Đồ Cổ Xuống Núi

Khâu Quốc Khải thực thương tâm, bất quá lúc này không dám chất vấn năng lực nghiệp vụ của Thái Tương Tông nữa, dù sao thì trưởng bối trong nhà đều đang ngồi ngay trước mắt, đầu ông còn bị chính cha ruột gõ tới bầm đen.

Đoàn Kết Nghĩa vừa làm thẻ hội viên cho Khâu Quốc Khải vừa mở mang kiến thức nói với Vệ Tây: "Sư phụ, trước kia con cứ cho rằng con người sau khi qua đời sẽ đầu thai, thật không ngờ vẫn có thể ở lại nhà mình."

Vệ Tây cũng không hiểu cái này lắm, Sóc Tông nhíu mày, Đoàn Kết Nghĩa nói không sai, hiện trạng nhiều đời đồng đường như Khâu gia quả thực rất dị thường.

Lúc này liền nghe thấy ba ba Khâu Quốc Khải hừ lạnh một tiếng: "Đầu thai nào có đơn giản như vậy, mấy năm nay tình trạng bùng nổ dân số rất nghiêm trọng, tỷ lệ sinh đẻ cũng tăng cao. Anh cho rằng tình huống bên dưới tốt lắm chắc? Hiện giờ, ngay cả chính sách cũng thay đồi rồi, trước kia làm nhiều điều ác phải đầu thai vào lục súc, hiện giờ nếu không khai báo được bằng chứng vô tội thì sẽ bị kẹt lại. Rõ là biếng nhác mà!"

Khâu mẫu đang bồi Khâu Quốc Khải ghi chép tin tức cũng thở dài: "Đúng vậy, tôi có vài người quen may mắn đầu thai thành miêu miêu cẩu cẩu làm sủng vật cho người ta, xui xẻo bị kẹt lại mười mấy năm, vì không cam tâm bị người ta dưỡng nên đầu thai làm động vật hoang dã được bảo hộ, nào ngờ không được mấy tháng đã quay lại, nói là mới vừa sinh ra đã bị dân bản xứ bán cho ông chủ, cả một ổ anh chị em đều bị bỏ hết vào nồi hầm canh bổ, nghe nói trước khi chết còn bị hành hạ không ít, vảy cũng bị nạo sạch sẽ. Bọn họ nháo chuyện này lên đơn vị liên quan, kết quả người ta không quan tâm, chỉ nói một câu ông chủ kia sau này xuống cũng phải đầu thai vào lục súc liền lừa được bọn họ."

"Ở dưới xếp hàng đầu thai nhiều lắm, tình hình cư trú cũng không tốt, vì thế mấy năm nay ở dưới dựa vào mấy ngày nghỉ lễ khuyến khích mọi người đi du lịch để giảm bớt áp lực dân số, hiện giờ ngay cả lễ halloween cũng trở thành ngày nghỉ pháp định. Đất không đủ để ở, âm trạch bên dưới dựa vào dân số phân phối, vì không đủ chỗ ở nên thường xuyên đi du lịch, chỉ cần không vi phạm pháp luật rối loạn kỷ cương gây rối nhân gian để bị tố cáo thì bên dưới sẽ không quản. Vì thế trước kia tụi tôi cũng rất an tĩnh, cùng lắm thừa dịp nhà không có ai ra trộm chút hương khói Quốc Khải cung phụng, xem TV này nọ, nếu không phải ngày đó phát hiện chuyện Huyên Huyên, lại thấy Quốc Khải tùy tiện bị vợ nó lừa gạt qua mặt thì cũng không nháo đến mức này."

Khâu mẫu nói tới đây thì không khỏi thở dài một tiếng, giải thích tiếp: "Lượt đầu thai của tụi tôi còn chờ lâu lắm. Trong nhà chỉ có bà cố với ông cố Quốc Khải vì xếp hạng sớm nên bảy tám năm trước đã tới lượt, thế nhưng bọn họ không chịu đi, liền nhường cho người thuận duyên xếp sau."

Đoàn Kết Nghĩa nghe mà hắc tuyến, cảm thấy khuôn mẫu làm việc dưới địa phủ không giống như anh tưởng tượng, bất quá cẩn thận nghĩ lại thì cũng thông suốt, dù sao cũng cải cách mở cửa.

Bất quá anh có chút kỳ quái hỏi: "Xếp hàng đầu thai khó khăn như vậy, vì sao xếp tới lượt lại không chịu đi chứ?"

Ông cụ quỷ mặc đồ Tôn Trung Sơn nghe vậy thì sắc mặt có chút không vui, bà cụ mặc sườn xám ngồi bên cạnh hiền hòa xoa đầu một ông cụ khác: "Còn không phải vì không yên lòng tên nhóc oan gia này sao, nó vẫn còn đang xếp hàng chờ, tôi với ba nó làm sao yên tâm đi được chứ."

Khâu mẫu nghe vậy gật đầu: "Đúng vậy, bà cố nó không yên lòng ông cố nó, ông cố nó lại không yên lòng ông nội nó, bà nội nó lại lo lắng cho tôi với ba nó làm sai chuyện, tôi thì muốn chờ Quốc Khải mới an tâm đi được."

Sóc Tông cảm thấy theo tình huống này thì người nhà này phỏng chừng suốt mấy ngàn năm cũng không đi được, Đoàn Kết Nghĩa cũng trầm mặc một lúc, sau đó đề nghị Khâu Quốc Khải: "Tôi cảm thấy ông nên xây dựng nhà lớn hơn một chút."

Khâu Quốc Khải cầm thẻ hội viên của mình, nghe vậy cũng không sợ, ngược lại còn không nỡ rời xa kéo tay mẹ mình: "Mẹ, sau này rảnh thì về nhà ở đi, con sẽ xây thêm vài căn phòng, cho nhóm người giúp việc nghỉ luôn, chốc nữa con hỏi xem đại sư có cách nào để mọi người có thể xuất hiện vào ban ngày xem TV hay không. Mẹ biết không, sau khi mẹ với ba rời đi, con thường xuyên nằm mơ nhớ tới mẹ, trên thế giới này không có ai tốt với con như mẹ cả."

Hai mẹ con lại ôm nhau khóc, cha Khâu Quốc Khải nhìn mà phùng mang trợn má: "Vô liêm sỉ! Anh mơ nhớ tới mẹ anh, vậy còn tôi thì sao?"

Nhóm trưởng bối Khâu Quốc Khải thấy vậy đều buồn cười, hai mẹ con không thèm để ý tới ông, Khâu mẫu vừa khóc vừa cầu Vệ Tây: "Đại sư, chuyện hoạt động ban ngày để sau đi, ngài có cách nào để tôi chạm vào nồi chảo được không? Đứa nhỏ gầy thành như vậy, khẳng định là sau khi tôi mất nó không được ăn bữa cơm ngon."

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

******

Từ Khâu gia rời đi, Lâm Hãn Dương hoảng hốt cáo từ, ông phải nhanh nhanh quay về kể cho vợ nghe một màn thể nghiệm dị thường của mình hôm nay.

Đoàn Kết Nghĩa phát hiện sư phụ tựa hồ không vui, cứ tưởng là vì đói nên vội vàng móc sô cô la tùy thân đưa qua, thế nhưng lại thấy Vệ Tây tựa hồ không đói, chỉ cầm thanh sô cô la trên tay thưởng thức.

Lần này ngay cả Sóc Tông cũng cảm thấy không đúng, suy đoán là vì nhiều lần không được như nguyện ăn ác quỷ mà buồn bực, đồng thời sợ Vệ Tây vì phẫn nộ mà mặc kệ hết thảy đại khai sát giới, ngay cả tin nhắn chuyển khoản ngân hàng liên tiếp chuyển tới vì bán bùa chú cho Khâu Quốc Khải cũng không thèm để ý, chỉ cẩn thận chú ý quan sát Vệ Tây.

Bất quá từ đầu đến cuối Vệ Tây không làm gì cả, một đường yên lặng trở về nhà.

Buổi tối Sóc Tông không an lòng, phát hiện Vệ Tây ở bên ngoài đi đi lại lại liền đi ra kiểm tra... sau đó liền thấy Vệ Tây ngồi xếp bằng ở ngưỡng cửa lẳng lặng nhìn bầu trời.

Sân vườn Vệ gia đã không còn là sân vườn trước kia, có linh thổ ẩm ướt, cây cối trồng xuống đều lớn rất nhanh, nhất là hàng tầm đường trồng ở sát mép rìa đã cao tới hông người, xanh um tươi tốt.

Tới gần mười lăm, ánh trăng cũng ngày càng tròn sáng ngời treo trên không trung cao cao, lộ ra bầu không khí tràn đầy phước lành.

Nhìn vầng trăng kia, ngay cả thân thể Vệ Tây cũng hoảng hốt, Sóc Tông vốn nghĩ Vệ Tây đang nghĩ gì đó, thế nhưng vẻ mặt thì tựa hồ chỉ đang ngẩn người.

Phỏng chừng là phát hiện động tĩnh của Sóc Tông, Vệ Tây quay đầu lại, thấy người phía sau là đồ đệ thì cảnh giác trong mắt rất nhanh tan biến.

"Lục Khuyết." Sóc Tông nghe thấy âm thanh của Vệ Tây mang theo xíu nghi hoặc không chân thật: "Có phải sư phụ đã quá hung dữ với sư tổ con không, vì sao sau khi chết ông ấy lại không về thăm sư phụ giống như người nhà Khâu Quốc Khải?"

Mái tóc rối bù của cậu bị gió đêm thổi lay động.

Sóc Tông yên lặng một chốc, sau đó đưa tay xoa xoa một cái rồi an tĩnh ngồi xuống bên cạnh.

*******

Lúc tìm tới cửa, nội tâm Mễ Gia Dương cũng rất thấp thỏm.

Trước đó cậu ngẫu nhiên gặp Vệ Tây ở tiểu khu nhà mình, khi ấy vốn định hỏi thăm tình huống, đáng tiếc bên cạnh Vệ Tây có người nên chỉ có thể lưu lại danh thiếp rời đi.

Đáng tiếc qua lâu như vậy, Vệ Tây hoàn toàn không chủ động liên lạc, Mễ Gia Dương chờ mà lo lắng không thôi, dứt khoát liên lạc mấy người anh em chung phòng ngủ khác, hỏi xem nên làm thế nào.

Mọi người vừa nghe Vệ Tây trở về Bắc Kinh thì lập tức quan tâm, dù sao trước đó Vệ Tây cũng đã mất tích suốt mấy tháng. Mọi người là bạn chung phòng ngủ bốn năm đại học, Vệ Tây vì nhỏ tuổi nhất nên rất được mọi người chăm sóc yêu thương, lúc xảy ra chuyện kia, bọn họ cũng rất tức giận, rối rít lên mạng lên tiếng ủng hộ. Chỉ tiếc bọn họ người ít lời nhẹ, không gây được sức ảnh hưởng, sau một phen cố gắng vẫn không thể cứu vãn được khốn cảnh. Mấy tháng qua bọn họ vừa tự trách lại lo lắng, cố tình lại không thể liên lạc được với người trong cuộc, số điện thoại của Vệ Tây lần nào gọi cũng báo không thể liên lạc được, đến tận bây giờ vẫn không gọi thông, xã giao trên mạng cũng không có chút động tĩnh.

Mễ Gia Dương cảm thấy rõ ràng là có vấn đề, những người anh em khác cũng băn khoăn lo lắng, dù sao thì trong ấn tượng của bọn họ, Vệ Tây vốn là người yên lặng nội liễm rất dễ lâm vào bế tắc.

Vì thế sau một phen thương lượng, mọi người quyết định để Mễ Gia Dương ra mặt, tới tận nhà xem tình trạng Vệ Tây. Có khó khăn thì mọi người cùng góp sức chia sẻ, không nên một mình yên lặng gánh chịu.

Tình huống phức tạp của gia đình Vệ Tây bọn họ cũng biết được ít nhiều, đây là lần đầu tiên Mễ Gia Dương tới nhà viếng thăm, lúc được an ninh tiểu khu dẫn tới cửa Vệ gia, cậu cảm tưởng trong lòng cậu chính là.... có phải mình tìm nhầm nhà rồi không.

Ba ba Vệ Tây không phải là người kinh doanh rất có tiền sao? Sao lại bố trí nhà hệt như quán trà thế này?

Lúc này anh trai bảo an dẫn Mễ Gia Dương vào cũng tò mò hỏi: "Vị tiên sinh này, cậu cũng tới Thái Thương Tông dưỡng sinh à?"

Mễ Gia Dương nghe mà không hiểu gì cả, không thể làm gì khác hơn là hỏi bạn nhỏ đang lau bảng hiệu ở ngoài cổng: "Cậu gì ơi, xin hỏi đây có phải nhà Vệ Tây không?"

Dáng vẻ anh bạn này rất anh tuấn, mặc dù sách thùng nước nhưng nhìn không giống nhân viên quán trà chút nào, ngược lại càng giống nhóm công tử ca lái xe hiệu rêu rao khắp nơi hơn. Chẳng qua thái độ không tốt lắm, ánh mắt âm trầm, tâm tình tựa hồ rất tệ.

May mắn lúc này có một người khách đi ngang qua thấy câu hỏi của Mễ Gia Dương, liền chủ động đáp thay: "Con tìm Tiểu Tây à? Nó ở trong nhà ấy, dì mới thấy hồi nãy."

Mễ Gia Dương vội vàng nói cám ơn, sau đó cùng đối phương đi vào nhà, vừa đi vừa nhịn không được quay đầu lại nhìn anh bạn có thái độ phục vụ thực kém cỏi kia: "Sao cậu ta lại kỳ quái vậy a?"

Tính khí xấu như vậy mà cũng có thể làm nhân viên phục vụ sao?

Vị phu nhân dẫn đường nghe vậy thì quay đầu nhìn lại, sau đó cười ha hả: "Thừa Thù ngoan dữ nha, cuối tuần vẫn giúp lau bảng hiệu."

Mễ Gia Dương: "............"

Dưới chân Mễ Gia Dương lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống đất, lúc quay đầu lại thì ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Thừa Thù?? Vệ Thừa Thù?? Đây chính là đứa em trai rất được cưng chìu lại được ba ba coi trọng của Vệ Tây?!

Mễ Gia Dương nhớ tới người bạn cùng phòng của mình chưa bao giờ được người nhà coi trọng, nhịn không được nghĩ, phương thức coi trọng con cái của Vệ gia thực đặc biệt...

Bất quá sau khi thấy Vệ Tây thì Mễ Gia Dương không còn để ý tới mấy suy nghĩ linh tinh này nữa, há mồm liền mắng: "Cậu bị làm sao vậy? Hả? Sao đưa danh thiếp rồi mà cậu vẫn không chịu gọi điện cho tôi? Sao không ol weibo? Sao không ol wechat?"

Đoàn Kết Nghĩa nghe mà sợ hết hồn: "Sư phụ, tới phá quán à? Có cần đánh không?"

Vệ Tây nhíu mày, cũng cảm thấy khó hiểu, bất quá không đợi cậu xắn tay áo xong, hốc mắt người nọ đã ửng đó, nức nở nói: "Cậu có biết cậu làm vậy, tôi với lão đại, lão tam lo lắng cỡ nào không hả?"

Động tác xắn tay áo của Vệ Tây làm được một nửa, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của đối phương thì đột nhiên có chút do dự, cảm giác này sao giống lúc Vệ Đắc Đạo càu nhàu vậy?

Vì thế Vệ Tây hiếm có dịp không vung tay đánh người như đối phó Vệ Thiên Di, cẩn thận nhìn một chút thì phát hiện là người quen, từng gặp ở dưới lầu nhà Hoàng Giác, tựa hồ là bạn của tiểu quỷ xui xẻo.

Vệ Tây buông tay áo an an tĩnh tĩnh làm Đoàn Kết Nghĩa giật mình, tràng diện này nếu để ba ba sư phụ nhìn thấy thể nào cũng giận tới nhảy cỡn lên chỉ vành mắt gấu trúc của mình mà mắng bất công, Mễ Gia Dương thì không cảm thấy kỳ quái, dù sao thì trước kia Vệ Tây cũng rất an tĩnh cô độc, gặp chuyện cũng giấu trong lòng, cả ngày lẫn đêm nói còn không tới mười câu.

Bất quá Mễ Gia Dương cũng không giận thật, mắng xong vài câu liền bị lo lắng thay thế lửa giận, nhìn kỹ Vệ Tây một vòng, thấy sắc mặt bạn mình không tệ, trên người cũng không có vết bằm, lo lắng cũng buông lỏng một nửa: "Gần nhất ba ba cậu không còn đánh cậu nữa chứ?"

Vệ Tây cảnh giác nhìn người tựa hồ rất có khả năng càu nhàu này: "Ông ta làm sao có thể đánh tôi?" Vấn đề của người này thực kỳ quái, Vệ Thiên Di không bị cậu đánh đã là tốt lắm rồi.

"Vậy thì tốt." Mễ Gia Dương rốt cuộc yên lòng: "Những người khác thì sao? Mẹ kế cậu, em trai cậu, bọn họ có nói mấy lời quái gở nữa không?"

Vệ Tây suy nghĩ một chút: "Không có, bọn họ ngoan lắm."

Mễ Gia Dương cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói ra được, dứt khoát không truy cứu nữa: "Vậy thì tốt, vậy cậu có nghĩ tới chuyện sau này sẽ làm gì không? Cậu không thể cứ chán cường như vậy, tình huống trong nhà thế nào cậu rõ mà đúng không?"

Vệ Tây lại càng khó hiểu hơn: "Tình huống nhà tôi? Sự nghiệp tôi rất tốt a? Mỗi ngày tông môn đều phát triển không ngừng."

Trên đầu Mễ Gia Dương nảy ra ba dấu chấm hỏi lớn: "...tông môn?"

Chỉ thấy Vệ Tây nhìn người cao lớn bên cạnh, người nọ lập tức đưa danh tiếp qua: "Vị tiên sinh này, ngài là bạn cũ của sư phụ tôi à? Thất kính thất kính, ngài có muốn cân nhắc làm thẻ không? Sau này có chi tiêu ở sản nghiệp tông môn chúng tôi sẽ được chiết khấu, nhất định sẽ cung cấp cho ngài mức chiết khấu cao nhất."

Mễ Gia Dương mờ mịt nhìn một cái, thấy dòng chữ "xem phong thủy, "làm pháp sự" trên danh thiếp thì ánh mắt tối sầm: "Cậu đang nghĩ gì vậy? Sao lại đi làm thần côn?!"

Đoàn Kết Nghĩa mất hứng: "Tiên sinh, sao ngài có thể hoài nghi đạo hạnh của sư phụ tôi? Đừng nói sư phụ, tôi cũng có thể nhìn ra vành mắt ngài xanh đen, gần nhất gặp khó khăn, bất quá may mắn con ngươi tụ quang, lập tức sẽ gặp được may mắn!"

Có quỷ mới tin!

Mễ Gia Dương thầm nói, gần nhất có một đống chuyện xúi quẩy, lo lắng cho Vệ Tây rồi công việc cũng không tiến triển, đi đâu mà lòi ra may mắn chứ, sau đó liền đưa tay kéo Vệ Tây: "Đứng dậy, tôi không thể cứ để mặt cậu chán chường như vậy, tối nay người đại diện đã lấy được thiệp mời của Ảnh thị Thiên Thu, nói là ông chủ Thiên Thu cũng sẽ tới dự, muốn tôi tranh thủ một vai diễn, cậu đi cùng tôi đi!"

Vừa dứt lời thì nghe oa một tiếng, một bóng người béo tròn phóng qua người Mễ Gia Dương, bổ nhào về phía Vệ Tây đang ngồi trên ghế sô pha.

Người nọ nhào được một nửa thì bị thanh niên anh tuấn cùng tiến vào cản lại, khí lực của thanh niên rất lớn, đưa tay lôi cổ áo người nọ, cư nhiên có thể cứng rắn làm người có dáng người to hơn mình bốn năm lần dừng lại động tác.

"Đại sư!" Người béo bị cản lại, thế nhưng âm thanh vẫn không ngừng lại, thoạt nhìn có vẻ rất thương tâm, bộ dáng như sắp sụp đổ tới nơi, nứt nở kêu than: "Trời ạ, lúc chú Thân báo kết quả điều tra tôi còn không tin, kết quả con trai tôi thật sự không phải là của tôi! Bây giờ ngay cả dạ tiệc công ty tôi cũng không muốn đi nữa! Sao cô ta có thể đối xử với tôi như vậy! Một cắc bạc tôi cũng không chia cho cô ta đâu!"

Mễ Gia Dương chỉ thấy thanh niên túm cổ người béo lạnh lùng hất đối phương qua một bên, liếc nhìn mình một cái rồi lạnh lùng hỏi Vệ Tây: "Người này là ai?"

Lúc này Mễ Gia Dương đã không còn tâm tư chú ý tới câu trả lời của Vê Tây, cậu khiếp sợ nhìn người béo vẫn còn khóc lóc bên kia: "Khâu... Khâu tổng?! Sao ngài lại ở đây?!"

Này không phải chủ tịch Ảnh thị Thiên Thu mà cậu vừa mới nhắc tới sao?!

Lúc này Khâu Quốc Khải mới phát hiện trong phòng có người lạ, thái độ đột ngột biến về bình thường, lau lau nước mắt, đưa tay phải tới, chỉ có âm thanh vẫn còn chút khàn khàn: "Xin chào, cậu là..."

Mễ Gia Dương vội vàng bắt tay: "Xin chào ngài, tôi là nghệ nhân Mễ Gia Dương của phòng làm việc X, trước đó đã gặp ngài khi thử vai "Tiêm Khiếu", ngài nói tôi có thể đảm nhiệm vai diễn đó không thì công ty còn phải bàn bạc lại. Tôi vốn định tự tiến cử mình với ngài trong buổi dạ tiệc tối nay."

Khâu Quốc Khải nhớ ra: "A, là cậu à. Sao cậu lại ở đây?"

Mễ Gia Dương lập tức muốn tranh thủ công việc cho Vệ Tây: "Là như vậy a Khâu tổng, Vệ Tây là bạn tốt của tôi, tôi cảm thấy năng lực của cậu ấy rất tốt, ngài có thể cân nhắc..."

Còn chưa dứt lời, Khâu Quốc Khải đã ngắt lời: "Ngài là bạn tốt của Vệ đại sư?"

Mễ Gia Dương: "...?"

Cậu quay qua liếc nhìn Vệ Tây, đại sư?

Chỉ thấy Khâu Quốc Khải cũng nhìn Vệ Tây, thấy Vệ Tây không phản bác lập tức cười tươi rói chụp vai Mễ Gia Dương: "Ai nha, sao cậu không nói sớm, nhân vật kia suýt chút nữa tôi đã giao cho người khác rồi. Vầy đi, ngày mai cậu bảo người đại diện mang hồ sơ cá nhân của cậu tới nộp cho công ty tôi, sau đó chuẩn bị tiến tổ. Giờ cũng bắt đầu quay rồi. Đúng rồi, những chuyện vừa nãy cậu nghe thấy, ra ngoài đừng có nói lung tung, hiểu không?"

Mễ Gia Dương: "........."

Mễ Gia Dương ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha nhìn Khâu Quốc Khải thương lượng chuyện văn phòng thám tử tư gì đó với Vệ Tây, một câu cũng không lọt được vào tai.

Trong đầu chỉ còn hai câu, một là đại sư, một là gặp may mắn.

Móa ơi.

Mễ Gia Dương mờ mịt, Vệ Tây trâu bò a.

Đoàn Kết Nghĩa tiến tới hỏi: "Tiên sinh, sư phụ tôi có weibo thật à? Có nhiều fan không? Có V không?"

Mễ Gia Dương ngây ngốc nói: "Có a, có thêm V, fan cũng tạm được, chừng mười nghìn." Bất quá có một phần là vì hóng chuyện kia, đều là mấy kẻ vây xem cười nhạo với anti Vệ Tây, không có tác dụng gì cả.

Đoàn Kết Nghĩa không biết nội tình, nghe vậy liền suy tư, tầm mười nghìn người hâm mộ thì cũng không ít, huống chi còn có V, này chính là con đường tuyên truyền khá tốt a. Biết tuốt có nói, đầu năm nay muốn gây dựng sự nghiệp thì lực ảnh hưởng của tuyên truyền cũng rất quan trọng!

Đoàn Kết Nghĩa lập tức kì kì cọ cọ vòi số của Vệ Tây.

Vệ Tây nào biết số weibo là cái gì, liền nói mình không nhớ, may mắn Mễ Gia Dương nhớ, liền đăng nhập giúp, nghe nói Vệ Tây làm mất di động thì còn giúp thay đổi số di động buộc định.

Vừa mới đăng nhập tài khoản weibo kia thì âm thanh thông báo không ngừng vang lên, phỏng chừng mấy ngàn tin. Đoàn Kết Nghĩa cao hứng, thoạt nhìn nhân khí rất tốt, kết quả mở ra xem, trừ bỏ một vài tin ôm ôm hôn hôn moah moah thì còn lại đều là cười nhạo châm chích, nhìn vài câu thì ý thức được gì đó, anh khiếp sợ quay đầu nhìn Vệ Tây.

Mẹ ôi, hóa ra sư phụ còn có chuyện như vậy a! Weibo chứng nhận là diễn viên, hơn nữa cư nhiên còn có tin đồn là gay!

Liếc nhìn gương mặt tuấn tú xuất sắc vượt mức của sư đệ nhà mình, Đoàn Kết Nghĩa không khỏi hoảng hốt, từ khi trở về từ nhà Khâu Quốc Khải, quan hệ của sư đệ cùng sư phụ thân thiết hơn không ít, thỉnh thoảng còn thấy hai người ngồi cùng nhau ở ngoài sân, này là sao a...

Ách! Không muốn nhớ lại nữa!

Tài khoản này có tầm mười sáu mười bảy vạn người theo dõi, mặc dù có chút vấn đề nhưng bỏ thì tiếc quá, muốn kiếm nhều fan cương thi như vậy cũng tốn không ít tiền a.

Vì thế sau một phút do dự, Đoàn Kết Nghĩ cầm di động hỏi Vệ Tây, Vệ Tây không hiểu cái này, đương nhiên tùy tiện cho Đoàn Kết Nghĩa xử lý. Vì thế Đoàn Kết Nghĩa lập tức động thủ chỉnh sửa thông tin weibo, nghĩ một chút, không biết nên đăng gì, dứt khoát lôi bùa chiêu phúc mà sư đệ bắt mình học mấy ngày nay ra, chụp hình đăng lên.

Ok, đây chính là blog chính thức của Thái Thương Tông bọn họ, sư phụ khẳng định không có ý kiến, bất quá phải tìm cơ hội sửa đổi chứng nhận mới được...

Đoàn Kết Nghĩa thầm suy tính như vậy, cùng lúc đó, rất nhiều người đang lướt weibo nghe thấy tiếng thông báo đinh, nhấp xem thì thấy là status mới.

Nhìn một cái, hử?! Này không phải Vệ Tây gì đó mất tích lâu nay sao? Xì căng đan như vậy mà còn dám lộ mặt? Cậu ta định làm gì đây? Muốn tẩy trắng tai tiếng à?! Hay là lại có tin bát quái kinh thiên động địa nào khác?!

Nhóm dân mạng nghĩ vậy, nhất thời bừng bừng hứng thú chạy tới vây xem, nào ngờ xem kỹ thì...

Vệ Tây V: [hình ảnh] Công ty trách nhiệm hữu hạn Thái Thương Tông chính thức khai trương, nghiệp vụ trừ ma vệ đạo, phong thủy quan trắc. Hiện đang chiêu mộ hội viên, có thẻ hội viên có thể hưởng được rất nhiều ưu đãi, thẻ vàng còn được tặng thêm quà khuyến mãi. Môn phái thu nhận đồ đệ hàng năm, người có ý gia nhập có thể pm riêng. Note: Bùa chiêu phúc này có thể giúp mọi người thực hiện được nguyện vọng khao khát.

Quần chúng vây xem cùng fan cuồng vốn định ôn ôm hôn hôn chào đón rốt rít gửi com: "?????"

...*...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui