Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Nhưng đồng thời có
một chút làm cho Hạ Cảnh Điềm nghi hoặc không thôi, Kỷ tổng sa thải họ
đến tột cùng là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì nàng? Ý nghĩ này làm cho Hạ
Cảnh Điềm không khỏi mặt đỏ tim đập, được người coi trọng nên cảm xúc
bay lên, cảm giác được bảo vệ.

Đứng ở tầng hai mươi mốt, đẩy
ra cánh cửa lớn, xuất hiện ở trước mắt chính là văn phòng cao cấp, mà
làm cho Hạ Cảnh Điềm khiếp đảm chính là hình ảnh người đàn ông nghiêng
mình dựa vào bàn, bàn tay ưu nhã cầm ly rượu đỏ, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ đùa giỡn, cặp mắt thâm thúy làm tăng thêm vẻ thần bí hấp dẫn.

“Kỷ tổng. . .” Cúi thấp đầu, Hạ Cảnh Điềm đè lại đập tim đang muốn nhảy xổ ra ngoài, cố gắng không cho tự mình khẩn trương.


“Tìm tôi có việc sao?” Kỷ Vĩ Thần lắc lắc ly rượu trong tay, không đếm xỉa
tới hỏi, hắn cũng có chút ít ngạc nhiên khi gặp nàng xuất hiện trong lúc này.

“Tôi tới tìm ngài vì chuyện của chị Từ, tôi cho rằng họ mặc dù có sai, nhưng không đến mức bị sa thải. . . họ ở công ty làm lâu như vậy, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm. . .”

Không đợi Hạ Cảnh Điềm nói xong, một câu hơi đùa cợt cắt đứt nàng, “Cô nghĩ vì họ muốn cầu tôi?”

“Tôi. . . Là có ý này, nếu như ngài là vì tôi. . .” Hạ Cảnh Điềm trầm thấp
lên tiếng, vừa nghĩ tới mục đích hắn làm như vậy là vì nàng, khiến cho
nàng đáy lòng sinh ra một loại cảm giác ám muội.

Kỷ Vĩ Thần híp
mắt lại, có chút buồn cười nhìn cô gái trước mắt, vì cô? Nàng cho là hắn từ chối hai người kia là vì nàng sao? Thật sự là ngu xuẩn, hắn lại một
lần nữa quyết đoán cắt đứt Hạ Cảnh Điềm, “Cô hiểu lầm rồi, sa thải họ,
ta cũng không phải vì giữ gìn cho cô, mà là giữ gìn cho tôi.”

Thật là một câu nói đả thương người, nàng mở to mắt, vừa sợ vừa thẹn cắn môi dưới, vì tự mình đa tình làm mất mặt không thôi, người đàn ông này cho
nàng một cảm giác khó thân cận, dường như hắn là mây trên trời, mà nàng
là bùn trên mặt đất, căn bản là hai tầng lớp bất đồng, làm cho nàng muốn tìm cái lỗ nào trên đất mà chui xuống.

“. . . quấy rầy. . .” Hạ Cảnh Điềm vội vàng nói xin lỗi, ánh mắt nhìn cũng không dám nhìn Kỷ Vĩ
Thần ngồi đối diện, cả người tựa như con thỏ nhỏ bị chấn kinh chạy trối
chết.


Nhìn qua Hạ Cảnh Điềm lảo đảo bước ra, sau lưng Kỷ Vĩ Thần nở nụ cười mòng, lộ ra một vòng nghiền ngẫm vui vẻ.

Đi thang máy dưới xuống, hạ Cảnh Điềm cảm giác bên tai đang không ngừng
nóng lên, vừa rồi Kỷ Vĩ Thần ánh mắt cười nhạo, thật giống như hắn dùng
lực quăng nàng một cái tát vậy, làm cho nàng mắc cỡ không dám gặp người, mất mặt ném đến Thái Bình Dương đi.

Trở lại lầu một, Hạ Cảnh
Điềm không nói gì, hai người chờ tại thang máy cũng đã biết rõ kết quả,
chỉ thấy người đứng bên cạnh chị Từ lập tức cười lạnh lên tiếng,!”Chị
Từ, em nói không sai mà! Cầu ai thì cũng đừng cầu tiểu nhân giúp, thật
sự là lãng phí thời gian.”

Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, không thể
tưởng được người này gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ,
thái độ so với thời tiết còn nhanh biến hơn, nàng trừng người nọc, chịu

đựng một bụng tức, giọng điệu bình tĩnh nói!”Kỷ tổng nói đây là quy định công ty, tôi chỉ sợ giúp không được gì.”

Chỉ thấy chị Từ khổ sở
thở dài một hơi, vẻ mặt nản lòng thoái chí, cũng không còn cùng Hạ Cảnh
Điềm nói một tiếng, ôm thùng giấy thần sắc uể oải hướng cửa chính mà
đi, còn người kia là thẹn quá hoá giận trừng lại Hạ Cảnh Điềm, không có
khí chất hướng nàng gắt mắng!”Tiểu nhân hèn hạ.”

Nói xong, cùng
chị Từ biến mất ở ngoài cửa lớn công ty, Hạ Cảnh Điềm đứng lặng tại cửa
một hồi lâu, thở dài một hơi, rồi xoay người vào thang máy, một khi thay đổi bất ngờ, thì thật sự không ứng phó kịp, Hạ Cảnh Điềm đáy lòng cũng
thay hai người kia tiếc hận không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận