Đồ chơi của yêu long

Chương 30: Ngủ gần chút, không cho phép chạy.
 
“A…” Dung Khanh chưa kịp phản ứng, chỉ thấy lơ lửng một hồi, sau đó bị yêu long ném lên thảm mềm.
Dung Khanh xoa cái mông bị ngã đau, ngước mắt nhìn Chúc Vưu, bất mãn nói: “Ta muốn đi nghỉ ngơi, ngươi kéo ta lại làm gì?.”
Chúc Vưu cúi xuống sát cổ nàng nàng, dùng lưỡi liếm vết thương trên cổ tuyết trắng, khàn khàn nói: “Liếm ngươi.”
Hơi thở nóng rực phun lên cổ, mặt lưỡi thô ráp cọ xát da thịt mỏng manh trên cổ, ngứa ngáy dính nhớp rất khó chịu.
Dung Khanh nhíu mày, chịu đựng sự buồn nôn trong dạ dày, nghiêng đầu, nhỏ giọng trách mắng: “Sao ngươi đùa giỡn người khác như vậy? Ta vừa mới tắm xong, ngươi lại muốn làm dơ.”
Chúc Vưu không giải thích, còn không phải mong thân thể nàng nhanh một chút, có thể hành hoan bất cứ lúc nào.
Nếu không, dù cho máu trong người nàng có chảy cạn hắn cũng không quan tâm.
Hắn lần xuống theo xuống theo xương quai xanh liếm mút anh đào hồng nhuận, ngậm lấy đầu v* bú mút phát ra tiếng nước chặc chặc chặc khiến người ta mơ màng.

Những lời nói ra khỏi miệng lại cực kỳ lạnh lẽo, như băng giữa trời đông lạnh giá rét, không chút nhiệt độ: “Ta muốn liếm thì liếm, rửa sạch thì đã sao, nếu ngươi không chịu ta sẽ cắn cổ ngươi ném cho sói ăn.”
“Ư…” Dung Khanh rùng mình, hai mắt nhắm chặt không dám động đậy.
Chúc Vưu nhướng mày, lộ ra vài phần đắc ý.
Hắm thích thú liếm hai v*, bụng dưới hai tay, hai chân của nữ nhân một lần khiến cả người nàng nhớp nháp.
Còn một chỗ cuối cùng, mật huyệt giữa hai chân nàng.
Chúc Vưu tách hai chân trắng nhỏ của Dung Khanh ra, chen thân đi vào, vươn lưỡi liếm hai cánh hoa môi sưng đỏ.
Cơ thể Dung Khanh thoáng cứng đờ, nhưng không chống cự. 
Sự phản kháng của nàng trước mặt yêu long cường đại, hiện ra thật nhỏ bé bất lực.
Chúc Vưu đẩy ra hai cánh hoa môi, đưa đầu lưỡi đỏ tươi vào thăm dò mật huyệt, nhẹ nhàng chui vào sâu bên trong.
Gai ngược trên mặt lưỡi chậm rãi cọ xát vách trong sưng tấy, sinh ra cảm giác hơi đau.
Dung Khanh nhíu mày, không chịu được cắn môi dưới than nhẹ: “Ô...đau.”
Chúc Vưu chỉ để lưỡi vào trong mật huyệt, nhưng không trừu động, chờ đợi để long tiên tiết ra đủ, đem vách trong thấm đều, hắn liền rút ra ngoài.
Dung Khanh nằm trên thảm mềm chờ cảm giác đau nhói trong mật huyệt biến mất, nàng đứng dậy muốn đi về phía vách đá kia lần nữa.
Chúc Vưu duỗi đuôi rồng kéo nàng trở lại ném xuống chiếu mềm.
“A…” Dung Khanh bị ném cho choáng váng đầu óc, trong lòng phát giận.
Yêu long này có thể đừng ném qua ném lại nàng giống như bóng da được không?
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Chúc Vưu, nhưng giận mà không dám nói, thậm chí hạ thấp âm lượng, hỏi: “ Ngươi đã liếm xong rồi, còn muốn làm cái gì?”

“Tối nay ngươi phải ngủ ở đây, không được đi.”Giọng điệu Chúc Vưu cứng rắn, nói xong cầm chăn ném lên người Dung Khanh, trùm kín đầu nàng.
Nàng vén chăn lên, lộ đầu ra, vuốt chăn lông mềm mại, ngẩn người.
Yêu long này thật sự tạo ra cho nàng cái chăn.
Quần áo Dung Khanh mỏng manh, hai ngày trước ngủ ở vách đá bên kia, nửa đêm lạnh đến mức cả người nàng phát run.
Thực lòng mà nói, nàng có chút tham lam chăn lông ấm áp.
Mặc dù không biết tại sao yêu long bắt nàng ngủ ở đây, nhưng hôm nay hắn đã làm hai lần, liếm một lần, nên là nửa đêm sẽ không đè nàng làm chuyện đó.
Dung Khanh quấn chăn, đi qua một bên ngủ, cách xa Chúc Vưu.
Chúc Vưu nhìn nàng, đảo cái đuôi qua, cuốn nàng trở lại bên cạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi ngủ gần chút, không cho phép chạy.”
Hắn phải theo dõi nữ nhân ngốc này, đề phòng nàng lén đi rửa sạch long tiên trên người.
Dung Khanh dán vào thân rồng cường tráng của Chúc Vưu, thân thể cứng đờ không dám động đậy.
Hắn thu mình lại thành vòng tròn, mặt đối mặt với nàng, đôi mắt xanh hổ phách nhìn thẳng, không chớp mắt ‘theo dõi’ nàng.


 
———hết chương 30——






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận