Lo lắng trào lên trong lòng, không còn muốn tiếp tục đùa giỡn tâm tình của cô, mạnh mẽ đứng dậy, cười lạnh nói: "Cô cho rằng mình rất cao thượng, rất trong sạch sao? Chỉ là tôi nghĩ, không muốn ném một nô lệ đi!".
Quay người cũng không nhìn Hạ Nhược Du hỗn loạn trên giường, mặt âm u lập tức đi ra cánh cửa phòng ngủ.
Hạ Nhược Du một giây đồng hồ cũng không nghĩ muốn ở chỗ này, cô cảm thấy bản thân mình dơ bẩn cực kỳ, cảm thấy cả căn phòng đều tràn ngập Nam Cung Dục đang cười nhạo cô, ngăn nước mắt lại mặc quần áo tử tế chạy ra phòng làm việc của Nam Cung Dục.
Cô đơn đứng ở bên cửa sổ, Nam Cung Dục hơi thở lạnh lùng tràn đầy mười phần.
Phụ nữ chết tiệt, cứ hận mình như vậy sao? Chẳng lẽ cô đã quên, người thân của anh cũng là bị ba mẹ cô hại chết? Đúng vậy, người phụ nữ đó là kẻ thù của anh, anh nên hung hăng hành hạ cô, tra tấn cô, nhưng mà..... Tại sao tâm anh không hạ thủ được?
"Rầm!" Quả đấm nắm chặt đập trên bàn bên người, ngón tay thon dài ẩn hiện gân xanh, khuôn mặt anh tuấn chín chắn tất cả đều là phẫn nộ và tàn nhẫn!
Tất cả ánh mắt mọi người đều có tìm tòi nghiên cứu, Hạ Nhược Du lạnh như băng cúi đầu xuống, nhanh chóng chạy ra cửa.
"A -----" Hạ Nhược Du đâm vào một người, người nọ bị đụng quay mặt lại.
"Thực xin lỗi!" Hạ Nhược Du thấp giọng nói, dưới chân cũng không dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước.
"Hạ Cẩm!" Giọng nam kinh ngạc vang tới, Hạ Nhược Du đang hoảng loạn chợt ngẩn ra, bước chân dừng lại, trên thế giới này chỉ có một người gọi cô là "Hạ Cẩm", cũng chỉ có anh mới biết cô là Hạ Cẩm: Diệp Thần Hi.
Người đàn ông vội vàng chạy tới, bắt lấy vai Nhược Du, hưng phấn nói: "Thật sự là em, Hạ Cẩm!".
Diệp Thần Hi vốn là tới công ty tìm Nam Cung Dục, lại ngẫu nhiên gặp người phụ nữ mình ngày nhớ đêm mong, Diệp Thần Hi cảm thấy đây chính là duyên phận giữa bọn họ, khuôn mặt tuấn tú cười đều muốn đã ra hoa, nụ cười lóng lánh khiến tất cả nữ nhân viên hận không thể bổ nhào vào!
Hạ Nhược Du không dám ngẩng đầu, trên miệng cô còn có nụ nóng bỏng của Nam Cung Dục, trên cơ thể cô còn có hơi thở của Nam Cung Dục, cô không dám nhìn thẳng người thiếu niên đơn giản kia, cô sợ bản thân sẽ mất đi tình yêu thanh khiết đẹp đẽ này.
Diệp Thần Hi nở nụ cời, phát hiện người trong lòng cảm xúc không đúng, tâm sung sướng nháy mắt lo lắng, anh khẩn trương hỏi: "Tiểu Cẩm, em làm sao vậy?".
Trong lòng Hạ Nhược Du cực kỳ uất ức, cô không biết nên nói với người thiếu niên này như thế nào, chỉ là liều mạng lắc đầu, cắn chặt môi.
"Tiểu Cẩm, em nói chuyện đi, em gặp rắc rối gì sao?" Diệp Thân Hi nhìn không thấy vẻ mặt Hạ Nhược Du, anh vô cùng lo lắng, chân tay lúng túng nghĩ muốn nâng mặt người con gái lên, mà lại không dám.
"Dẫn em đi, dẫn em đi!" Trong âm thanh Hạ Nhược Du mang theo ý khóc, cô lắc đầu nói thật nhỏ. Cô một phút cũng không nghĩ muốn lưu lại.
Diệp Thần Hi nghe thấy, đơn giản vòng tay qua vai Hạ Nhược Du, giống như đem cô ôm trong ngực mình, hai người rời khỏi công ty Nam Cung Dục.
Hai người đi tới bãi biển trước kia ngẫu nhiên gặp, Hạ Nhược Du yên lặng nhìn hoàng hôn, trong lòng từ từ bình tĩnh trở lại. Diệp Thần Hi ngồi ở bên cạnh, trong lòng rất lo lắng, nhìn mặt người con gái nhợt nhạt, đau lòng không thôi, anh muốn đưa tay ôm cô trong ngực mình che chở cho cô, nhưng lại sợ xúc phạm. Lúc này, anh không dám hỏi một câu, anh sợ vừa hỏi, người trong lòng rời khỏi anh, chỉ có thể im lặng ngồi bên cô, nhìn cô một mình chữa thương.
"Phong cảnh đẹp quá!" Hạ Nhược Du Hạ ví như du đột nhiên sâu xa phun ra một câu.
Cuối cùng Diệp Thần Hi đưa ánh mắt dời trên cơ thể người phụ nữ, nhìn biển cả trước mắt, mặt trời chiều sắp đi xuống, áng mây khắp bầu trời một mảnh màu đỏ, có chim hải âu ưu nhã bay lượn, lúc này giống như sắp tiến vào giấc mơ, cơn sóng lay động càng ngày càng nhỏ.
Diệp Thần Hi cũng bị cảnh đẹp trước mắt cuốn hút, khẽ tán thưởng nói: "Thiên nhiên thật sự vô cùng kỳ diệu".
"Em có muốn vẽ tranh không?" Diệp Thần Hi đột nhiên nghĩ đến, trước kia người trong lòng nói qua thích vẽ tranh, phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt như vậy, không vẽ thật sự rất đáng tiếc.
Hạ Nhược Du kinh ngạc một phen, có chút khó xử nói: "Em thật sự có khả năng vẽ sao?".
"Dĩ nhiên, em nhất định sẽ làm được" Diệp Thần Hi cười khuyến khích cô, một bên từ trong ba lô lấy ống đựng tranh mang theo bên mình.
Hạ Nhược Du nhìn người đàn ông dịu dàng cẩn thận trước mắt này, sương mù trong lòng tan biến rất nhiều, bên cạnh mình còn có người như vậy, thật là quá may mắn.
Diệp Thần Hi mở ống đựng tranh, nhanh chóng lật đến một tờ mới, anh không muốn để Hạ Nhược Du nhìn thấy mấy bức tranh, bởi vì đây đều là nỗi nhớ nhung của anh, đối với Hạ Nhược Du tràn đầy nhung nhớ, cho nên vài bức phía trước, toàn bộ là Hạ Nhược Du các dáng vẻ khác nhau trong lòng anh (Editor: Ta ko hiểu chỗ này, khúc này là suy nghĩ của DTH thì phải gọi là Hạ Cẩm chứ sao là HND >"