, lập tức bắt đầu giới thiệu chính mình, nguyên lai ông ta là khách hàng của Kỷ thị, một quản lý công trình, Hạ Cảnh Điềm nhìn ông ta thao thao bất tuyệt giới thiệu chính mình, nếu như không phải vì lịch sự, nàng thực sự rất muốn đứng dậy rời đi.
Ngay khi ông ta mời Hạ Cảnh Điềm ra khiêu vũ thì Hạ Cảnh Điềm nhanh chân đứng dậy nói muốn đi toillet, tránh ở trong toillet, Hạ Cảnh Điềm thầm thở ra một hơi, cái gọi là tiệc rượu này chẳng qua là cái cớ để những người cấp cao phóng túng, nàng vừa rồi chứng kiến vài đôi người thành phần tri thức ôm trong tay các cô gái xinh đẹp đi ra cửa, cụ thể đi nơi nào, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, Hạ Cảnh Điềm thật là có loại cảm xúc muốn chạy trốn.
Tại bồn rửa mặt ngây người hơn 10 phút sau, Hạ Cảnh Điềm lần nữa trở lại, đang cúi đầu đi đường, phút chốc, cảm giác trước mặt một luồng ánh mắt cách đó không xa phóng tới, nàng vô thức ngẩng đầu, ngay khi chạm được chủ nhân ánh mắt thì Hạ Cảnh Điềm ngực đột nhiên chấn động xuống, cách nàng năm mét trên ghế sa lon, Kỷ Vĩ Thần bóng dáng ưu nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng ngồi ở trong đám người, cặp mắt kia sâu kín đang phức tạp níu lấy nàng.
Kỷ Vĩ Thần xuất hiện, hoàn toàn làm Hạ Cảnh Điềm rối loạn, nàng cực mất tự nhiên hướng vị trí của mình đi đến, đáy lòng cũng đang kích động khẽ hỏi, hắn đến đây lúc nào? Hắn làm sao có thể đến? Nhưng là, suy nghĩ một chút, tiệc rượu này vốn chính là do cấp trên tổ chức, hắn vì cái gì không thể tới? Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy tâm tình của mình đang thiêu đốt, đầu cháng váng nhiệt độ tại cao, sau lưng nàng thỉnh thoảng phóng tới ánh mắt lạnh lùng đó làm cho nàng lạnh cả sống lưng, chỉ thấy lão già lúc nãy đối diện nàng đang túm bên người Kỷ Vĩ Thần.
Kỷ Vĩ Thần ở đây tựa như một đoàn nguồn nhiệt, liên tục không ngừng hấp dẫn lấy ánh mắt của mọi người, đàn ông nịnh nọt, phụ nữ ra sức hấp dẫn, nhưng là, Kỷ Vĩ Thần trong ánh mắt chỉ có lạnh nhạt, làm cho những cố gắng tới gần hắn, lấy lòng của hắn cả trai lẫn gái đều chùn bước, tuy nhiên ánh mắt của hắn đang cười, nhưng không phải thật, làm cho người ta có một loại cảm giác cách xa ngàn dặm.
Kỷ Vĩ Thần đột nhiên xuất hiện, nghiêm trọng ảnh hưởng tới hành vi của Hạ Cảnh Điềm, nàng mặt ngoài ra vẻ trấn định, đáy lòng lại không biết làm sao, một ánh mắt cũng không dám loạn nghiêng nhìn đi đâu, ngẫu nhiên đem ánh mắt trông đi qua, tổng có thể không chú ý đụng phải ánh mắt Kỷ Vĩ Thần lạnh nhạt, loại ánh mắt dường như đang cảnh cáo cái gì, ý tứ hàm xúc không rõ, làm cho Hạ Cảnh Điềm ước lượng đoán không ra.
Trong quán rượu âm nhạc nhu hòa vang mãi, đúng là lúc này dành cho tiết mục khiêu vũ, Hạ Cảnh Điềm nhìn thấy một người mặc dạ phục màu tím, dáng người tướng mạo nóng bỏng, tuyệt sắc mỹ nữ đang tới gần Kỷ Vĩ Thần, thanh âm mềm mại tràn đầy mời gọi, “Kỷ tổng, có thể cùng em nhảy một điệu không?”
Hạ Cảnh Điềm tâm nhịn không được xiết chặt, đem ánh mắt hiếu kỳ nhìn qua, lại vừa vặn gặp Kỷ Vĩ Thần trong sự phụ họa của mọi người đứng lên, tay thon dài ưu nhã vòng lên eo cô gái, hai người tư thế cực thân mật bước về phía sàn nhảy, trong lúc này Hạ Cảnh Điềm trong lòng ầm ầm mà loạn, không thể nói ra có tư vị gì, nàng mở mắt to, không dám tin nhìn qua hai người ôm nhau, dưới ngực dâng lên một vòng cảm nhận sâu sắc, nồng đậm thất lạc dâng lên, nàng trong lòng điên cuồng hét lên, vì cái gì? Vì cái gì hắn phải đáp ứng cùng cô ấy khiêu vũ? Nàng cỡ nào hi vọng hắn sẽ cự tuyệt, nhưng đây chẳng qua là nàng hi vọng.
Hạ Cảnh Điềm đang ngây người luống cuống, đột nhiên một đôi tay quơ quỏ trước mặt nàng, chỉ thấy Ngô Kiệt mỉm cười nhìn nàng, “Có thể mời em nhảy không?”
Hạ Cảnh Điềm sững sờ, ngẫm lại chính mình không nhảy lưu loát, có chút không có ý tứ cười cười, “Em không nhảy giỏi lắm.”
“Không quan hệ, anh dạy em ” Ngô Kiệt thanh âm hơi có vẻ khàn khàn, ánh mắt rất dịu dàng.
Nhìn đôi tay duỗi ra trước mặt mình, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ có chút khẩn trương, khi ánh mắt vô ý chạm đến đôi bóng dáng kia thì nàng cắn răng, đưa bàn tay nhỏ bé để lên tay Ngô Kiệt..