Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc


Khi Hạ Nhược Du thấy Nam Cung Dục, anh ta đang ngồi ở trước bàn cơm, vẻ mặt u ám, giống như một con thú đang trong tư thế sẵn sàng. Mọi người làm kinh hoàng khiếp sợ trốn tránh, Hạ Nhược Hi cực kỳ khôn khéo đứng ở bên cạnh không nói một tiếng.
Nghe được tiếng bước chân, Nam Cung Dục chậm rãi ngẩng đầu lên, anh nhìn chăm chú vào Hạ Nhược Du yên lặng qua đây, đột nhiên mở miệng châm biếm nói: "Cô chẳng lẽ đã quên thân phận của cô rồi?".
Hạ Nhược Du cúi đầu, không nói.
"Một sát thủ, một nô lệ!" Nam Cung Dục cực kỳ phẫn nộ, ly sứ trong tay "Vèo" một tiếng lao thẳng tới mặt Hạ Nhược Du, lại bị Hạ Nhược Du vững vàng tiếp ở trong tay, ánh mắt một mảnh lạnh lùng.
"Một sát thủ vậy mà cũng không dám giết người?" Nam Cung Dục đi tới, nâng cằm Hạ Nhược Du lên, ép buộc cô nhìn vào mình, vẻ mặt chế giễu hoàn toàn khác với đôi mắt tĩnh mịch của Hạ Nhược Du, hơi thở đậm đặc của người đàn ông vây quanh cô, khiến lòng cô có chút hoảng loạn.
Sự chế giễu trong mắt Nam Cung Dục càng ngày càng sâu: "Cô cho là nhân từ là chuyện tốt sao? Cô một dao giết chết hắn ta, cho hắn ta thống khoái, nhưng bây giờ thành nửa chết nửa sống, gần như thành người tàn tật, người nhà của hắn ta chẳng phải là chịu đựng trách nhiệm cả đời, hai đứa nhỏ còn sống đó, vẫn chăm sóc hắn ta?'.
Hạ Nhược Du thật sự không suy nghĩ những điều này, đáy lòng cô cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng giọng nói không tự nhiên: "Nếu tôi là đứa bé đó, chỉ cần người nhà còn sống, dù là cực kỳ mệt mỏi tôi cũng bằng lòng!".

Nam Cung Dục ngây người, "Hừ" một tiếng bỏ mặt của người phụ nữ ra, bước qua đi ngồi xuống, lạnh lùng quát: "Hôm nay không có hoàn thành nhiệm vụ, cơm chiều không cần ăn!".
Không ăn thì không ăn, chịu đói mà thôi, cũng sẽ không chết, chỉ là sáng sớm bị anh ta bắt đi thực hành nhiệm vụ, đến bây giờ cũng không có hạt gạo vào bụng, dạ dày sớm trống rỗng rồi.
Hạ Nhược Hi thấy Nam Cung Dục ngồi ở trước bàn ăn, lập tức chuẩn bị bát đũa, đưa mắt ra hiệu với Quản gia, mau chóng đem món ăn lên.
"Cô đi xuống!" Nam Cung Dục liếc Hạ Nhược Hi, nhưng mà tất cả mọi người nghe được, những lời này là nói với cô.
Hạ Nhược Hi kinh ngạc nhìn anh một cái, do dự hỏi: "Em? Nhưng mà.....".
Khuôn mặt Nam Cung Dục lạnh lùng vài phần, Hạ Nhược Hi không dám nói lời nào, giận dỗi lui sang một bên.
"Cô là nô lệ của tôi, cô không hiểu như thế nào là chăm sóc ông chủ ăn cơm sao?" Giọng nói châm chọc, ánh mắt đùa cợt.
Trên mặt không chút biểu tình của Hạ Nhược Du rốt cuộc nổi lên một tia gợn sóng, người đàn ông này muốn làm nhục mình mình đến mức này sao? Muốn khiến mình thấp kém như thế nào nữa? Lại căm hận thêm một tầng, nhưng là, giết không được anh ta, mình phải chịu đựng.
Lúc này trong ánh mắt Hạ Nhược Hi tràn đầy căm ghét. Vì sao để chị ta chăm sóc, từ bảy năm trước vào Nam Cung, tất cả đồ ăn thức uống cuộc sống thường ngày của Nam Cung Dục đều là cô chịu trách nhiệm, cũng bởi vì gần nhau thế này, cô mới bị người đàn ông khí phách cuốn hút, thế nhưng, vì sao? Vì sao cô ta vừa đến tất cả đều thay đổi? Mình hận cô ta, tôi hận cô!
Hạ Nhược Du lạnh nhạt đi qua, hành động yên lặng đem mỗi thức ăn ngon vào chén Nam Cung Dục, trong lòng lại bắt đầu khởi động sóng ngầm, hận không thể giết anh ta!
Nam Cung Dục vừa ăn, một bên đáy lòng cười thầm nói: Tôi ngược lại muốn nhìn Hạ Nhược Du cô chịu đựng đến khi nào? Có đúng hay không bất kể sắp xếp như thế nào, có khả năng nén chịu tôi giày xéo.
"Từ giờ trở đi, mọi thứ cuộc sống hàng ngày của tôi do cô trách nhiệm, đừng quên, tôi là ông chủ của cô!" Nam Cung Dục ăn qua loa, làm bộ tùy ý nói.
"A?" Hạ Nhược Du đang ngây người càng thêm kinh ngạc. Cô chưa bao giờ chăm sóc cho người khác, cô chỉ biết làm sát thủ, sát thủ thì vẫn là sát thủ!

Hạ Nhược Hi đem một ly nước sôi tới thì nghe được lời này, tay bắt đầu run rẩy, làn da trắng nõn nổi gân xanh, quá tức giận quá đố kỵ, thế nên không có cách nào kiềm chế, thừa dịp hai người đều quay người, một ly nước sôi toàn bộ hắt lên Hạ Nhược Du đang kinh ngạc.
"A ------" Hạ Nhược Du bị nước nóng hắt lên, thấp giọng kêu đau, miệng vết thương tối qua vẫn chưa khỏi hẳn, lại bị thêm một vết thương mới.
"Chị, thực xin lỗi, em không phải cố ý" Hạ Nhược Hi vội vàng tiến lên, một bên khóc giải thích, một bên không ngừng theo dõi vẻ mặt Nam Cung Dục.
Bước chân Nam Cung Dục nháy mắt hướng bên này đi qua hai bước, dừng lại, vẻ mặt vội vàng hiện lên, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, Hạ Nhược Hi cũng không có nhìn thấy.
Hạ Nhược Du đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, Hạ Nhược Hi lại kịp lúc quay về phía Nam Cung Dục thấp kém nói: "Ông chủ, chị ấy bị thương, có lẽ hành động không tiện, vẫn là để em chắm sóc người đi!".
Nam Cung Dục nhìn chằm chằm vào Hạ Nhược Hi cúi đầu, anh không nhìn thấy vẻ mặt đang đắc ý cười tà ác, nhưng cảm giác anh nói toàn bộ quỷ kế là do cô ta, dám giở mánh khóe với tôi? Quá non rồi!
"Hừ! Lời tôi đã nói, không có gì thay đổi!" Nam Cung Dục quát một tiếng, lập tức nổi giận lên lầu.
Hạ Nhược Hi cực kỳ hận, đều là Hạ Nhược Du này làm hại, ở bên người Nam Cung Dục, có lẽ có một ngày sử dụng thủ đoạn và sắc đẹp mình, có khả năng làm chủ Nam Cung, thậm chí thành bà chủ, nhưng bây giờ, vì Hạ Nhược Du, trở thành vật cản, cơ hội ở bên cạnh Nam Cung Dục đều bị đoạt đi rồi, thật sự là đàn bà chết tiệt, cô ta trở về làm cái gì? Chẳng lẽ trở về cướp người đàn ông của mình à?
Ánh mắt căm ghét gắt gao nhìn chằm chằm vào chị ta, hung dữ nói: "Cô nếu là một sát thủ, thì làm sát thủ cho tốt đi, yếu đuối như vậy đến một người mà cũng không dám giết! Cấm cướp Nam Cung Dục, anh ấy là của tôi!".

Lần này Hạ Nhược Du thật sự sợ ngây người, cô cho rằng em gái tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết phải trái, nhưng mà bây giờ. em ấy vậy mà đe dọa chị mình, cô là chị em ấy, em ấy là người thân duy nhất của cô, em ấy sao có thể đối xử với cô như vậy? Nhớ đi nhớ lại, Hạ Nhược Du cảm thấy lưng không còn đau đớn nữa, tâm cô bắt đầu rỉ máu, viền mắt đầy nước mắt uất ức.
Ban đêm, yên tĩnh, toàn thân Hạ Nhược Du đều mệt mỏi thu dọn giường Nam Cung Dục, cô chỉ nghĩ muốn mau chóng làm xong, cô rất muốn quay về ngủ một giấc, đúng lúc này, điện thoại vang lên, vừa thấy tên điện thoại gọi đến, trên mặt Hạ Nhược Du cười dịu dàng.
Là Diệp Thần Hi!
"Đã trễ như vậy sao còn chưa ngủ?" Giọng nói Hạ Nhược Du nhàn nhạt, chân mày đều hiện lên nét cười.
"Anh đang nhìn ánh trăng, trăng hôm nay đẹp quá, giống em lúc cười lên rất đẹp!" Lời nói dịu dàng Diệp Thần Hi thông qua tai Hạ Nhược Du truyền đến, khiến lòng cô có chút run rẩy.
Cô đi đến cửa sổ lớn, thật sự, trăng đêm nay rất đẹp, ánh trăng như nước chíu lên mặt đất, như một bóng lụa mỏng. Nam Cung Dục ướt át theo phòng tắm đi tới, nhìn thấy Hạ Nhược Du như một bức vẽ vậy, ánh trăng như khoác lên người tiên tử, khiến dáng người cô xinh xắn, vẻ mặt đẹp đẽ, và trên mặt có nụ cười dịu dàng mà anh chưa từng thấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận