Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Trong bóng đêm đê mê, thành phố về khuya vẫn y nguyên sinh động như lúc ban đầu, hơn nữa ngày càng thần bí hơn, trên đường không khí ám muội không rõ làm cho người
ta cảm thấy máu nóng sôi trào, kích động bất an.

Hạ Cảnh Điềm lần đầu tiên đến chỗ ở của Ngô Viễn Khang, không thể tưởng được hắn còn trẻ như vậy đã có nhà riêng của mình ở trong một khu phố phồn hoa đắc
đỏ, một tòa nhà ba tầng rộng rãi, đó cũng không phải người trí thức bình thường đi làm lâu năm là có thể mua được, tuổi trẻ như hắn, có xe có
nhà đã là không dễ dàng, có thể thấy được năng lực của hắn cũng không
phải là hời hợt, Ngô Viễn Khang dẫn Hạ Cảnh Điềm vào phòng khách nhà
hắn, Hạ Cảnh Điềm lần đầu đi vào nơi ở của đàn ông, nguyên lai tưởng
rằng sẽ rất lộn xộn, nhưng không ngờ cực kỳ sạch sẽ và tinh tề.

Ngồi ở trên ghế sô pha, Ngô Viễn Khang rót một bình trà thơm tới, Hạ Cảnh
Điềm thú vị đi thăm phòng ở của hắn, nó được xếp đặt rất độc đáo, rất
có thưởng thức…, tuy nhiên chưa phải dùng những nội thất cao cấp nhất,
nhưng là, dốc sức làm được đến trình độ này, có thể thấy được hắn là một người rất nỗ lực, đây chính là chỗ làm cho Hạ Cảnh Điềm bái phục.

Đứng ở gần cửa sổ sát đất, nhìn qua trong màn đêm lập loè những ánh đèn màu, Hạ Cảnh Điềm có chút xuất thần, cái thành phố này dưới bóng đêm
nhiễm sắc thái yên tĩnh, làm cho người ta không khỏi nghĩ mông lung,
bỗng dưng, Ngô Viễn Khang từ phía sau ôm nàng, Hạ Cảnh Điềm hoảng sợ
quay đầu lại, Ngô Viễn Khang đã đưa môi chiếm hữu vành tai nhỏ nhắn
xinh xắn của nàng, Hạ Cảnh Điềm ha ha cười khẽ, có chút trốn tránh, oán
giận nói!”Xấu lắm, rất nhột . .”

“Cảnh Điềm, đêm nay lưu lại nha!” Ngô Viễn Khang khàn khàn thanh âm tràn đầy hấp dẫn.

Hạ Cảnh Điềm không ngốc, nghe trong giọng nói Ngô Viễn Khang khẩn cầu, Hạ
Cảnh Điềm thầm than một tiếng, cuối cùng phải đối mặt vấn đề này rồi,
nàng khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói!”Viễn Khang. . .”

“Làm sao vậy?” Ngô Viễn Khang xoay nàng lại, ân cần nhìn vào mắt nàng.

Hạ Cảnh Điềm mặt lộ vẻ khó xử, nhìn sâu vào mắt Ngô Viễn Khang, nàng như
thế nào có thể nói trắng ra để thương tổn hắn ? Nàng chậm rãi cười, có
chút thẹn thùng nói, “Không có gì, em còn chưa có chuẩn bị tốt, anh có
thể đợi em không?”

Nàng vốn muốn hỏi, hắn có thể hay không chú ý
tới việc mình không còn trong trắng, nàng hi vọng nghe được lời nói thật của hắn sau đó mới hiến thân, đây cũng là chỗ nàng lo lắng.

Ngô
Viễn Khang thoải mái cười, vỗ vỗ bờ vai của nàng, “Cô bé ngốc, anh đương nhiên có thể đợi em, nhưng là đừng làm cho chúng ta đợi quá lâu a!”

Hạ Cảnh Điềm bộ dạng phục tùng cười, hàm hồ lên tiếng, “Vâng.”

Hạ Cảnh Điềm vốn định bắt taxi về nhà, nhưng Ngô Viễn Khang muốn đưa, nàng đành phải theo hắn .

Ngày thứ hai là thứ bảy, vốn nên nghỉ ngơi thì Ngô Viễn Khang đúng lúc có
việc, Hạ Cảnh Điềm liền hẹn Lâm Lâm đã lâu không gặp ra đi chơi, Lý Lan
phải tăng ca, cho nên không cách nào đi được, Lâm Lâm thì vừa vặn rảnh
rỗi.

Vừa ra tới, Hạ Cảnh Điềm theo Lâm Lâm điên cuồng mua sắm một phen, cuối cùng, mua sắm mệt mỏi mới tìm một nhà quán cà phê ngồi xuống nghỉ ngơi, Lâm Lâm một bên uống trà sữa, một bên trêu ghẹo Hạ Cảnh
Điềm, “Như thế nào? Cậu hẹn mình mà từ khi đi ra đến bây giờ đều một bộ
mất hồn mất vía, cậu đang nghĩ gì thế!”

Hạ Cảnh Điềm còn tưởng
rằng Lý Lan đem chuyện mình có bạn trai nói cho Lâm Lâm nghe rồi! Xem
ra, cô ấy còn chưa biết chuyện, Hạ Cảnh Điềm cười ngọt ngào, “Không có
gì, mình hỏi Lý Lan buổi trưa hôm nay có thể hay không đi ra ăn cơm,
chúng ta đã lâu không có gặp nhau.”

“Tốt! Mình cũng muốn gặp vị
đại mỹ nữ kia, những ngày này đều nhanh buồn chết được, thực chán.” Lâm
Lâm chu cái miệng nhỏ nhắn, biểu lộ một bộ nhàm chán.

“Đi làm như thế nào?” Hạ Cảnh Điềm tò mò hỏi!

Vừa nhắc tới chuyện đi làm, liền thấy Lâm Lâm làm ra bộ dáng như sắp chết,
nhìn Hạ Cảnh Điềm cười thần bí, “Cảnh Điềm cậu biết không? Cấp trên của
mình là một người vô cùng đẹp trai nha! Vóc người cao ráo, lại có tiền,
đáng tiếc là đã có bạn gái .” Nói xong lời cuối cùng, lại bày ra một bộ
dáng nhụt chí.

“Có bạn gái thì sao? Chỉ cần chưa có kết hôn cậu cũng còn có cơ hội a!” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười nói!

“Mình nghe đồng sự nói, hắn là một chàng công tử ăn chơi phong lưu, chuyên
môn đùa bỡn tình cảm, mình không ngại cùng hắn đùa một lần, nhưng cũng
phải được hắn để mắt mới được a!”

Những lời này hoàn toàn đem Hạ
Cảnh Điềm cười ngất, Lâm Lâm chính là thú vị chỗ này a, người đàn ông mà người khác không dám đụng vào, cô ấy đều luôn nhắm trúng lên, nói
chuyện chút nữa, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ rồi, Hạ Cảnh Điềm
tranh thủ thời gian gọi cho Lý Lan, “Alo. . .” Đầu dây điện thoại, tiếng Lý Lan dịu dàng.

“Lý Lan, mình là Hạ Cảnh Điềm, trưa nay có rảnh đi ăn cơm không? mình cùng Lâm Lâm chờ cậu.”

“Có thể a! Nơi nào ?” Lý Lan đáp ứng thập phần sảng khoái.

Hạ Cảnh Điềm lập tức nói địa chỉ một nhà hàng rồi cúp máy, nàng nhìn qua
điện thoại, hơi có chút ngây người, Lý Lan gần đây hành vi có chút quái
lạ, trong công ty, cô ấy rất ít cùng Hạ Cảnh Điềm nói chuyện với nhau,
nhiều nhất chỉ là gật đầu chào hỏi, nhưng mới rồi trong điện thoại nghe
giọng nói của cô ấy dường như đang rất vui, xem ra, là nàng quá lo
lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui