Chương 6: Sắc Long (H)
Thân rồng càng ngày càng tới gần, mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ, phía trên bao phủ một tầng bóng đen làm trái tim Dung Khanh đập loạn xạ, nàng kéo chân bị ngã đau di chuyển khó khăn về phía sau.
Vừa lùi vừa nói lớn ra vẻ trấn tĩnh nói: “Đừng đến đây ta đã biết tử huyệt của mi nếu lại gần đây ta sẽ không khách khí.”
Nhưng sự run rẩy trong lời nói rất rõ ràng.
“Hừ” Yêu Long hừ nhẹ một tiếng, cười nàng vì cố giả bộ bình tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ngừng tiến về phía trước đứng tại chỗ, cao ngạo nhìn nữ nhân chật vật trên mặt đất.
Thấy hắn dừng lại, Dung Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng mình đã doạ được nó.
Ngay sau đó.
“A...buông ra...”
Yêu Long nhấc cái đuôi to lớn, quét về phía trước quấn lấy vòng eo mảnh mai của nàng đem nàng kéo trở về.
Hắn cúi người đè lên, thân thể nhỏ nhắn của Dung Khanh lập tức không thể động đậy.
Đầu rồng thật lớn cúi xuống bên má nàng ép rất gần, Chúc Vưu mở miệng, răng nanh kề ở cổ thon trắng của nữ nhân, Dung Khanh có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phun ra từ miệng Yêu Long.
Thân thể run lên sợ tới mức không dám mở mắt.
Chúc Vưu vươn đầu lưỡi thô ráp liếm vành tai trắng nòn thanh tú của nàng, Dung Khanh sợ hãi tới mức khóc thành tiếng: “ Uhuhu…Đừng ăn ta.”
Chúc Vưu nheo mắt kinh thường nhìn Dung Khanh.
A, nữ nhân ngu ngốc vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao?
Hắn còn nghĩ rằng nàng có bản lĩnh.
Đầu lưỡi thô ráp thè ra liếm vành tai trắng nõn, liếm theo xuống bên tai đến chiếc cổ mảnh mai của nữ nhân.
Lưỡi động vật không được mền mại nhẵn nhụi như người, trên mặt lưỡi bao phủ lớp gai ngạnh nhô lên.
Lưỡi rồng thô ráp liếm cọ qua cái cổ tuyết trắng nõn, Dung Khanh cảm thấy nhột muốn giãy giũa tránh sự đụng chạm của Yêu Long nhưng bị răng nanh kề trên da thịt sợ tới không dám cử động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khi không cẩn thận chiếc ranh nanh sắc nhọn đó sẽ đâm xuyên qua cái cổ nhỏ bé của nàng.
Chúc Vưu càng liếm cơ thể càng thấy hưng phấn, gậy thịt bên dưới càng sưng lớn hơn, quy đầu tím đỏ rỉ ra từng giọt trong suốt.
Không biết trên người nữ nhân này bôi cái gì, mùi hương không nồng mà thơm nhẹ nhàng rất dễ ngửi.
Da dẻ cũng rất mịn màng, non mền giống như đậu hũ, vị thật ngon.
Không có ghê tởm như trong tưởng tượng của hắn.
Long trảo nâng lên kéo đứt dây lưng của Dung Khanh, Chúc Vưu vùi đầu vào bộ ngực sữa cao ngất của nàng.
Hắn cúi đầu cọ hai cái, chiếc váy trắng dần rơi xuống.
Còn dư lại một tầng yếm đào hồng nhạt, che chở hai bầu vú đầy đặn, bộ ngực căng tròn tựa như muốn nứt ra.
Chúc Vưu sẽ không cởi thứ này cũng không đủ kiên nhẫn để cởi, móng vuốt sắc bén móc lấy sợi dây buộc trên cổ Dung Khanh, dùng một chút lực dây buộc vừa đứt yếm đào hồng nhạt đã rơi xuống đất.
Cặp vú căng tròn nhảy bắn ra, đôi vú trắng nõn đung đưa khiến con mắt Chúc Vưu tối đen.
Hắn đưa lưỡi liếm lấy bầu ngực mền mại, dường như còn có mùi sữa.
Đầu lưỡi liếm mút hồng anh đỏ mọng nhô lên, gai ngạnh nhô lên cào vào, truyền đến cảm giác hơi đau xen lẫn một tia tê dại.
Bên tai vang lên tiếng nước miếng Yêu Long liếm bẹp bẹp.
“Ưm…” Dung Khanh tập trung lắng nghe rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Nàng cho là Yêu Long không ăn vải nên xé bỏ quần áo để ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng bất ngờ mở mắt ra, lại thấy cái đầu to đang vùi trong ngực mình, đầu lưỡi đỏ tươi của Yêu Long không ngừng liếm mút đầu vú nhạy cảm của nàng.
“A…Sắc Long, ngươi làm gì vậy,mau thả ta ra.”
Dung Khanh xấu hổ giận giữ vô cùng, nhất thời quên mất nguy hiểm, xô đẩy đầu Yêu Long, vung nắm đấm nhỏ dùng sức đánh lên má hắn.
“Gràoo…” Chúc Vưu rống lên, mở miệng rộng cắn lên cổ trắng nõn của Dung Khanh, hai chiếc răng nanh đè trên cổ.
“Đừng...đừng ăn ta..huhu.” Dung Khanh sợ đến mức mặt mày biến sắc, lập tức thu hồi bàn tay không dám lộn xộn nữa.
———————[Hết chương 6]——————