Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Về đến nhà đã gần mười một giờ rồi, Hạ Cảnh Điềm đã sớm đói gần chết,
nàng lao vào ăn như sói như hổ, ăn xong thì cả người dính chặt vào
giường ngủ như chết.

Ngày hôm sau, khi đồng hồ báo thức vang lên
thì đồng thời tiếng gọi của Hạ mẹ cũng réo ầm ĩ, Hạ Cảnh Điềm vốn rất
tham ngủ, nhưng nghĩ đến công việc còn chưa quen thì cả người phải cố bò xuống giường, vệ sinh cá nhân xong, Hạ mẹ đã chuẩn bị rất nhiều điểm
tâm, nhưng nhìn thấy đồng hồ nàng thầm than một tiếng thảm, không kịp
thưởng thức bữa sáng rồi, nàng cầm theo một cái bánh bao rồi lấy áo
khoác đi làm, buổi sáng đường rất hay kẹt xe, tuy nàng chín giờ mới đi
làm, nhưng người mới mà đi muộn cũng không phải là chuyện tốt.

Đến công ty, đã gần chin giờ, lúc này đúng là giờ cao điểm của mọi người
trong tòa nhà, nàng thấy bốn cửa thang máy đều đã có hàng dài người đợi, Hạ Cảnh Điềm đứng ở cuối cùng, vừa nhìn đồng hồ vừa lo lắng.


Đột nhiên, nàng phát hiện phía bên trong đại sảnh có một thang máy không có người nào cả, dưới tình thế cấp bách, nàng bất chấp tìm nguyên nhân,
rời khỏi hàng chờ bên này mà hướng đến nó, đồng thời, ngay phía sau của
nàng cũng có một bóng dáng thon dài ưu nhã cũng hướng về thang máy bên
này.

Nhanh chân đi vào thang máy và ấn phím đóng cửa, Hạ Cảnh
Điềm cuối cùng mới thở ra một hơi, đồng thời đáy lòng âm thầm khó hiểu,
vì cái gì mà những người kia lại cứ xếp hàng chờ ở đó trong khi thang
máy này lại không ai đi, đang suy nghĩ, cửa thang máy đang đóng đột
nhiên mở ra, bóng dáng thon dài cao ngất bước vào.

Hạ Cảnh Điềm
nhìn một lượt người đàn ông vừa đi vào này, cả người nàng như đang trong mộng, một giây sau đáy lòng nàng không khỏi tuôn ra một câu cảm thán,
thật là rất hấp dẫn a!

Kỷ Vĩ Thần chú ý đến người trong thang máy đang nhìn chằm chằm hắn, lông mày đen rậm không khỏi nhăn lại, đây là
thang máy chuyên dụng của hắn, bình thường trừ hắn và Kỷ Vĩ Hạo thì
không có người nào dám tới nơi này, cô gái này thì ngược lại thật có gan lớn.

“Xin chào, tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, là nhân viên mới của
tầng sáu.” Hạ Cảnh Điềm tự giới thiệu , cố gắng thu hồi ánh mắt đang
dính chặt trên người người ta, mà bảo trì vẻ rụt rè của thiếu nữ.

Tên Hạ Cảnh Điềm không khỏi làm cho Kỷ Vĩ Thần phải liếc nhìn nàng, nếu như hắn nhớ không lầm thì người lần trước hắn đụng phải cũng gọi là Hạ Cảnh Điềm, thật đúng là xui xẻo, cô gái sao chổi, tay hắn đưa lên bóp trán,

lông mày chau lên, nhàn nhạt lên tiếng nói!”Đây là thang máy chuyên dụng của tôi, phiền cô lần sau nên nhớ kỹ.”

Những lời này không thể
nghi ngờ là đang cảnh cáo Hạ Cảnh Điềm, nàng mở to mắt, lòng thầm kêu,
cái gì? Đây là thang máy chuyên dụng của hắn? Nàng than một tiếng mẹ
ơi, Hạ Cảnh Điềm mới biết được vì sao những người kia tình nguyện chịu
xếp hàng mà không tới chỗ này, thì ra, đây cư nhiên là thang máy riêng
của hắn?

“Thực xin lỗi, bởi vì tôi mới tới , lần sau nhất định sẽ nhớ rõ.” Hạ Cảnh Điềm vừa nói xin lỗi vừa âm thầm cắn môi, khuôn mặt
cũng bởi vậy mà hồng lên một mảnh, đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn
này áp lực thật lớn đến làm cho nàng như muốn hít thở cũng không thông,
toàn thân càng giống như có đầy con kiến bò lên người, không được tự
nhiên.

Tuy rầu rỉ, nhưng nàng cũng rất tò mò về thân phận của
người đàn ông lịch lãm đang đứng cạnh mình, có được một thang máy riêng

có thể thấy người này thân phận không bình thường, hơn nữa từ trên
người hắn phát ra một uy lực mạnh mẽ quyết đoán, càng nói rõ thân phận
của hắn không phải thiếu gia ngồi chơi ăn lương, Hạ Cảnh Điềm đối với
tòa Cao ốc này không biết rõ lắm, cho nên nàng nghĩ đến vỡ đầu cũng
tuyệt đối sẽ không nghĩ đến được thân phận của Kỷ Vĩ Thần.

Ngắn
ngủi một phút đồng hồ này đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, nó dài dằng dặc
như một thế kỷ, càng làm cho nàng kinh ngạc là nơi người đàn ông này
muốn đi cũng là tầng sáu, khi cửa thang máy mở ra Kỷ Vĩ Thần đi ra khỏi thang máy trước, mà Hạ Cảnh Điềm đứng bên trong chỉ cảm thấy mọi người
chung quanh nhìn nàng chằm chằm như nhìn quái vật, trong mắt càng
nhiều là những ngờ vực vô căn cứ cũng không dám tin, loại ánh mắt sắc
bén làm Hạ Cảnh Điềm chột dạ không thôi, nàng cúi thấp đầu, đi như chạy
trốn tới phòng làm việc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận