Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Lại là một nhà hàng
tiêu chuẩn cao cấp, Hạ Cảnh Điềm nhút nhát e lệ đi trên sàn nhà bóng
loáng trong suốt, khúc nhạc hòa nhã chân thành lãng mạn vang bên tai,
hoàn cảnh như thế làm cho Hạ Cảnh Điềm cảm thấy bị gò bó, nhưng nhìn
bóng dáng trước mắt lại làm cho nàng càng ngầm bực không thôi.

Hai người ngồi vào một vị trí gần cửa sổ, ngoài cửa sổ phong cảnh mê người, rất xa là dòng sông Tân Giang chảy dài đẹp mắt, Hạ Cảnh Điềm không khỏi thầm kêu một tiếng thật đẹp, đối diện, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt nghiền
ngẫm trên người Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm thầm trừng hắn, giọng điệu
không vui nói!”Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ à!”

“Mỹ nữ
tôi đã thấy, bất quá, mỹ nữ quê mùa thì tôi chưa thấy” Đỗ Thiên Trạch
cười hắc hắc, ghé sát vào Hạ Cảnh Điềm, thấp giọng nói!”Trang phục của
cô thật quê mùa.”

Những lời này không thể nghi ngờ là đặt Hạ Cảnh Điềm vào vị trí quẫn bách, gương mặt trắng nõn chợt đỏ lên, tức giận
liếc hắn, thở phì phì uống trà, kỳ thật Hạ Cảnh Điềm mặc chính là đồng
phục công sở, không tính là quê mùa, bất quá, với loại nhà hàng cao cấp
này xác thực có chút lạc vị.

“Như vậy đi! Ăn cơm nước xong tôi
không ngại mua quần áo cho cô.” Đối diện hắn biểu lộ một bộ khó xử,
nhưng trên khóe miệng giương ra nụ cười trộm.

“Bỏ đi, sau bữa cơm này, anh đừng tới phiền tôi, tôi đã cám ơn trời đất.” Hạ Cảnh Điềm không khách khí phản bác!

“Này, cô cũng biết bên ngoài có rất nhiều cô gái sắp xếp chờ tôi mời ăn cơm

không, người như cô có phúc không biết hưởng a?” Đối diện hắn lộ ra một
bộ dáng hoang mang.

“Miễn đi, tự cho là đúng.” Hạ Cảnh Điềm thầm
trào phúng, bất quá, mới có thể dung cơm ở nơi cao cấp như vậy, nàng
đương nhiên phải hưởng thụ một phen mới được.

Gọi món ăn thì đã
có kinh nghiệm lần trước, lần này Hạ Cảnh Điềm đặc biệt lên tiếng hỏi
món ăn để tránh tự mình lại bị đùa bỡn, nhìn ở đối diện, Đỗ Thiên Trạch
một bộ bất cần đời, nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi hắn, “Này , nhìn anh
rãnh rỗi như vậy, anh không có chuyện cần làm sao?”

“Ai nói tôi
không có? Tôi rất bận ba ngày ba đêm không thể chợp mắt.” Đối diện hắn
nói ngoa ngoắc, kỳ thật, Đỗ Thiên Trạch ba ngày trước đã tiếp nhận vị
trí tổng giám đốc của Đỗ thị, chỉ là danh xưng mà thôi, hết thảy sự vụ
đều do cha hắn quản lý, hơn nữa, nhân viên đều rất có năng lực, hắn chỉ
là làm người quyết định.

“Tôi mới không tin.” Hạ Cảnh Điềm hừ nhẹ lên tiếng.

“Như thế nào, có muốn đổi công việc không? Bí thư của tổng giám đốc Đỗ thị
còn trống một vị trí !” Cặp mắt hồ ly nheo lại, môi mỏng tràn ra nụ cười chằm chằm vào nàng.

Chức vị bí thư tổng giám đốc Đỗ thị, nghe
thật là hấp dẫn, nếu như đổi lại trước kia, Hạ Cảnh Điềm nhất định sẽ

thập phần cảm tạ người thanh niên trước mắt này, nhưng hiện tại, nàng
chỉ cảm thấy hứng thú hời hợt, “Cám ơn, tôi không có năng lực này.”

Hạ Cảnh Điềm vừa nói xong, giương mắt đôi mắt lơ đãng trông thấy một đôi
nam nữ vừa đi vào nhà hang, nam – thân người cao ngất làm chấn kinh Hạ
Cảnh Điềm, dù cho chỉ nhìn vài lần nhưng cũng đã khắc sâu trong nội tâm
của nàng – là Kỷ Vĩ Thần. . .

Là hắn? Không thể tưởng được, sẽ ở
chỗ này gặp phải? Khi thấy một tuyệt sắc mỹ nữ đi bên cạnh hắn, Hạ Cảnh
Điềm đột ngột cảm thấy nội tâm đau xót, nói không ra nguyên nhân, ngực
rất buồn bực rất bực, đang lúc Hạ Cảnh Điềm hết sức trợn mắt há hốc mồm, thì ánh mắt kia từ xa xa nhìn tới.

Hạ Cảnh Điềm không khỏi bối
rối cầm lấy menu thức ăn che khuất mặt mình, cố gắng muốn tránh né,
nhưng Kỷ Vĩ Thần đã phát hiện sự tồn tại của Hạ Cảnh Điềm, nội tâm trầm
ổn không khỏi vừa động, sau khi thấp giọng cùng bên người bạn gái nói
chuyện với nhau, hắn xoay người đi vào chỗ ngồi cách Hạ Cảnh Điềm không
xa.

Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy nội tâm hỗn loạn không thôi, kể từ
đêm đó, chỉ cần không gặp hắn, lòng của nàng sẽ bình tĩnh như nước,
nhưng mỗi lần gặp được hắn, nàng không hiểu sao bối rối, đặc biệt là
đang đi cùng người đàn ông khác dùng cơm.

Thấy Hạ Cảnh Điềm thần

sắc bất an, Đỗ Thiên Trạch ánh mắt lợi hại đã nhìn ở trong mắt, tổng
giám đốc Kỷ thị Kỷ Vĩ Thần hắn cũng quen thuộc, bất quá, môi mỏng quyến
rũ ra một vòng tà cười, đứng người lên, tay kéo lấy tay Hạ Cảnh Điềm
liền hướng về Kỷ Vĩ Thần đi đến.

Hạ Cảnh Điềm vừa vội vừa giận, trầm thấp hô!”Anh muốn làm gì?”

“Gặp phải sếp cũng không đi chào hỏi sao? Như vậy rất là không có lễ phép a!” Đỗ Thiên Trạch cười nhạt lên tiếng.

“Tôi không đi.” Hạ Cảnh Điềm tay muốn giãy ra sự kiềm chế của hắn, nhưng khí lực của hắn to đến kinh người, Hạ Cảnh Điềm cơ hồ là bị hắn lôi kéo đi
về phía trước, bất đắc dĩ, vài bước xa, liền đã đến trước mặt Kỷ Vĩ
Thần, Hạ Cảnh Điềm tránh ở sau lưng Đỗ Thiên Trạch, biểu lộ cứng ngắc.

“Kỷ tổng, đã lâu không gặp, trùng hợp như vậy.” Đỗ Thiên Trạch cười chào hỏi.

Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú cười nhẹ, trầm thấp thanh âm đáp lại, “Đúng!
Chúc mừng Đỗ tổng vinh dự trở thành tổng giám đốc.” Tĩnh mịch ánh mắt
nhìn sang người nào đó ẩn núp sau lưng Đỗ Thiên Trạch, không dám nhìn
hắn.

Đỗ Thiên Trạch môi mỏng nhảy lên, cánh tay dài túm lấy Hạ
Cảnh Điềm từ phía sau ra, cường tráng cánh tay vòng qua chiếm hữu nơi
mảnh khảnh thắt lưng, có chút mắng yêu!”Cảnh Điềm, còn không cùng Kỷ
tổng chào hỏi.”

Hạ Cảnh Điềm cả người như đứng hình, không hiểu
người này rốt cuộc đang làm gì? Nhưng, đã đứng ở trước mặt hắn rồi, chỉ
phải đối mặt, nàng trấn định lại, cố lấy dũng khí, ánh mắt không sợ hãi
nhìn Kỷ Vĩ Thần đang híp lại mắt lạnh lẻo, thấp giọng nói!”Kỷ tổng, xin chào.”

Gương mặt lạnh có một tia bất ngờ, hé mở bạc môi, khẽ lên tiếng, “Ừ.”


Cô gái đẹp đang ưu nhã uống trà có chút khinh thường đảo qua Hạ Cảnh Điềm, hướng Đỗ Thiên Trạch vũ mị cười, thanh thúy lên tiếng nói!”Đỗ tổng,
không biết vị này chính là…?”

Hạ Cảnh Điềm đang muốn tự mình giới thiệu, lại cảm thấy vòng tay trên eo mình bỗng nhiên buộc chặc, kiên
nghị môi mỏng hé mở, “Bạn gái của tôi Hạ Cảnh Điềm.”

Hạ Cảnh Điềm nghe như sấm nổ bên tai, khiếp sợ không nói nên lời, người này mới vừa
nói cái gì a? Ai là bạn gái của hắn? Nhưng mà, Hạ Cảnh Điềm còn không
kịp phản bác, Đỗ Thiên Trạch mở miệng lần nữa, “Không phiền hai người,
xin cáo từ.” Nói xong, thân mật dắt tay Hạ Cảnh Điềm đi về chỗ ngồi.

Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần híp lại đôi mắt nhìn bóng dáng bọn họ chằm chằm, phức tạp khó dò.

Hạ Cảnh Điềm ngồi trở lại vị trí, uống một ngụm trà mới hồi thần lại, hung hăng liếc Đỗ Thiên Trạch, đã thấy trên mặt hắn treo nụ cười mỉm, một
bộ dáng dù bận vẫn ung dung, ghé sát vào mặt Hạ Cảnh Điềm, ác liệt cười
nói!”Không cần cảm tạ tôi.”

Hạ Cảnh Điềm chỉ muốn tức điên, người này được tiện nghi còn láu lỉnh, nàng lập tức cầm menu che lại mặt,
hướng Đỗ Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi nói!”Anh chờ, tôi sẽ giết
anh.”

“Cảnh Điềm, em muốn mưu sát chồng à!” Đỗ Thiên Trạch cười
đến càng sáng lạn hơn, ngón tay thon dài nhẹ mơn trớn mái tóc rủ xuống
của Hạ Cảnh Điềm, nắm trong tay vuốt ve.

Nếu như có thể, Hạ Cảnh
Điềm thầm nghĩ cho hắn một cái tát, nàng tức giận, rất tức giận, bởi vì
nàng không muốn làm cho Kỷ Vĩ Thần nghĩ nàng là cô gái tùy tiện, hắn
trước kia biết rõ Ngô Viễn Khang là bạn trai của nàng, mà hôm nay, cái
tên không biết tình huống Đỗ Thiên Trạch lại chộn rộn, nàng thực sự điên mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận