Nam Cung Dục phía trên lồng thú, vốn đang nằm nghiêng trên ghế da màu đen, nhưng bây giờ lại đứng dậy, bước nhanh đi đến ở giữa lồng thú, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hạ Nhược Du như rất quen thuộc, hai mắt rũ xuống, khuôn mặt không chịu khuất phục, nhìn cơ thể gây yếu nhưng lại mạnh mẽ, những điều này làm Nam Cung Dục giống như gặp qua ở nơi nào.
Đúng vậy, đây là trong lòng mình đấu tranh, một mình vật lộn đối mặt với tất cả khó khăn trên thế gian, lòng của anh bây giờ có tia rung động, nhưng lập tức đã bị lý trí mình chiến thắng. Chỉ là nuôi dưỡng một nô lệ mà thôi, có gì đáng thông cảm.
Chán ghét bĩu môi, híp mắt nhìn cánh tay chảy máu của Hạ Nhược Du, cũng muốn nhìn thử, cô có thể chống được tới khi nào, con nhóc đáng giận!
Lúc xoay người rời đi không biết trong lòng xuất phát từ cái gì, Nam Cung Dục cầm một cây gậy trên thành lan can lồng thú ném vào.
"Van cầu ông, xin ông thả tôi ra, tôi không cần ở chỗ này, hu..... Dã thú thật đáng sợ, nó muốn ăn thịt người...... Xin ông, thả tôi ra" Hạ Nhược Hi thấy Nam Cung Dục muốn đi, vẫn ngẩng đầu hết lời cầu xin.
Nam Cung Dục bỗng chốc dừng cước bộ, nhưng mà không có ở lại lập tức ngồi xuống lại trên chiếc ghế dựa kia: Người như vậy, chết không đáng tiếc!
Dã thú ngửi thấy mùi máu, đối với nó quả thực là cám dỗ trí mạng. Nhưng mà nó cũng không dám hành động liều lĩnh, bởi vì Hạ Nhược Du phát ra hơi thở hung tàn, tàn nhẫn, thậm chí, so với nó càng nồng liệt hơn.
Cầm lấy cây gậy gỗ này, có thể giết chết ông ta! Hạ Nhược Du thầm nghĩ trong lòng.
Thừa dịp cơ hội dã thú đang liến miệng vết thương, Hạ Nhược Du lăn mình qua, đem cây gậy trên sàn nhà nắm trong tay.
Lúc này dã thú đột nhiên phát ra âm thanh hưng phấn, Hạ Nhược Du nháy mắt thay đổi sắc mặt, vốn chỉ chú ý đến cây gậy, lại quên Hạ Nhược Hi ở phía sau mình, mà bây giờ, Hạ Nhược Hi đang im lặng như trần trụi. Không che đậy phơi bày trước mặt dã thú.
Hạ Nhược Hi nhìn con dã thú khổng lồ, sợ tới mức ngồi phịch ở trên mặt đất, một bên gọi "Chị" một bên lui về phía sau. Bây giờ đã trễ, con dã thú xem đúng thời cơ xông đến.
"Chị ------ Cứu em------" Hạ Nhược Hi gọi tê tâm liệt phế.
Không được, em ấy không thể chết, chính là mình chết, mình nhất định phải sống sót!
Hạ Nhược Du cảm thấy hỗn loạn, cầm cây gậy trong tay, cơ thể sức lực mạnh mẽ liều mạng đâm về phía đầu dã thú, hung hăng đập xuống!
Miệng vết thương trên vai vì dùng sức quá lớn, vỡ ra, máu chảy xuống. Nhưng Hạ Nhược Du không có cau mày.
Một cái, hai cái, ba cái......
Hạ Nhược Du không ngừng vung cây gậy trong tay, vừa ngoan vừa chuẩn, không ngừng đập vào đầu dã thú. Cô chỉ nghĩ mang tất cả đau khổ, phẫn nộ, sợ hãi còn có nỗi căm hận thấu xương, tất cả phát tiết ra ngoài, cô quên trước mắt là một con dã thú, quên chính mình chỉ có mười tuổi, cũng quên tối hôm đó đã phát sinh tất cả mọi việc.
Cô trở thành một con dã thú phát điên!
Nam Cung Dục giật mình nhìn tình trạng điên cuồng của Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du lúc này, là anh không có đoán trước, cũng là ngoài sức tưởng trượng của anh.
Thế gian này, lại có cô nhóc như vậy, tuy chỉ có mười tuổi, nhưng, đạt tới kinh động!
"Chị, đừng đánh, nó không thể di chuyển nữa rồi..... Chị à......" Hạ Nhược Hi ôm lấy Hạ Nhược Du còn đang giết dã thú, khóc gọi.
Ánh mắt Hạ Nhược Du cuối cùng bắt đầu tụ lại, động tác trong tay cũng dần dần ngừng. Cô nhìn rõ ràng mọi việc trước mắt. Con dã thú cao bằng cô, đã chết, bốn bàn chân co giật, cô rốt cuộc cũng khóc thảm thiết.
"Chị, chị làm sao vậy...... Hu hu...... Chị, nói chuyện với em" Hạ Nhược Hi lung lay cơ thể chị mình, nghĩ muốn đem chị ấy ở thế giới nào đó kéo trở về.
"Quả nhiên có phần thú vị!" Nam Cung Dục nhìn, lạnh lùng cười.
Là ông ta, đáy lòng căm hận người kia! Linh hồn Hạ Nhược Du như rời xa thế giới, nháy mắt liền trở về. Cô ngẩng đầu, thấy người nọ cao cao tại thượng, còn nở cười ghê tởm, lòng của cô, đau đớn giống như kim đâm.
Tại sao ông ta có thể cười như vậy? Tại sao ông ta coi chẳng có gì xảy ra như vậy? Tại sao ba mẹ cô yêu quý không còn trên đời.
"Mang hai người đó lên!" Giọng nói thờ ơ.
Hạ Nhược Du gần như bị kéo lên, ném tới trước mặt Nam Cung Dục, cô giãy giụa đứng lên.
Cho dù chết, cũng không thể trước mặt hắn ta khuất phục.
Nam Cung Dục nhìn người cô nhóc trước mắt, cô lúc này đang ôm bả vai đang chảy máu, một đôi mắt giống như dao găm, đâm vào trên thân mình.
Trong lòng Nam Cung Dục, xuất hiện một cảm giác nói không nên lời.
Anh, quả thật có chút bị cô gái nhỏ này hấp dẫn rồi (Editor: người ta mới 10 tuổi thôi á =='')
Hạ Nhược Du nhìn người đàn ông trước mắt trầm mặc không nói, trong đầu hiện ra khuôn mặt hung dữ của ông ta tối hôm đó, nhà cũ Hạ gia bị lửa đốt cháy, và cảnh ba mẹ ngã trong vũng máu.
Loáng thoáng nhớ lại, hơi thở Hạ Nhược Du vừa mới rút khỏi lại bắt đầu dày đặc, giết ông ta!
Bỗng nhiên người bảo vệ bên cạnh rút ra bên hông #đã che chắn#, con dã thú nhỏ này điên rồi, "Vù" một tiếng hướng Nam Cung Dục tới.
Nam Cung Dục vững vàng ngồi trên ghế dựa bằng da màu đen, lông mày cũng không có động đậy, vẻ mặt giống như đang xem con khỉ diễn xiếc, chẳng thèm ngó tới!
Quả nhiên, còn một khoảng cách nhỏ, Hạ Nhược Du bị chặn lại, hai tay người đàn ông cao lớn úm chặt cánh tay cô, một tay túm lấy, khiến cánh tay cô bị thương làm trật khớp!
Hạ Nhược Du hít vào một hơi, chịu đựng không la lên, ánh mắt giống như sói nhìn Nam Cung Dục, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ nặng nề, cô cố gắng giãy giụa, lại giãy giụa, nhưng đều không có hiệu quả!
Tại sao? Tại sao mình không thể giết được ông ta! Mình hận! Mình hận!
Nam Cung Dục đi đến trước mặt Hạ Nhược Du, cơ thể 1m80 cúi xuống, từ từ tiến đến Hạ Nhược Du, mắt đối mắt, mũi đối mũi, gần đến mức Hạ Nhược Du có thể thấy trong ánh mắt đối phương nhìn mình đầy hung dữ, có thể nghe được hô hấp Nam Cung Dục, ngửi thấy mùi vị ngọt ngào trên người Nam Cung Dục.
Lòng của cô không biết thế nào đột nhiên nhảy lên, luống cuống muốn lùi về phía sau!
"Cô bé, muốn giết tôi sao?" Nam Cung Dục nhìn chằm chằm vào ánh mắt không khuất phục của Hạ Nhược Du, chậm nói.
"Tôi sẽ giết ông!" Hạ Nhược Du lạnh lùng nói! Bất luận lúc nào, dùng phương pháp gì, nhất định phải giết chết ông ta!
"Ha ha ha ------" Nam Cung Dục ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe thấy truyện cười trên đời này: "Chỉ bằng nhóc? Nhóc cho rằng là giết được tôi sao?" Nam Cung Dục nắm kéo quần áo Hạ Nhược Du nhấc cô lên, như bắt một con gà, để cho cô nhìn hai mắt của mình.
"Ông dám dạy tôi không? Dạy tôi cách giết người!" Hạ Nhược Du không chút nhượng bộ, trong ánh mắt đầu là dã thú khát máu.
Nam Cung Dục sững sợ một phen, dạy cô bé này giết người? Anh lập tức thả ra, Hạ Nhược Du từ không trung ngã xuống, cúi đầu rên rỉ một tiếng, cô ngẩng đầu kiên quyết nhìn Nam Cung Dục.
Cho dù làm sát thủ, cho dù vĩnh viễn phải sống nơ đen tối đó, cô nhất định phải giết ông ta.
Thê nhưng, cô muốn là sát thủ xuất sắc nhất!
Sát thủ độc nhất vô nhị (Ý là sát thủ có một không hai)