Chương 45: Tức giận
“Tiểu Ngũ.” Chúc Vưu cao giọng, gọi về phía Dung Khanh.
Tiếng la của hắn cắt ngang hai người đang luyện kiếm.
Lăng Lãng buông cổ tay của Dung Khanh, lùi lại hai bước, kéo ra một khoảng cách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi cả hai đứng yên, cùng nhìn về phía Chúc Vưu đang chống nạng.
Y phục lúc trước của hắn đã bị cắt hỏng, không thể mặc được nữa, hôm nay hắn mặc bộ y phục màu trắng giống như Lăng Phỉ.
Thân hình hắn cao dài, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc đen dài được buộc trên đỉnh đầu bằng một dải dây màu trắng, quấn mấy vòng tạo thành một búi tóc, để lộ ra đường nét khuôn mặt, cho dù bị tàn một chân cũng không ảnh hưởng tới mỹ cảm.
Hắn cao lớn tuấn tú, mặt mày thanh tuấn, mặc bộ y phục màu trắng này lên, ngược lại có khí chất hơn Lăng Phỉ và Lăng Lãng một chút.
Dung Khanh nhìn thấy trang phục trên người hắn, nàng ngẩn người trong lòng thở dài: Người này trời sinh quá mức tuấn tú rồi.
Chúc Vưu chống nạng, khập khiễng đi tới trước mặt Dung Khanh, khàn giọng gọi nàng, "Tiểu Ngũ, thật là trùng hợp."
“Thật là trùng hợp, Chúc đại ca.” Dung Khanh gật đầu xem như chào hỏi.
Lăng Lãng nghi ngờ nhìn Chúc Vưu, “Vị này là?”
Dung Khanh giới thiệu với hắn: "Nhị sư huynh, đây là thợ săn dưới núi, bị hổ dữ cắn, xin ở trong quan của chúng ta tá túc mấy ngày."
Ánh mắt Lăng Lãng đảo quanh người Chúc Vưu một vòng, lông mày khẽ nhíu, người này khí độ bất phàm, thật sự chỉ là một thợ săn bình thường sao?
Lăng Lãng không thích Chúc Vưu quá thân mật với Dung Khanh, hai chữ ‘Tiểu Ngũ’ không tới lượt hắn gọi, hắn nghe không cảm thấy thoải mái.
Không biết tại sao, trong lòng hắn sinh ra địch ý không giải thích được với nam nhân này.
Cùng lúc đó, Chúc Vưu cũng đang âm thầm đánh giá Lăng Lãng, khi phát hiện tu vi của hắn, khẽ cau mày.
Tại sao tu vi của những nam nhân thông đồng với nữ nhân ngốc này lại cao như vậy?
Hai sư huynh này của nàng cũng không phải loại lương thiện, nếu đánh nhau, hắn chưa hẳn có phần thắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa ba người có chút trầm mặc, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Dung Khanh lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc, nàng nhìn về phía Chúc Vưu, nói: “Chúc đại ca, ngươi còn có chuyện gì không? Ta và sư huynh muốn tiếp tục luyện kiếm.”
“Tiểu Ngũ, hai ngày qua ta đều nằm trên giường, hôm nay muốn ra ngoài hít thở không khí, có thể đưa ta đi dạo xung quanh được không?”
Dung Khanh nghĩ nàng không quen thân với nam nhân mới quen được hai ngày này, nàng uyển chuyển từ chối: “Chúc đại ca có thể để sư đệ dẫn đi, tu vi của ta còn yếu kém, phải tận dụng thời gian luyện kiếm, thứ cho ta không thể đi cùng.”
Chúc Vưu ăn bế môn canh, bị từ chối ngay tại chỗ, trên mặt có chút không nhịn được.
Hắn tức giận nói: “Ai...a... chân của ta vẫn còn rất đau, không đi dạo nữa, ta ngồi trên ghế đá xem các ngươi luyện kiếm.”
Dung Khanh và Lăng Lãng cũng không đuổi hắn đi, tuỳ hắn ở một bên nhìn.
Chỉ là càng nhìn càng thấy tức giận, vừa rồi hắn nên trực tiếp bỏ đi.
“Tiểu Ngũ, giơ cao cánh tay lên, cao đến ngang vai.” Lăng Lãng Lăng từ phía sau vòng lấy Dung Khanh, nắm lấy tay của nàng nâng lên.
Chúc Vưu lạnh lùng nhìn hai người trong tư thế thân mật, năm ngón tay nắm chặt cái nạng, bởi vì dùng lực quá mức, đầu ngón tay của hắn trở nên trắng bệch.
Hắn nắm cái nạng đâm mạnh xuống, sắp chọc được một cái hố sâu dưới đất.
Cái này là luyện kiếm gì chứ?
Dán vào gần như vậy làm gì?
Sao phải ở phía sau ôm nàng?
Nữ nhân này thật ngốc, nhìn nhiều như vậy còn không biết, còn phải dạy dỗ tận tay.
Chúc Vưu tâm tình tích tụ nhìn mấy canh giờ, lúc Dung Khanh và Lăng Lãng kết thúc buổi luyện kiếm, chỗ hắn ngồi, xung quanh mặt đất đầy những lỗ nhỏ do nạng chọc ra.
Trái lại, nhìn sắc mặt của hắn, vẻ mặt u ám,cau mày, vô cùng mất hứng.
Dung Khanh cắm thanh kiếm vào vỏ, chuẩn bị rời đi.
Chúc Vưu lập tức đứng dậy, hắn kìm nén lửa giận trong lòng, nở một nụ cười, đối với Dung Khanh nói: "Tiểu Ngũ, chúng ta cùng nhau trở về đi."
Dung Khanh nghe vậy hơi khựng lại, nàng gật đầu: "Được."
Lăng Lãng không nói gì, hắn không có ý kiến.
Chúc Vưu chống nạng khập khiễng đi phía sau hai người.
Nhìn hai người trước mặt sóng vai mà đi, hắn chỉ cảm thấy bóng lưng một cao một thấp, rất chướng mắt.
Hôm nay xuất hành không thuận, Chúc Vưu bị tức giận cả một ngày.
Tuy nhiên, có thu hoạch đó là, hắn biết khuê phòng của Dung Khanh ở chỗ nào.
Vậy lần sau hắn tìm nàng sẽ thuận tiện hơn.
*
Đêm đó.
Mọi âm thanh đều yên ắng, trăng sáng sao thưa.
Toàn bộ Cửu Tiên Quan được bao trùm dưới màn đêm tĩnh lặng.
Dung Khanh đang ngủ mơ màng, dường như nghe thấy có người gõ cửa phòng mình.
"Cốc cốc cốc", kèm theo những tiếng rên rỉ đau đớn.
"Ai ... chân của ta ... lại chảy máu ... cứu mạng..."
Dung Khanh bị đánh thức, nàng đứng dậy mở cửa.
Vừa mở cửa, đã thấy Chúc Vưu quỳ rạp trên mặt đất.
____ hết chương 45 _____