Trong biệt thự rộng rãi xa hoa, Kỷ Vĩ Thần ôm trong tay cô gái ngủ say như chết ném ở trên ghế sô pha, trong lòng có chút buồn bực, cởi bỏ áo cúc áo sơmi, lồng ngực cường tráng nữa mở, hắn ngồi ở đối diện sô pha, ánh mắt dò xét cô gái đang ngủ này, rất thanh tú, so với những phụ nữ hắn đã gặp qua trước đây thì thiếu sự gợi cảm quyến rũ, nhưng nhiều hơn là sự thanh thuần trong sáng, nói thật, hắn chưa bao giờ đụng tới những cô bé như thế, hơn nữa, như tư sắc của cô gái này, hắn căn bản còn nhìn không thuận mắt.
Liếc nàng một cái, hắn đứng dậy hướng vào phòng tắm, cầm theo một ly rượu đỏ, thân hình thon dài biến mất trong bồn tắm, mắt tinh nửa mở, con ngươi đen nhánh hiện ra một vòng mệt mỏi, cha đem trọn Kỷ thị ném cho hắn, là vì quá tin tưởng năng lực hắn? Hay là muốn làm hắn mệt chết đi?
Sau nửa giờ, hắn choàng một cái khăn tắm đi ra, ánh mắt lại liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm vẫn y nguyên ngủ say bất tỉnh, đáy lòng không hiểu có tức giận, hắn chán ghét nàng không hề phòng bị như thế này, nên nói là nàng lớn mật? Hay là nói nàng ngốc đây? Nếu như đêm nay không phải gặp hắn, nàng cho dù bị người ta bán đi cũng không hề có năng lực phản kháng, nàng làm như vậy rốt cuộc vì cái gì? Tiền sao? Thật sự là một giao dịch bẩn thỉu.
Nghĩ đến chỗ này, hắn ôm ngang nàng trực tiếp đi vào phòng tắm, không chút nào thương tiếc ném nàng như ném một vật dụng vào bồn tắm lớn, rồi mở nước lạnh từ đổ xuống, hắn lạnh lùng tựa tại cửa nhìn xem trò hay.
Hạ Cảnh Điềm đang trong mộng đột nhiên bị nước lạnh dội lên làm run rẩy tỉnh lại, nàng sợ hãi mở mắt ra, bối rối ngồi dậy, người đầy mùi rượu cũng đã thức tỉnh, đương mở mắt ra muốn xem chuyện gì phát sinh, một mản sương mù còn che mắt, nàng mơ màng đối diện ánh mắt sâu như đầm của hắn.
Khi thấy rõ ràng tướng mạo người kia thì Hạ Cảnh Điềm toàn thân càng run rẩy, trời ạ! là Kỷ Vĩ Thần? Giật mình một giây, nàng ráng làm cho mình tỉnh táo và nhận ra rằng mình bị người ném vào trong bồn tắm là chuyện thực, mở to mắt, vuốt đi những giọt nước đọng trên mặt, rồi hướng người kia nói nhỏ”Uy , đây là có chuyện gì?”
“Tỉnh rồi sao?” Kỷ Vĩ Thần cười lạnh một tiếng, trầm thấp hỏi.
Hạ Cảnh Điềm bởi vì còn đang trong nước lạnh buốt, nàng cả người đều run rẩy, cơ hồ dùng phương thức bò ra bồn tắm lớn, cuối cùng, toàn thân ướt đẫm đứng ở trước mặt hắn, giọng điệu rất là kinh ngạc, “Tôi tại sao lại ở chỗ này?” Đầu đau quá, bị nước giội một hồi, cảm giác cũng hồ đồ rồi, càng kỳ quái chính là nàng làm sao có thể cùng Kỷ Vĩ Thần cùng một chỗ? Trong trí nhớ không có cùng hắn gặp qua nha!
Kỷ Vĩ Thần môi mỏng câu lên một vòng, lạnh lùng trào phúng, “Quên rồi sao? Cô chính là muốn qua đêm cùng tôi.” (Anh Thần nói sạo quá =_=).
“Qua đêm?” Hạ Cảnh Điềm nghe cái từ này cơ hồ là nhảy dựng lên, mở to mắt suy nghĩ không dám tin, nàng tìm kiếm trong trí nhớ, nàng có nói qua những lời này sao? Nàng nhớ là giống mình có đi quyến rũ một người đàn ông, thậm chí cả tướng mạo hắn nàng cũng mơ hồ không nhớ, chẳng lẽ? Người mình quyến rũ chính là hắn? Trời ạ.
.
.
Hạ Cảnh Điềm cơ hồ gặp phải nan kham.
Kỷ Vĩ Thần nhìn những đường cong uyển chuyển của Hạ Cảnh Điềm, hếch lên môi nói, “Cô tắm rửa, tôi trên giường chờ cô.”
Hạ Cảnh Điềm cũng cảm giác được người mình ướt đẫm, quần áo dán chặt vào người, cảnh xuân bị lộ hết, thầm kêu một tiếng thảm, vội vàng lấy tay che ngực, trợn mắt nói!”Không cho phép nhìn.”
Kỷ Vĩ Thần chậc chậc lên tiếng, giọng điệu chế giễu, “Nên thấy đều đã thấy rồi.”
“Anh muốn gì?” Hạ Cảnh Điềm trong lòng thầm mắng mình không có cốt khí, trước mặt người đàn ông này, nàng luôn có cảm giác yếu thế, hắn toàn thân phát ra áp bách làm cho nàng cả người đều lạnh ngắt.
“Thỏa mãn dục vọng của cô.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nói xong liền xoay người ra cửa.
Những lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm gần muốn khống chế không được, cái gì? Thỏa mãn dục vọng của mình? Nàng có cái gì dục vọng? Giờ này khắc này, rốt cuộc ai thỏa mãn ai đây, nàng muốn một lần nữa tranh cãi! Hạ Cảnh Điềm cắn răng hung hăng nhìn qua bóng dáng rời đi, rồi tự mình đi đóng cửa lại, nghe trên người đầy người mùi rượu, nàng cũng cảm thấy không thoải mái.
Mở nước ấm, nàng mới cởi quần áo ngồi vào trong bồn tắm, nhưng khi muốn ra ngoài lại phải đối mặt người như lang như hổ là hắn, nàng không khỏi kinh hãi, nhưng trong lòng cũng nghĩ không thể không ra, mình thảm như vậy rốt cuộc là ai làm hại? Còn không phải hắn một tay tạo thành sao? Chẳng lẽ cho rằng hại nàng còn chưa đủ thảm? Còn muốn sàm sở nàng? Không được, tắn xong nàng nhất định phải rời đi thôi.
Bởi vì quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm không thể mặc được, nàng đi vào ngăn tủ bên cạnh lấy ra một áo choàng tắm mặc vào, bất quá, với dáng người của hắn áo đã đủ dài với nàng.
Lặng lẽ mở ra một nửa cửa, nghiêng mắt nhìn thấy trên ghế sô pha một bóng lưng lười biếng, nàng bình tâm tĩnh khí một hồi lâu mới dám đẩy cửa đi ra ngoài, tuy nhiên đầu chóng mặt nặng nề, rượu cồn làm cho suy nghĩ của nàng y nguyên hỗn loạn, nhưng trước mặt người này, nàng cố gắng giữ vững hoàn toàn tinh thần đối mặt, “Kỷ tổng, tôi không cố ý, đã làm ngài chế giễu.”
“Tôi và cô đã biết rõ, đừng dư thừa nói nhảm, tôi không muốn nghe, trực tiếp một chút.” Kỷ Vĩ Thần trong lòng không thể không tán thưởng hành động cao tay này của nàng, nhưng vẻ bề ngoài thuần khiết, nhưng nội tâm lại thác loạn không chịu nổi, hắn biết, nàng có bạn trai nhưng lại cùng Đỗ Thiên Trạch cùng một chỗ, chuyện đêm nay càng làm cho hắn đem nàng nhìn thấu triệt, nguyên lai, dục vọng của phụ nữ không hề thua kém đàn ông.
“Ách.
.
.
?” Hạ Cảnh Điềm trợn mắt to, nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nàng vô luận như thế nào suy đoán cũng không đoán được Kỷ Vĩ Thần đang nghĩ gì.
“Chẳng lẽ muốn tôi chủ động?” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt nhìn nàng, cao thẳng thân hình tràn đầy áp lực khi dễ nàng nhỏ nhắn xinh xắn.
“Cái gì? Tôi.
.
.” Hạ Cảnh Điềm cảm giác cháng váng đầu óc, vốn say rượu chưa tỉnh, hôm nay lại phải ứng phó loại tình huống này, nàng càng cảm thấy tinh lực không đủ, nhìn thân hình hắn càng gần, trong lòng hoảng hốt, dưới chân vừa trợt đã thét chói tai lên, nàng cả người hướng về phía trước ngã xuống, Kỷ Vĩ Thần thấy thế, cánh tay chuẩn xác ôm nàng vào lòng, nhìn trong ngực cô gái còn chưa thôi hoảng sợ, hắn kéo môi cười nhạo nói!” Đã không thể chờ đợi như vậy sao? Xem ra đêm nay tôi lười biếng không được.”
Hạ Cảnh Điềm vừa vội vừa tức, vừa thẹn vừa giận, vì cái gì mỗi câu nói của hắn đều mang theo ý ô nhục người khác? Rốt cuộc hắn muốn thế nào? Lúc này nàng cho dù rất muốn đẩy ra hắn nhưng cũng đành chịu vì một chút sức lực đạo cũng không dùng được, chỉ có thể ghé vào trên người hắn thở dốc không thôi.
Kỷ Vĩ Thần không do dự, thân thủ nhẹ mà nhanh đem nàng ôm lấy, đi về hướng phòng ngủ, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc mở to mắt, tay đánh vào ngực hắn, khẽ gọi nói!”Anh muốn làm gì? Thả tôi ra.
.
.”
Một bên đem Hạ Cảnh Điềm ném vào giường lớn, Kỷ Vĩ Thần một tay lấy ra khăn tắm quấn trên người mình, trong miệng nhàn nhạt thốt ra!”Tôi ghét nhất loại phụ nữ làm ra vẻ đạo đức.”
Hạ Cảnh Điềm muốn giãy dụa nhưng khi nhìn thấy vật dưới hạ thân Kỷ Vĩ Thần thì cả kinh miệng biến thành chữ O, sợ tới mức hét lên một tiếng, nàng đỏ mặt quay đầu ra, “Anh.
.
.
Anh tránh ra.
.
.”
Kỷ Vĩ Thần mày kiếm nhíu một cái, đôi mắt đen lại, toàn thân mang theo cuồng vọng to lớn nặng nề áp xuống, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức cơ hồ không khống chế được muốn hô cứu mạng, nhưng một đôi tay to dễ dàng đem nàng đặt dưới thân, sau đó, môi mỏng kiên nghị phách đạo che xuống.
“Ưm.
.
.” Hạ Cảnh Điềm ưm một tiếng, nụ hôn của hắn làm cho nàng suy nghĩ càng loạn thất bát tao, muốn giãy dụa càng bị hắn ép tới không thể động đậy.
Rượu cồn trong ngực thiêu đốt, Hạ Cảnh Điềm rất nhanh bị Kỷ Vĩ Thần gợi lên dục vọng nguyên thủy, tuy nhiên đáy lòng còn cố gắng kháng cự, nhưng dục vọng trong thân thể phản ứng mới là chân thật nhất, dưới sự tấn công cường thế hơi trừng phạt của Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm yếu ớt làm sao có năng lực chống lại?.