Chương 41: Tìm được nữ nhân ngốc.
Hơn một nghìn năm, hắn vẫn luôn ở trong bóng tối, trong mắt chỉ có một màu đen kịt, gần như quên mất màu sắc rực rỡ của vạn vật bên ngoài.
Chúc Vưu nhìn xung quanh, đây là một cái hồ trước núi, nước hồ không tính mênh mông, nhưng thật trong veo, có thể nhìn thấy cát sỏi đọng lại trong hồ.
Hắn lắc mình biến hoá, trong hồ xuất hiện một nam nhân khỏa thân.
Dù công lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng dùng tám phần công lực để biến thành hình người vẫn dư xài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Vưu nhấc chân, chậm rãi đi về phía bên bờ, tiếng nước liêu nhân, sóng hồ dâng lên, thân hình rắn chắc thon dài dần dần lộ ra.
Mái tóc dài như mực được buộc trong phát quan màu bạc khảm ngọc, dùng cây trâm tường vân cố định.
Hắn vừa ra khỏi hồ, búi tóc hơi rối, trên trán rủ xuống hai lọn tóc, nước nhỏ giọt trượt xuống thái dương.
Hắn trời sinh long châu phượng tư, ngũ quan như ngọc, lông mày như kiếm phi, mắt như sao sáng, dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mỏng nhấp chặt, những đường nét rất tinh xảo kết hợp lại với nhau, vô cùng tuấn mỹ, là một mỹ nam tử hiếm thấy trên thế gian.
Trên quai hàm lãnh ngạnh, những giọt nước không ngừng lăn xuống theo cổ, chảy qua hầu kết gợi cảm, lồng ngực phập phồng, cơ bụng vạm vỡ, cuối cùng rơi vào khu rừng đen rậm rạp.
Ẩn dưới bộ lông dày dày ướt át là một cự thú đang ngủ say, cho dù nó chưa thức tỉnh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy kích thước đáng kể của nó.
Chúc Vưu đứng trên bờ, ngón tay thon đẹp đẽ khẽ nhúc nhích, trên người liền xuất hiện bộ trường bào màu trắng bạc đắt tiền.
Cổ tay áo và vạt nghiêng của trường bào này có ẩn họa tiết ám sắc long văn, không dễ thấy, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện được.
Khoác lên người bộ trường bào đắt tiền, khí chất thanh lãnh tự phụ trên người liền tăng thêm vài phần.
Tóc mực nhỏ giọt cũng được gió sấy khô, quan phát chỉnh tề, không chút cẩu thả, khi nghiêng mắt nhìn người, ánh mắt lạnh lùng mà trong trẻo, đột nhiên sinh ra khí tức uy nghiêm.
Chúc Vưu đứng thẳng người nhìn ra xa, phía trên con sông, ba ngọn núi đứng sừng sững, trong đó có một ngọn núi kiến toà dựng trên đó.
Căn cứ theo cảm nhận linh lực của hắn, ngọn núi kiến toà kia, là ngọn núi đã từng phong ấn hắn hơn một nghìn năm.
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn vào thật sâu ngọn núi khác, nữ nhân ngốc cũng sống ở gần đó sao?
Bây giờ công lực của Chúc Vưu chưa hoàn toàn khôi phục, cho dù hắn có thể trở về hải vực Vô Lượng nơi tộc nhân sinh sống, nhưng với linh lực tàn khuyết của hắn, không thể lấy lại Hàn Băng Kích, đánh bại Ma tôn, cũng không cách nào kế thừa vị trí tộc trưởng.
…càng không cưới được long nữ Tây Hải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi bằng đi tìm nữ nhân ngốc đó, lợi dụng cơ thể nàng ta để khôi phục công lực, sau đó bóp chết nàng ta, cũng giải được mối hận trong lòng hắn.
Chưa từng có nữ nhân nào dám khinh nhục hắn như thế, một loài người nhỏ bé, nàng lấy đâu ra can đảm?
Chúc Vưu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, trong lòng vẫn còn tức giận, lồng ngực phập phồng, hô hấp trở nên không thuận.
Hắn hoãn lại, thở ra một hơi, đè xuống tức giận trong lòng, nhấc chân dài, đi ngược dòng con sông.
Chúc Vưu chỉ đi vài bước tượng trưng, làm ngự thuật phi hành, bất quá mất mười lăm phút bay lên phía trên núi.
Hắn đi dạo một vòng quanh núi, thoáng thấy một nhóm nam nữ mặc bạch y, là những người tu tiên trong quan.
Những nữ đệ tử đó ăn mặc giống hệt nữ nhân ngốc, váy và búi tóc giống nhau, chính là cùng một môn phái.
Trong số những người này, tu vi có cao có thấp, mấy người có tu vi cao làm hắn kinh ngạc.
Hắn còn nghĩ rằng, những người tu tiên, tu đạo dưới nhân gian, đều là một đám con phu mèo cào, thùng rỗng kêu to mà thôi, không nghĩ tới rất có thực lực.
Tựa hồ, hắn còn cảm nhận được một linh lực cường đại bí ẩn ở trong quan, trình độ tu vi của người đó thậm chí ngang sức với hắn.
Đây là, sư phụ của bọn họ sao?
Người này tựa hồ đã thành tiên, chẳng qua chỉ sống dưới phàm trần.
Chúc Vưu ước tính khả năng bản thân có thể cướp nữ nhân ngốc về trong tay có bao nhiêu phần thắng, nếu tất cả các đệ tử trong quan chống lại hắn, hắn chưa chắc có thể thắng.
Huống chi còn có sư phụ của bọn họ.
Để giảm thiểu tổn thất, hắn không muốn lưỡng bại câu thương*.
(*lưỡng bại câu thương:cả hai bên đều thiệt)
Nếu hơi thở thoi thóp trở về hải vực Vô Lượng, có lẽ nửa đường sẽ bị phàm nhân hay yêu quái tham lam nào đó săn đuổi.
Suy cho cùng, huyết long, thịt long, long châu đều là báu vật hiếm có trên trần gian, ai mà không muốn chiếm lấy.
Trong lúc Chúc Vưu đang trầm tư, một giọng nói nữ tử thanh thuý dễ nghe thu hút sự chú ý của hắn.
“Đại sư huynh.” Một nữ nhân lớn tiếng gọi.
Giọng nói này nghe có chút quen tai, Chúc Vưu nấp trên cây đại thụ nghe thấy, lập tức nhìn sang.
Chỉ thấy một nữ đệ tử mặc bạch y chạy chậm tới trước mặt một nam đệ tử cao lớn, thở gấp nói: “Đại sư huynh, sư phụ đã xuất quan, gọi ngươi đến chính điện."
Khi nhìn rõ khuôn mặt nữ đệ tử, mắt phượng hẹp dài của Chúc Vưu bỗng chốc trở nên thâm trầm.
Hắn nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nữ đệ tử.
“Nữ nhân ngốc, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.” Hắn thầm nói trong lòng.
_____ hết chương 41____