Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Hạ Cảnh Điềm đến trưa cũng còn tức giận bất bình, dựa vào cái gì người kia nói trừ tiền lương của nàng? Thật sự là siêu cấp khó chịu, nếu như nàng làm việc phạm lỗi, nàng sẽ chấp nhận nhưng tên kia hoàn toàn lợi dụng chức quyền tác uy
tác quái, nếu như không phải Ngô Viễn Khang mỗi vài phút lại có tin nhắn ân cần thăm hỏi nàng, tâm tình của nàng khẳng định buồn bực đến không
chịu được.

Đang lúc Hạ Cảnh Điềm chạy ra ngoài tìm tư liệu,
khi trở về đến chỗ ngồi thì trong văn phòng thình lình vang lên một âm
thanh dọa nàng nhảy dựng, “Chuyện tiền lương của cô, chúng ta còn có thể thương lượng.”

Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc, ngẩng đầu, chỉ thấy tên
họ Đỗ đang nằm trên ghế sô pha với hình dáng chữ đại (hình người dang
tay chân), rồi nhếch chân lên bắt chéo, vẻ mặt gian xảo ranh ma, hứng
thú nhìn nàng, cặp mắt ma mị như hồ ly, tổng làm cho người ta cảm giác
không có hảo ý.

“Không cần, ngài muốn trừ thì trừ a! Dù sao tôi
là người mới tiền lương cũng không nhiều.” Hạ Cảnh Điềm liếc mắt, nhếch
môi liếc hắn một cái rồi tiếp tục nhìn tư liệu thẩm tra đối chiếu.

“Này , cô giận tôi rồi à?” Hắn nhíu mày, tư thế ngồi đoan chính, bày ra vẻ mặt chính nghĩa.

“Tôi có cái gì phải giận ngài?” Hạ Cảnh Điềm cười nhạo lên tiếng, trực giác
nói cho nàng biết, người trước mắt này ít chọc mới tốt.

Đỗ Thiên

Trạch khoát tay, lười biếng dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt như đang
cười, ngón tay thon dài chạm vào mỏng môi gợi cảm, hắn bắt đầu phát huy đầy đủ ưu thế bề ngoài xuất sắc của mình, đánh chết hắn cũng không tin
có cô gái nào kháng cự được vẻ quyến rũ này của hắn.

Hạ Cảnh Điềm cũng nghiêng mắt nhìn ở đối diện, tên thanh niên đang chuẩn bị tư thế
dùng " mỹ nam kế ", cặp mắt sâu đen bóng, đôi mắt sáng như phác thảo
nhân tâm, cặp mắt như muốn ăn thịt người không nhúc nhích chằm chằm vào
nàng, Hạ Cảnh Điềm không để ý tới cũng lộ ra vẻ không thể nhẫn nại, cuối cùng, nặng nề đem văn kiện vung một cái trên bàn, “Bộp.” một tiếng đem Đỗ Thiên Trạch đang phát huy sức quyến rũ giật mình hoảng sợ, hắn không vui trợn to mắt nói!”Cô làm cái gì?”

Hạ Cảnh Điềm cầm lấy điện
thoại nhìn, ngẩng đầu liếc hắn, giọng điệu thản nhiên nói!”Tôi đã đến
giờ tan tầm, Đỗ tiên sinh thỉnh tự nhiên.”

Đỗ Thiên Trạch nhìn
sang đồng hồ trên cổ tay, nhíu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, bước chân
thon dài liền ra khỏi , vừa ra khỏi hắn có chút không cam lòng quay đầu lại hướng Hạ Cảnh Điềm mím môi cười nói!”Đêm nay tôi hẹn cô ăn cơm, như thế nào? Tôi mời vì chiếc điện thoại của cô.”

Hắn hết lần này
tới lần khác cũng không tin mình thất bại, vô luận đi đến nơi nào hắn
đều là tâm điểm của phụ nữ, nay lại mất thể diện trước một trợ lý nho
nhỏ, hắn có nên hoài nghi sức quyến rũ của mình xảy ra vấn đề gì không,
hay là cô gái này mắt có vấn đề?

Hạ Cảnh Điềm có chút nhàm chán
nhìn hắn, thực không hiểu nổi, hôm nay còn có người da mặt dầy như vậy,
uổng hắn một thân toàn hàng hiệu, khí chất bề ngoài cũng xuất sắc mà lại thấp kém như thế, thực nên hoài nghi xuất thân của hắn, mặc dù lòng vẫn còn tức nhưng nàng vẫn rất có lễ phép cự tuyệt nói!”Nếu như tôi không
có hẹn với ba mẹ trước, tôi nhất định sẽ đi ăn bữa cơm này với ngài, bye bye.”

Cái gì? Cùng ba mẹ quan trọng hơn cùng với hắn sao? Đỗ
Thiên Trạch ngạc nhiên đứng tại cửa ra vào, giơ lên ánh mắt liền thấy cả văn phòng những nhân viên nữ trẻ tuổi đều nhìn hắn ngạc nhiên hâm mộ,
chỉ cần bị ánh mắt của hắn điểm trúng, cô gái mặt lập tức đỏ hồng không
thôi, hắn hiện ra nụ cười, huýt sáo mà qua.

Đang lúc Đỗ Thiên
Trạch mở cửa xe thì ở cửa chính của Kỷ thị, hắn trông thấy Hạ Cảnh Điềm
ngồi trong xe Ngô Viễn Khang, xem ra hoa đã có chủ khó trách thờ ơ với
hắn! Hắn dẫm chân ga đi lướt qua mặt xe họ, theo sau là bụi bay mù mịt.

Bất quá, trong xe hai người nhìn nhau căn bản không có đem chiếc xe thể
thao quý giá của Đỗ Thiên Trạch để vào mắt, Hạ Cảnh Điềm nhìn Ngô Viễn
Khang mím môi cười, giọng nói nhẹ nhàng!”Đêm nay, ba mẹ em nói muốn gặp

anh.”

Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn sớm dẫn bạn trai về nhà như
vậy, nhưng buổi sáng hôm nay Hạ mẫu ra ngoài mua thức ăn, lúc ấy vừa vặn gặp được Hạ Cảnh Điềm ngồi trên xe Ngô Viễn Khang, nên đã gọi điện gặng hỏi, Hạ Cảnh Điềm mới nói ra chuyện với Ngô Viễn Khang, cái này đúng là đáng để hai người già này vui mừng, nói cái gì cũng muốn Hạ Cảnh Điềm
đêm nay dẫn về xem mặt, Hạ Cảnh Điềm vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ vậy
cũng tốt, người nhà gặp mặt cũng càng yên tâm một ít.

Ngô Viễn
Khang cũng có vẻ thật cao hứng, lập tức đáp ứng, trên đường đi cũng nói
về cha mẹ mình, khó trách có cậu con trai ưu tú như vậy, nguyên lai cha
mẹ của hắn đều là giáo sư của một trượng đại học nổi tiếng, vừa trò
chuyện xong thì đã đến cửa nhà Hạ Cảnh Điềm, trên đường đi Hạ mẫu cũng
đã thúc giục nhiều lần.

Hạ Cảnh Điềm giới thiệu Ngô Viễn Khang
cha mẹ, khi thấy hắn cao lớn tuấn tú như vậy, sự vui mừng lộ rõ trên
nét mặt, lăng xăng đón vào cửa, rồi ở đại sảnh ngồi trong chốc lát Ngô
Viễn Khang liền chịu khó giúp Hạ mẫu nấu cơm, cuối cùng, Hạ Cảnh Điềm
cũng tự mình ra trận, cùng Ngô Viễn Khang vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp.

Trên bàn cơm, Hạ mẫu thập phần nhiệt tình gắp thức ăn cho Ngô Viễn Khang, Hạ cha rất ít mở miệng đêm nay cũng nói nhiều hơn, hoàn toàn đem Ngô Viễn
Khang trở thành thượng khách, Hạ Cảnh Điềm tất nhiên bị bỏ qua một bên,
nhìn qua cha mẹ nhiệt tình mà âm thầm bật cười, Ngô Viễn Khang cũng
phóng khoáng xử sự đúng mực, luôn làm cho hai ông bà hạ cười vui vẻ.

“Viễn Khang a! Cảnh Điềm nhà chúng tôi cái gì cũng tốt, nhưng tính tình kém
một chút, làm phiền cậu giúp đỡ nó nhiều rồi!” Hạ mẫu tươi cười rạng
rỡ trêu ghẹo nói!


Một bên Hạ Cảnh Điềm không thuận theo cười nói!”Mẹ, ai có như cha mẹ ở trước mặt người ngoài nói xấu con gái nha!”

“Ai, Viễn Khang cũng không phải là người ngoài! Chúng ta đều đã coi nó như người nhà mà đối đãi .”

Từ câu này, Hạ Cảnh Điềm nhìn ra được, hai ông bà đối với Ngô Viễn Khang
hết sức hài lòng, nhìn qua ánh mắt đưa tình của Ngô Viễn Khang, Hạ Cảnh
Điềm cũng cảm thấy tim đập nhanh thẹn thùng, nói tới đại sự cả đời cô
gái chưa biết thế sự như nàng vẫn còn có chút rụt rè.

Gần mười
giờ, Hạ Cảnh Điềm tiễn Ngô Viễn Khang xuống lầu, trên đường đi hai người đều có chút trầm mặc, nhưng đi đến một chỗ không đèn, bước chân Hạ Cảnh Điềm có chút vấp váp, thiếu chút nữa té ngã, Ngô Viễn Khang nhanh mắt
đã đem nàng kéo vào trong ngực, tư thế thân mật lập tức làm cho Hạ Cảnh
Điềm tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng không thuận.

“Cẩn thận một
chút.” Ngô Viễn Khang ân cần dặn dò, nắm tay Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy đi sau lưng hắn, thập phần an tâm.

Đi tới dưới lầu, Ngô Viễn Khang vẫn không có buông ra tay Hạ Cảnh Điềm, ánh mắt rạng rỡ
nhưng rạo rực dừng lại trên mặt Hạ Cảnh Điềm, nhìn gương mặt xinh đẹp
trước mắt mà trong lòng vừa động, nhịn không được đem nàng kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn trán nàng, Hạ Cảnh Điềm bị hành động này của hắn
khiến cho tâm thần nhộn nhạo, đầu cuối thấp, gấp giọng nói!”Đêm đã
khuya, chú ý lái xe.” Nói xong liền đi lên lầu, dưới lầu Ngô Viễn Khang
anh tuấn mặt lộ ra nụ cười mê người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận