Đồ Cổ Xuống Núi

Vệ Tây đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn một cái.

Nhận ra hành động của cậu, nhị đồ đệ quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

Làn gió nhẹ nhàng cuốn hương tro thành một cơn lốc tí hon, khu vườn xanh mướt, bia đá cao ngất cùng chiếc lư hương phong cách cổ xưa an tĩnh lẳng lặng đứng đó.

Vệ Tây nhìn một hồi, cuối cùng nhíu mày lắc đầu: "Không có gì."

****

Liên Đô Quan nằm trong một cảnh khu nhỏ ở Kinh Giao, vị trí khá xa xôi, bởi vì có niên đại cổ xưa nên được xếp vào kiến trúc văn vật được bảo vệ, từ rất xa đã thấy những tấm bảng hướng dẫn treo trên tường.

Hương khói rất thịnh vượng, không phải lễ tết nhưng vẫn có rất nhiều tín đồ mang theo cống phẩm tới dâng hương. Lúc nghe thấy âm thanh qua điện thoại Vệ Tây đã rất hâm mộ, hiện giờ tận mắt nhìn thấy quy mô của đơn vị đồng hành thì càng cảm thấy tông môn mình phải mở rộng hơn nữa, đến bao giờ Thái Thương Tông mới hấp dẫn nhiều người chủ động tới thắp hương cung phụng như vậy a.

Đoàn Kết Nghĩa an ủi: "Sư phụ, chúng ta mới bắt đầu sự nghiệp thôi, sao có thể so với xí nghiệp gia tộc như Liên Đô Quan được chứ, ngài không thấy trên bảng giới thiệu ghi Liên Đô Quan đã thành lập được hai trăm năm rồi sao? Ngài nhìn đi, người ta có nhà ở cảnh khu, lại còn lớn như vậy, người ta vốn là phú nhị đại có cha chống lưng, khởi điểm tốt hơn công ty chúng ta nhiều."

Vệ Tây nhìn qua nhị đồ đệ có vẻ đáng tin hơn: "Là vậy à?"

Đối diện với ánh mắt hắc bạch phân minh của Vệ Tây, Sóc Tông trầm mặc một hồi: "...ừm."

Đoàn Kết Nghĩa: "Đấy, sư đệ cũng đồng ý mà!"

Vệ Tây thầm nghĩ ra là vậy, nếu vậy thì nội tình tông môn Huống Chí Minh sâu hơn mớ khoác lác của Vệ Đắc Đạo nhiều, khó trách trong tay còn nắm giữ công pháp song tu mà Vệ Đắc Đạo cũng không biết.

Lúc ra đón người, Huống Chí Minh phát hiện Vệ Tây tựa hồ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, anh không khỏi túa mồ hôi, lúc nhìn thấy tình cảnh Thái Thương Tông biến hiện trường bắt quỷ thành chiêu mộ nhân viên anh đã câm nín tới chết lặng rồi, nào có điểm nào đáng giá để đối phương hâm mộ a.

Bất quá mặc dù phương thức làm việc kỳ quái nhưng thực lực của Thái Thương Tông quả thực rất đáng sợ, vì thế thái độ của Huống Chí Minh rất khách khí: "Vệ đạo hữu, đã phiền cậu chạy một chuyến."

Vệ Tây đáp một tiếng, theo sau Huống Chí Minh đi vào trong, sau đó chợt nhớ ra gì đó liền đưa tay rút một quyển sổ trong ba lô Đoàn Kết Nghĩa đang đeo đưa qua: "Huống đạo hữu, đây là sổ điểm danh mà giám đốc nhân sự tông môn chúng tôi đã nói trong cuộc gọi, tuy anh nguyện ý tin tưởng nhưng dù sao chuyện cũng liên quan tới danh dự tông môn, cứ giải thích rõ ràng thì tốt hơn. Nếu vẫn còn nghi hoặc thì có thể trực tiếp gọi giám đốc nhân sự tới đây đối chất."

Huống Chí Minh: "???"

Liếc nhìn quyển sổ đầy âm khí trong tay Vệ Tây, mặc dù ngoài bìa có in dòng chữ "Đại Hội Huấn Luyện Nhân Viên Lần Thứ Nhất Của Công Ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Thái Thương Tông" nhưng liếc nhìn một cái liền biết tuyệt đối không phải thứ người dùng.

Nghĩ tới chuyện giám độc nhân sự kia muồn bò qua điện thoại, mồ hôi bên thái dương Huống Chí Minh lại càng túa ra nhiều hơn, nhịn không được quay đầu liếc nhìn Thiên Tông mà mình cung phụng ở bên cạnh. Thần sắc Thiên Tôn phía sau làn sương khói mờ ảo có vẻ rất hung ác, nhìn thế nào cũng giống như đang phẫn nộ trừng mình.

"Không cần, không cần." Huống Chí Minh vội vàng từ chối, có chút gian nan nói: "Cậu cất sổ đi, dù sao cũng đang trong đạo quan, tổ sư gia của tôi đang nhìn a..."

Mặc dù trước nay chưa từng hiển linh.

Ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu Huống Chí Minh thì bên cạnh truyền tới tiếng kêu sợ hãi: "Ai nha, sao cây nhang này gãy ngang rồi!"

Huống Chí Minh: "..."

Thấy sắc mặt Huống Chí Minh tái xanh, Vệ Tây vừa cất quyển sổ vừa cảm thán: "Tính khí Thiên Tôn của anh thực không tốt, nóng nảy hơn Thiên Tôn tông môn chúng tôi nhiều."

Vừa dứt lời, lại một tiếng thét kinh hãi vang lên: "Ai nha! Cây nến cũng tắt ngúm rồi!"

"..." Huống Chí Minh nào dám đáp lại, vội vàng trấn an nhóm tín đồ xôn xao, lưng áo anh cũng mướt mồ hôi, may mà nhóm tín đồ khá đơn thuần, tùy tiện lấy cớ chất lượng nhang đèn không tốt liền lừa được.

*****

Nhóm tín đồ tới mời làm pháp sự chờ trong tĩnh thất, thấy Huống Chí Minh xanh mặt dẫn theo một nhóm người lạ tiến vào, bọn họ lập tức dứng dậy nghênh đón: "Huống đạo trưởng, bọn họ là...?"

"Vị này là Vệ đạo trưởng của Thái Thương Tông, đây là hai đồ đệ của Vệ đạo trưởng, là đạo hữu bản xứ, nghe chuyện của anh nên cùng tới điều tra." Nghĩ tới vừa nãy mình phải cuống cuồng xin lỗi tổ sư gia, khó khăn lắm mới an ổn được nhan đèn, Huống Chí Minh uể oải khoát tay: "Bọn họ cũng có chút liên quan với chuyện pháp sự này."

Nhóm tín đồ thấy rõ dáng vẻ nhóm Vệ Tây thì có chút khó tin, hiện giờ xuất gia làm đạo sĩ yêu cầu giá trị nhan cao vậy sao? Sau đó nghe Huống Chí Minh nói có liên quan tới chuyện pháp sự của bọn họ thì không khỏi tò mò truy hỏi, kỳ quái là Huống Chí Minh không chịu giải thích, vì thế tín đồ dứt khoát quay đầu nhìn nhóm người Vệ Tây, sau đó một người cao lớn cười híp mắt tiến tới bắt tay, còn cung kính nói xin giúp đỡ nhiều hơn.

Anh tới đây nhờ làm pháp sự trừ tà, có thể giúp nhóm đại sư cái gì a? Tín đồ ù ù cạc cạc chỉ có thể gạt nghi vấn qua một bên, kể lại phiền toái mình gặp phải.

Người này tên là Bách Hạo, là người chịu trách nhiệm dự án trung tâm thương mại cực lớn bên Hương Cảng.

Nói tới quá trình xây dựng tòa trung tâm này thì đó là một câu chuyện dài. Tính từ ngày lên kế hoạch tới nay thì đã xấp xỉ mười năm, tiến độ công trình chậm đến rợn người, những năm gần đây còn trực tiếp bỏ hoang. Phải biết đó chính là trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, bỏ không như vậy quả thực khá hiếm thấy, vì thế trước nay rất được ngoại giới chú ý, áp lực cũng rất lớn.

"Vị trí tốt như vậy nhưng suốt nhiều năm không thể hoàn tất xây dựng, mỗi ngày đều là tổn thất, chúng tôi cũng rất sốt ruột. Tháng sáu này bên ngành quyết định tiếp tục tiến hành kế hoạch, công ty cũng một lần nữa đổ vốn, muốn hoàn thành sớm hạng mục thánh địa mua sắm này. Vì chuyện này tháng trước tôi đặc biệt dẫn tổ thiết kế hạng mục tới kinh thành khảo sát, chạy khắp các trung tâm học tập kinh nghiệm. Vốn khảo sát cũng gần kết thúc, chúng tôi đã lên kế hoạch cùng chiêu mộ thương nhân, kết quả mấy hôm trước cùng nhóm hạng mục ăn tiệc mừng xong vừa vặn đi ngang qua mảnh đất kia thì nghĩ nên tới chuyện thiết kế đèn đuốc bên ngoài cao ốc, quyết định nhân dịp buổi tối dẫn người vào quan sát một chút, nào ngờ lại xảy ra chuyện."

Bách Hạo nói tới đây thì vẫn còn chút sợ hãi, đưa tay lau mặt.

Khi ấy đã gần nửa đêm, cũng đã khá muộn, thời tiết khá lạnh, người qua lại cũng không nhiều, nói thật trong tình cảnh đó, tòa cao ốc tối om quả thực có chút dọa người, một chàng trai trong nhóm kiến trúc sư thiết kế tên là Tiểu Kha rất sợ, nói cỡ nào cũng không chịu vào.

Bất quá tất cả mọi người đều nhao nhao đòi vào, Bách Hạo từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục thời đại mới, lại là người trẻ tuổi đầy sức sống nên không tin vào mấy chuyện ma quỷ, thấy Tiểu Kha sợ hãi thì còn cười nhạo trêu chọc vài câu, bảo là đường đường là đàn ông con trai sao lại sợ tối.

Thiếu số phục tùng đa số, mọi người đều muốn vậy, Tiểu Kha cũng không có cách nào, chỉ đành nơm nớp lo sợ đi theo sau.

Nhiệt độ ban đêm rất thấp, mọi người đo đạc khoảng tường bên ngoài xong thì quyết định đi vào trong cao ốc nhìn một chút, thử xem xem đèn bảng hiệu trên đỉnh có cần thêm chữ hay không.

Thang máy trong tòa nhà đã ngừng hoạt động từ lâu, muốn lên lầu thì chỉ có thể leo thang bộ, cũng may xây không quá cao, leo cũng không cố sức. Bất quá bởi vì đã khuya, nghĩ tới Tiểu Kha sợ tối nên mọi người không tách ra mà đi chung thành nhóm, nào ngờ lúc lên cầu thang Tiểu Kha đột nhiên kinh hãi nói mình nghe thấy âm thanh.

Mọi người lập tức dừng lại, dĩ nhiên là chẳng nghe thấy gì, gần nhất tiết trời bắt đầu tiến vào đầu đông, nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết lạnh lẽo thế này, bên ngoài ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Đoàn người thấy vậy thì bắt đầu cười nhạo Tiểu Kha, nói cậu trai sợ tối tới lãng tai luôn.

Tiểu Kha cứ khẳng định mình không nghe lầm, nói rằng có âm thanh u ám vang vọng xung quanh, bất quá mọi người không tin, vẫn tiếp tục đi lên tầng trên cùng chụp hình cảnh đêm xung quanh tòa nhà.

Khi ấy Bách Hạo bận bịu chọn cảnh, kết quả chụp một hồi thì nghe có người hỏi: "Mọi người đâu hết rồi?"

Bách Hạo theo bản năng đáp là không phải đều ở đây sao, sau đó mới kịp nhận ra âm thanh vừa hỏi mình vừa già nua lại vừa xa lạ, trước đó anh chưa từng nghe qua.

Bách Hạo kinh hãi lập tức quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện sau khi lên tới tầng trên cùng thì mọi người đã sớm phân tán, bên cạnh anh không hề có bóng người nào cả. Anh vừa sợ vừa hoảng, cứ tưởng mình cũng bị lãng tai, kết quả nhìn một vòng thì phát hiện Tiểu Kha không thấy đâu.

Bách Hạo lập tức hô to tập hợp mọi người lại, bọn họ cũng không biết là Tiểu Kha biến mất lúc nào. Đang đêm đang hôm phát sinh chuyện này có chút khó giải quyết, mọi người đều nghĩ rằng Tiểu Kha sợ tối nên lén trốn vào đâu đó mà thôi, có người không vui gọi điện cho Tiểu Kha. Nào ngờ tiếng chuông điện thoại lại vang lên, âm thanh không nằm trên tầng trên cùng này mà loáng thoáng vọng tới như tiếng ma kêu quỷ khóc từ dưới lầu truyền lên, hơn nữa còn không có ai nghe máy.

Mọi người khó hiểu rối rít chạy xuống lầu kiểm tra, không ngờ hoảng hồn phát hiện Tiểu Kha nằm trong vũng máu.

Lúc mọi người hốt hoảng chạy tới thì Tiểu Kha vẫn còn chút ý thức, cậu trai nằm trên đống ván gỗ chất ngổn ngang, dưới người là một mảnh đỏ tươi, Tiểu Kha trợn to mắt, con ngươi cũng ửng đỏ, cổ họng phát ra tiếng khục khục.

"Quỷ... có quỷ... tôi nhìn thấy..."

Nói xong thì Tiểu Kha lệch đầu qua một bên, hôn mê bất tỉnh.

*****

"Bây giờ Tiểu Kha còn đang nằm trong phòng ICU của bệnh viện thành phố, bác sĩ nói may mắn mà phát hiện sớm, chỉ cần trễ nửa tiếng nữa thì phỏng chừng không thể cứu được, hiện giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng vẫn còn hôn mê, không biết đến khi nào mới tỉnh lại. Bác sĩ nói toàn thân Tiểu Kha bị gãy xương nhiều chỗ, nội tạng cũng bị tổn thương, có lẽ vì ngã từ tầng trên cùng xuống." Nói tới đây, Bách Hạo lại nặng nề vuốt mặt, biểu tình tràn đầy sợ hãi và hối hận: "Là lỗi của tôi, khi ấy không nên nửa đêm nửa hôm chạy vào tòa nhà khảo sát, còn âm thanh kia... âm thanh kia..."

Âm thanh vừa già nua lại xa lạ kia từ ngày xảy ra chuyện chứ quanh quẩn mãi trong đầu Bách Hạo không tiêu tan, anh đã xác nhận với nhóm đồng hành, khi ấy mọi người đều bận rộn làm chuyện của mình, không có ai nói câu đó cả.

Lần này quả thực dọa Bách Hạo không nhẹ, anh vừa cảm thấy đó chỉ là ảo giác vừa thấy chuyện Tiểu Kha ngã lầu quá quỷ dị, cộng thêm câu nói của cậu ta trước khi ngất xỉu, quả thực làm Bạch Hạo không có cách nào tự lừa dối chính mình.

Đến tận bây giờ Tiểu Kha vẫn chưa tỉnh, Bách Hạo không có cách nào hỏi đối phương đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lo lắng sợ hãi suốt cả ngày, sợ đến mức không ngủ được. Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, Bách Hạo quyết định nhờ tới sức mạnh phi tự nhiên, sau khi lên mạng tìm hiểu thì chọn Liên Đô Quan có chút danh tiếng.

Sau khi nghe chuyện xong, biểu tình Huống Chí Minh rất nghiêm túc, có người ngã lầu suýt chút nữa bỏ mạng không phải là chuyện nhỏ, anh lập tức đứng dậy nói: "Bách tiên sinh chờ chút, tôi gọi vợ tôi tới, sau đó cùng nhóm Vệ đại sư tới tòa nhà xem xét."

"Được, được không?!" Lúc này Bách Hạo đã bị dọa tới mức từ kiên định tin tưởng chủ nghĩa duy vật chuyển qua duy tâm, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Tôi... sau đó tôi có đi nghe ngóng một chút mới biết, lúc mới bắt đầu hạng mục công ty có lan truyền tin đồn mảnh đất này mấy trăm năm trước chính là bãi tha ma, thời gian tiến hành hạng mục không ngừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, công ty còn đặc biệt mời người tới trừ tà, sửa đổi phong thủy, thế nhưng vẫn không thể giải quyết vấn đề. Nếu không phải như vậy thì cũng không tới mức bỏ hoang nó nhiều năm như vậy. Nếu thật sự là bãi tha ma thì bên dưới chôn cất cả ngàn cả vạn người chết a, Tiểu Kha cũng bị ép nhảy lầu, lỡ như những người chết kia cùng nhau hiển linh thì không phải là cả một quân đoàn sao? Mấy người chúng ta có thể giải quyết được nhiều như vậy không?"

Huống Chí Minh nghe vậy thì trầm mặc, trong ánh mắt sợ hãi chăm chú của Bách Hạo chậm rãi chuyển hướng nhìn qua nhóm Thái Thương Tông.

Bách Hạo: "?"

Đại đệ tử Thái Thương Tông lập tức hiểu ý mỉm cười với chủ nhà tương lai: "Bách tiên sinh không cần lo lắng, đánh nhau là chuyện sư phụ tôi giỏi nhất, nếu không ổn thì chúng tôi có thể nhờ viện trợ, nhân viên tông môn chúng tôi có tới mấy trăm, đến khi có cùng xông lên thì không có khả năng thua thiệt."

Mấy trăm nhân viên? Này là tiêu chuẩn xí nghiệp tầm trung a, Bách Hạo nhìn Vệ Tây, nghĩ tới hình ảnh mấy trăm đạo sĩ bày binh bố trận đối kháng quỷ quái, nhất thời an tâm, lại có chút giật mình nói: "Vệ đại sư đúng là... tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy mà đã có đạo quan quy mô lớn đến vậy."

Bất quá Bách Hạo vẫn có chút khó hiểu, hiện giờ miếu tự đạo quan thu nhận nhiều người vậy sao? Vừa nãy lúc vào Liên Đô Quan tựa hồ cũng không thấy nhiều đạo sĩ đến vậy, nghĩ vậy Bách Hạo không khỏi tò mò hỏi Huống Chí Minh: "Huống đại sư, chỗ ngài cũng có nhiều đạo trưởng vậy à?"

Huống Chí Minh nhìn Bách Hạo, ánh mắt phức tạp, không biết nên giải thích thế nào, qua một lúc lâu sau mới gian nan đáp: "Liên Đô Quan hiện giờ có mười bảy người, chín người đã xuất gia, đồ đệ rất nhiều, nếu không tính tín đồ thì tổng cộng có bốn mươi lăm người."

Con số này so với đạo quan trong thành phố đã rất khả quan, ở bản xứ đã là số một số hai, Bách Hạo vừa không phải tín đồ lại không rành, vừa nghe thì thất vọng, chỉ có bốn mươi lăm, bên Thái Thương Tông tới mấy trăm a.

Tuy bụng nghĩ vậy nhưng nói ra vẫn khá khó xử, Bách Hạo chỉ mỉm cười gật đầu: "À à, ra vậy a, không sao không sao, bốn mươi lăm cũng nhiều rồi, tôi thấy hương khói đạo quan không tệ, vị trí cũng tốt, là khu danh lam thắng cảnh, sau này khẳng định sẽ phát triển hơn."

Bất quá sớm biết vậy thì anh đã trực tiếp tìm tới Thái Thương Tông rồi, nhóm bạn mạng thực không đáng tin, nói gì mà Liên Đô Quan là số một số hai, người ngoài nghề như anh liền tưởng là thật.

Đối phương an ủi rất thành khẩn, thế nhưng Huống Chí Minh lại không vui vẻ chút nào, anh cắn môi bước ra bậc cửa, chỉ cảm thấy thực khuất nhục, vì sao Liên Đô Quan nhà mình lại bị mất giá như vậy a!

Còn chưa ủy khuất xong thì đã nghe bên trong truyền tới âm thanh của Bách Hạo: "Vệ đại sư, địa chỉ Thái Thương Tông ở đâu vậy? Trước đó tôi có tìm hiểu trên mạng nhưng không thấy, gần nhất cũng khá rỗi rảnh, có gì tôi sẽ ghé qua đốt nén hương a."

Bách Hạo vừa dứt lời, ngoài tĩnh thất lại truyền tới tiếng kêu hoảng hốt của tín đồ: "Ai nha, đạo trưởng mau tới xem đi, sao nhang mới đốt lại gãy ngang rồi? Chất lượng hiệu này cũng không tốt à?"

Huống Chí Minh: "..."

...*...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui