Đồ Cổ Xuống Núi

Thấy người trẻ tuổi được Lâm gia đặc biệt đưa tới ngồi ở vị trí chủ vị, nhóm đại sư khác liền khẳng định thân phận của Vệ Tây, thấy cậu không thích trò chuyện liền đảo mắt thầm trao đổi với nhau, cuối cùng là lão đạo sĩ lớn tuổi ngồi bên phải Vệ Tây mở miệng trước: "Lục tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Vệ Tây liếc mắt: "Ông gọi ai vậy?"

"Hả?" Lão đạo sĩ ngẩn người: "Ngài không phải người dòng chính của Lục gia được Lâm tiên sinh mời tới sao? Ngài không phải Lục tiên sinh sao?"

"Lục gia cái gì, Lục tiên sinh cái gì chứ?" Vệ Tây nhíu mày: "Tôi là chưởng môn đời thứ sáu mươi hai của Thái Thương Tông, Vệ Tây."

Thái... Thái Thương Tông? Đó là tông môn gì vậy?

Mọi người liếc mắt trao đổi, phát hiện hóa ra tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua thì sắc mặt lập tức biến đổi.

Lão đạo sĩ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Cậu không phải Lục tiên sinh, vậy cậu tới đây làm gì?"

Vệ Tây cầm đũa, liếc nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn cánh cửa phòng thơm nức mũi cách đó không xa, thực tự nhiên nói: "Đương nhiên là tới ăn rồi."

Sau đó quả thật không chút giả dối bắt đầu ăn.

Nhìn dáng vẻ không coi ai ra gì của Vệ Tây, mọi người nhất thời câm nín. Bọn họ ngồi ở đây chẳng qua là nghỉ ngơi dưỡng sức trước khi làm việc mà thôi, có ai thực sự ăn cơm đâu chứ? Thế nhưng Vệ Tây không chỉ ăn mà còn ăn hết sức chuyên chú, đũa gắp thực chuẩn, thậm chí còn không quên gọi người theo hầu bên cạnh: "Ngớ người ra đó làm gì?"

Đoàn Kết Nghìa ù ù cạc cạc trở thành đồ đệ người ta vẫn còn mờ mịt, Vệ Tây thấy Đoàn Kết Nghĩa chậm chạp không chịu động đũa thù nhịn không được nhíu mày. Đồ đệ cậu mới thu nhận điểm nào cũng tốt, chính là thường xuyên ngây người, cả đường tới đây hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ nhanh trí khi trước, cứ sửng sốt ngây người mất hồn mất vía, cũng không biết có phải vì được bái sư mà vui tới mê muội đầu óc không nữa.

Bất quá cậu làm sư phụ quả thật hợp cách hơn Vệ Đắc Đạo, không những không bảo đồ đệ ra ngoài săn thú phụng dưỡng mình mà còn dẫn đồ đệ đi ăn đi uống, được vào sư môn như vậy, đồ đệ vui tới ngây người cũng khó tránh.

Quả thật nên bảo Vệ Đắc Đạo học hỏi cậu.

Những người khác ý thức được Vệ Tây không phải "người Lục gia" mà mình mong đợi thì thất vọng không thôi, hơn nữa cũng không biết "Thái Thương Tông" kia là môn phái gà rừng vịt rừng gì, hiển nhiên cũng không còn hứng thú muốn trò chuyện.

Thái độ của lão đạo sĩ cũng không còn khách khí như vừa nãy, nhíu mày ghét bỏ kéo ghế nhích tới gần bà đồng bên cạnh than phiền: "Người như vậy mà cũng được Lâm gia kính như khách quý, thật không ra làm sao."

Lão đạo sĩ lắc đầu hệt như anh cả ở đây, nào ngờ Vệ Tây không hề quan tâm, chỉ cắm đầu ăn, đảo mắt đã ăn hết phân nửa thức ăn trên bàn. Lão đạo sĩ tức tới phùng mang trợn mắt: "Lẽ nào thật sự tới để ăn?"

Bà động nhịn không được quan sát thân thể thon gầy cùng cái bụng bằng phẳng của Vệ Tây, thực khó tin cả bàn rượu thịt lại bị cậu giải quyết gọn, nửa bàn còn lại cũng dần biến mất, ánh mắt của bà từ hâm mộ dần dần chuyển thành khiếp sợ.

Này là người sao? Trên bàn có hơn ba mươi món ăn a! Chỉ riêng món giò heo kho thôi cũng đã hơn ba ký, cậu ta rốt cuộc nhét thức ăn vào đâu vậy? Căn bản không khoa học!

Cùng lúc đó, trên xa lộ Phượng Dương trấn cách Lâm gia không tới năm mươi km, một chiếc Suv dáng ngoài sáng bóng đang phóng nhanh như bay.

Lục Văn Thanh ngồi trên ghế lái khẽ ngâm nga, tiếng nhạc rock vang lên khe khẽ, anh họ Lý Duệ ngồi trên ghế phó lái bất đắc dĩ than thở: "Văn Thanh, âm khí trong bát tự của cậu nặng quá, thật sự không theo được nghiệp trong nhà đâu, không phải cậu học chuyên ngành rất tốt à? Việc gì phải cưỡng cầu làm chuyện không hợp với mình?"

Lục Văn Thanh biến sắc, cũng không ngâm nga nữa, hung hăng nhìn anh họ mình: "Ai không thích hợp chứ? Em thấy là anh lười nhác không muốn theo giúp em tới Phượng Dương thì có. Cũng không nghĩ lại xem rốt cuộc là lỗi của ai... Bắc Kinh có nhiều mối ngon như vậy, thù lao lại cao, sao anh lại để em nhận ủy thác ở xứ khỉ ho cò gáy này chứ?"

Lý Duệ nghe mà líu lưỡi: "Cậu có biết xấu hổ là gì không vậy? Cậu cũng không chịu nhìn xem tài nghệ mình cỡ nào, ủy thác ở Bắc Kinh ai dám để cậu nhận chứ? Để cậu đập nát bảng hiệu gia tộc à? Cậu không muốn nhận mối rẻ thì tự xử lý vận xui của mình đi."

"..." Lục Văn Thanh mạnh miệng cãi: "Ai xui xẻo chứ!"

"Bát tự nát bét của cậu còn chưa đủ xui xẻo à?" Lý Duệ liếc trắng mắt xòe tay phân tích: "Bình thường ra ngoài thì mất tiền mất bóp, leo núi thì ngã lên ngã xuống, đi bắt quỷ thì bị quỷ rượt theo cắn, lần này tới Phượng Dương thì nửa đường chết máy. Chết máy, em trai à, cậu lái Mercedes Benz chuyên chạy đường dài cư nhiên lại chết máy mà không tìm ra nguyên do! Giữa vùng núi non thế này di động thì mất tín hiệu! Nếu không phải may mắn gặp Sóc Tông tiên sinh ở gần đây thì hai chúng ta vẫn còn xúi quẩy hiểu không?"

Lời này vừa nói ra, Lục Văn Thanh liền nghẹn lời, không khỏi quay đầu nhìn ra sau.

Trên phần ghế sau, Sóc Tông tiên sinh đang tựa vào cửa sổ xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Gương mặt hòa nhã, sống mũi cao thẳng hệt như được mài giũa, chân mày sắc bén như dao, anh tuấn đến khó nhìn ra tuổi. Điều này cũng không quá kỳ lạ, dù sao thì trên đời này cũng có rất nhiều người đẹp. Kỳ quái chính là thời tiết nóng bức như vậy nhưng người này vẫn mặc áo dài tay. Tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả góc độ dựa đầu cũng thực cẩn thẩn tỉ mỉ, thoạt nhìn giống người nghiêm túc tuân thủ nề nếp, thế nhưng lại có rất nhiều đồ đằng từ cổ áo cao ộ ra, theo cần cổ thon dài kéo dài đến tận tai trái, cẩn thận quan sát thì có thể thấy cả phần mu bàn tay cũng được phủ đầy.

Đồ đằng kia nhìn có chút u ám, không giống trái thanh long phải bạch hổ như nhóm đại ca giang hồ, cũng không lãng mạn thơ thẩn như nhóm thanh niên đang yêu đương, nó giống như bùa chú vặn vẹo một cách bất quy tắc vậy, làm người ta kinh ngạc. Thế nhưng quan sát kĩ thì đồ đằng này lại có chút lệ khí, có cảm giác uy hiếp kỳ lạ.

Đơn giản chính là tổng hợp của tổ hợp điên cuồng cùng lý trí.

Sóc Tông chưa từng mở mắt nhưng khí thế quanh người không hề suy giảm, anh tựa hồ biết hết mọi chuyện phát sinh bên cạnh, bình tĩnh nói: "Nhìn đường."

Lục Văn Thanh rùng mình, lập tức ngồi thẳng lưng, chuyển cả nhạc rock thành chương trình radio.

Phát thanh viên radio đang nói về chuyện hôm nay trên khu du lịch nổi tiếng trên núi Phượng Dương xuất hiện sự cố, sự cố này rất quỷ dị, giọng phát thanh niên khá phấn khởi, liên tục nói về một môn phái tên là Thái Thương Tông, nghe nói là chuyện được kể từ bảo an khu du lịch. Lục Văn Thanh không có tâm tư nghe, hoàn toàn bỏ ra sau đầu.

Liên quan tới vị Sóc Tông tiên sinh này, Lục Văn Thanh nhớ lúc mình còn nhỏ, đối phương từng ở trong nhà mình.

Khi đó bồi bên cạnh đối phương chính là cha mẹ Lục Văn Thanh đã trông coi Lục gia hơn nửa đời người, giờ qua nhiều năm như vậy, cậu cũng trưởng thành, cha mẹ cũng đã đến tuổi xế chiều, thế nhưng thời gian tựa hồ ngưng đọng với đối phương, hoàn toàn không có chút khác biệt nào với kí ức.

Là người khác họ thường trú thường xuyên nhất ở Lục gia, người ngoài luôn nghĩ Sóc Tông tiên sinh là bà con thân thích hoặc bằng hữu thân thiết của Lục gia, Lục Văn Thanh có thể xem là dòng chính của Lục gia, cậu biết rõ quan hệ của đối phương cùng trưởng bối nhà mình rất phức tạp.

Không nói tới cha mẹ vẫn luôn dè dặt cẩn thận trước mặt đối phương, ngay cả lão tổ tông Lục gia vẫn không chịu xuống núi cũng rất cung kính. So với thân thích, Lục Văn Thanh cảm thấy thái độ của bọn họ đối với Sóc Tông tiên sinh càng giống như cung phụng bảo vật quý hiếm hơn. Mà Sóc Tông tiên sinh quả thật cũng có chỗ khác với người thường, không đề cập tới thực lực cùng diện mạo, chỉ riêng vận may được trời ưu đãi kia thôi đã là thứ mà Lục Văn Thanh xui xẻo hơn hai mươi năm khao khát mà không có được.

Lần này tới Phượng Dương Trấn thì nửa đường xe chết máy, di động mất sóng, hai anh em vốn đã tuyệt vọng tiếp nhận sự thật phải đi bộ trên đường cao tốc thì Sóc Tông tiên sinh đột nhiên xuất hiện ở gần đó, hai bên chạm mặt, đối phương không nói câu nào mở cửa xe tiến vào ngồi xuống...

Thế là xe nổ máy một cách kỳ tích.

Bát tự của Lục Văn Thanh âm khí quá nặng, lúc còn bé ngay cả dã quỷ ven đường cũng dám bắt nạt, nếu được chia một xíu may mắn của người này...

Nghĩ tới đây, Lục Văn Thanh vội vàng tỉnh táo lại thì phát hiện mình ngẩn người lâu như vậy nhưng xe vẫn thẳng tắp lướt tới trước, phía trước trống rỗng, hoàn toàn không có chút trở ngại.

Phỉng chừng là nhờ phúc của Sóc Tông tiên sinh.

Anh họ Lý Duệ ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Aiz, nói tới nói lui thì cậu cũng nên có thành ý một chút chứ, Lâm gia là đơn hàng đầu tiên cậu nhận, ít nhiều gì cũng phải tự mình hoàn thành chứ? Anh cũng đâu thể nào dẫn dắt cậu mãi được."

Lục Văn Thanh lại càng sầu hơn, đến nước này cho dù không tình nguyện thì cậu cũng chỉ có thể thừa nhận mình không có thiên phú về âm dương thuật. Cha mẹ cùng anh chị trong nhà chỉ dạy nhiều năm như vậy như cậy chỉ có chút tri thức cơ bản về phong thủy. Bất quá có thể vì khi bé bị dã quỷ bắt nạt nhiều nảy sinh ra tâm lý bóng ma, một khi gặp phiền toái vượt khỏi giới hạn phong thủy thì bản thân cậu đã tự sợ gần chết, càng miễn bàn tới chuyện ra tay hàng phục.

Lục Văn Thanh cắn răng: "Nhà ông ta nói có lẽ chỉ là đồ trang trí có vấn đề thôi."

Lý Duệ cười: "Chưa chắc, cậu chưa thấy dáng vẻ sức cùng lực kiệt vì bị tử khí quân thân của hai vợ chồng kia đâu, chậc chậc chậc, cứ hệt như bị ác quỷ nhìn chòng chọc vậy."

Nghe thấy hai chữ kia Lục Văn Thanh liền cảm thấy rùng mình, cánh tay cầm vô lăng lập tức nổi da gà.

Thấy em họ sợ tới vậy, Lý Duệ cũng có chút không nỡ, an ủi: "Ai nha, anh hù cậu thôi, có anh đi chung mà còn sợ cái gì. Nếu không được thì vẫn còn Sóc Tông tiên sinh mà! Đến khi đó chỉ cần Sóc Tông tiên sinh tùy tiện đưa cho cậu một món pháp khí là đủ để cậu đại phát thần uy với đám yêu ma quỷ quái kia rồi."

Lý Duệ cảm thấy mình thực cơ trí, vừa nói vừa cười hì hì, Sóc Tông tiên sinh an tĩnh ngồi phía sau rốt cuộc nhấc mí mắt, ánh mắt sắc bén hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào. Trong ánh mắt bình tĩnh của đối phương, tiếng cười của Lý Duệ ngày càng nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất, trở thành tiếng ho khan lúng túng.

Lục Văn Thanh thực câm nín, cậu hoài nghi anh họ mình teo não rồi mới nói ra mấy lời không hợp lô gích như vậy.

Sóc Tông tiên sinh làm sao có thể đưa đồ cho cậu a, tiên sinh không đòi tiền sửa xe là không tệ lắm rồi.

Quả nhiên nửa nảy ra ý tưởng này, ánh mắt nhìn trừng trừng làm Lý Duệ đánh mất ý niệm trong đầu liền chuyển qua người cậu, tầm mắt này so với âm phong của ác quỷ còn lạnh hơn.

Aiz, quả nhiên trốn không thoát. Lục Văn Thanh đã cùng cha mẹ mình bồi bên cạnh đối phương hơn hai mươi năm, tự nhiên hiểu ánh mắt này có ý gì, lập tức nhắm mắt nói: "Tiên sinh yên tâm, lúc quay về Bắc Kinh tôi sẽ chuyển chi phí sửa xe cho ngài."

Cảm giác áp bách nặng như núi ở phía sau rốt cuộc cũng biến mất.

Lục Văn Thanh mếu máo muốn bật khóc.

Cái giá mời Sóc Tông tiên sinh ra tay thực sự không rẻ chút nào, chuyến đi Phượng Dương này tuyệt đối là không công, phỏng chừng còn phải bù thêm.

Lần đầu tiên nhận đơn hàng đã lỗ vốn, rốt cuộc là chuyện gì đây a!

****

Nhà tổ Lâm gia, nhờ phúc của Vệ Tây, tiệc rượu nhanh chóng bắt đầu cũng nhanh chóng kết thúc, lão đạo trưởng động đũa chậm, từ đầu đến cuối không ăn được gì, chỉ đành ôm bụng đói.

Mặc dù không quá để tâm tới ăn uống nhưng lúc này cũng có chút bực bội.

Mắt thấy đã sắp tới giờ nhưng người Lục gia vẫn không thấy bóng dáng, Lâm lão phu nhân có chút nóng nảy, sắc mặt lão đạo sĩ râu dài đen xì: "Thời gian của chúng tôi quý giá, không có lý nào cứ đời đợi mãi như vậy."

Thấy thái độ lão đạo sĩ quá cương quyết, Lâm lão phu nhân cũng không tiện kéo dài, chỉ dành bảo nhóm người giúp việc rời đi, mình cùng con trai, con dâu thì ra phòng khách ngồi.

Ánh mắt vợ chồng Lâm Hãn Dương liên tục nhìn về phía Vệ Tây, ý tứ là muốn mời Vệ Tây ra tay, những vị thầy pháp khác vì ngại mặt mũi mẹ nên không tiện đuổi đi mà thôi, lúc những người khác bận rộn bày pháp khí, Vệ Tây cầm một lon cocacola, dẫn theo Đoàn Kết Nghĩa nhàn nhã ngồi ở một góc hành lang.

Lão đạo sĩ chỉ huy đồ đệ đặt hương án, thấy một màn này thì biểu tình khinh thường lại càng rõ ràng hơn.

Vệ Tây không rõ đám người kia bận rộn cái gì, bắt tiểu quỷ thôi mà có cần phí nhiều công phu vậy không, dư tinh lực như vậy còn không bằng chốc nữa ăn nhiều một chút.

Nghĩ tới đây, cậu lại hớp một ngụm nước, nháy mắt bị cảm giác lạnh buốt ngọt ngào làm ngất ngây, có lẽ đây là mùi vị tuyệt vời nhất mà cậu từng được nếm trong đời.

Vệ Tây than thầm, rượu của thần tiên có lẽ cũng không hơn cái này.

Vừa nãy Đoàn Kết Nghĩa cũng không ăn được gì, bất quá khoảng thời gian một bữa cơm đã đủ để anh lấy lại tinh thần, đứng bên cạnh Vệ Tây, nhìn đối phương nhấm nháp coca, lại nhìn một vòng căn nhà mà nãy giờ chưa kịp nhìn, trong lòng có chút bội phục: "Đại ca..."

Vệ Tây nhìn Đoàn Kết Nghĩa.

"...sư phụ." Kêu thì kêu, dù sao cũng không thiếu miếng thịt nào, Đoàn Kết Nghĩa rất phóng khoáng: "Sư phụ, thật không nhìn ra ngài lợi hại như vậy a!"

Đều là kẻ lừa gạt như nhau, mình giả mù xin cơm cao lắm cũng chỉ lừa được chiếc xe đạp điện, đối phương cư nhiên lừa tới tận biệt thự, này chính là dê béo a!

Được nịnh nọt, Vệ Tây vẫn không biến sắc, chỉ có sống lưng lẳng lặng ngồi thẳng hơn một chút.

Thực hiểu chuyện!

**** phần hai ****

Nhóm thầy pháp ở phòng khách bắt đầu thể hiện đủ loại thần thông bát tiên quá hải, múa kiếm, đọc kinh sách, vung máu chó, dùng gà trống tế trời, bà đồng cũng nghiêm túc đứng ở cửa huơ tay múa chân, sau một lúc lâu thì đưa hương tro cho người Lâm gia uống, thế nhưng sau một lúc thì biểu tình vẫn thực nghiêm nghị, hiển nhiên không có thu hoạch.

Lúc này lão đạo sĩ râu dài đứng bên cạnh mới hừ một tiếng: "Chỉ có chút tài mọn mà cũng dám mang ra làm mất mặt, tất cả tránh ra!"

Mọi người có chút bực bội với thái độ phách lối của lão đạo sĩ, bất quá lão đạo sĩ thật sự có vài phần bản lĩnh, sau khi lẩm bẩm một hồi trước hương án thì giơ kiếm gỗ đào chỉ về phía cánh cửa mà Vệ Tây vẫn luôn chú ý tới, tỏ ý bảo nhóm đồ đệ tiến tới mở cửa.

Lão đạo sĩ lôi ra một lá bùa, hai tay kẹp lại thổi một hơi, lá bùa chậm chậm bay về phía căn phòng.

Đoàn Kết Nghĩa cẩn thận quan sát xem là thủ pháp lường gạt mới mẻ gì, nhìn một hồi vẫn không tìm ra dây treo, liền chà chà cánh tay: "Sư phụ, ngài có cảm thấy nhiệt độ hình như giảm xuống không?"

Vệ Tây không để ý tới Đoàn Kết Nghĩa, lẳng lặng nhìn căn phòng mở rộng cửa.

Nháy mắt lá bùa bay vào trong phòng thì không có lửa nhưng tự bùng cháy, ngay sau đó một luồng âm phong xuất hiện, trực tiếp thổi tàn tro của lá bùa bay về phòng khách.

Mọi người trong phòng bị một màn này dọa hoảng, lão đạo sĩ đã sớm có dự tính, cười nói: "Quả nhiên là ở đây."

Dứt lời, không khí trước mắt bắt đầu vặn vẹo, vô số tro bụi bắt đầu tụ lại một hướng, thẳng đến khi tụ thành một bóng đen mơ hồ.

Đoàn Kết Nghĩa: "?"

Bóng đen kia gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó bổ nhào về phía lão đạo sĩ!

Đoàn Kết Nghĩa: "????!!!!"

Lão đạo sĩ lập tức giơ kiếm gỗ đào bắt đầu đánh nhau với bóng đen, tình cảnh kia quả thực là cát bay đá văng nguy hiểm vô cùng, bóng đen công kích trái phải, mặc dù không có thực thể nhưng vẫn rất khó đối phó, sau khi tốn không ít khí lực chém nó tiêu tán, sắc mặt lão đạo sĩ cũng trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

Bóng đen đã bị ông chém nát, ông lau miệng, sắc mặt đầy kiêu ngạo: "Cũng chỉ được vậy thôi."

Mọi người nhìn cảnh đó mà kinh hãi không thôi, ngay cả Lâm Hãn Dương trước kia chưa bao giờ tin quỷ thần cũng nhìn ông đầy kính sợ: "Cái kia... đã giải quyết xong rồi sao?"

Lão đạo sĩ hừ nhẹ một tiếng, đồ đệ của ông thì lộ ra biểu tình đắc ý giải thích: "Đó là đương nhiên, chút phiền toái nhỏ này làm sao làm khó được sư phụ tôi chứ? Lâm tiên sinh cứ yên tâm, trong nhà không thuận là vì có dã quỷ quấy phá, hiện giờ dã quỷ đã hồn bay phách tán, khốn cảnh dĩ nhiên đã được giải quyết."

Lâm lão phu nhân mừng rỡ, vội vàng tiến tới bưng trà rót nước rối rít cám ơn, những đạo sĩ cũng tự ti tiến tới chúc mừng. Liếc nhìn ánh mắt tôn kính của mọi người, lại nhìn Vệ Tây lẳng lặng ngồi trong góc không có phản ứng, lão đạo sĩ thầm hừ lạnh, tên nhóc không biết lễ phép dám ngồi ở chủ tọa nhất định đang tự ti mặc cảm.

Đoàn Kết Nghĩa đại khái là người ngoài nghề duy nhất ở đây, lúc này đã hoàn toàn mờ mịt: "Cái này... con mẹ nó... vừa nãy ông ta con mẹ.. cái thứ con mẹ kia là thứ gì?!"

Đoàn Kết Nghĩa quay qua nhìn Vệ Tây, thế nhưng phát hiện Vệ Tây không có ý tứ muốn giải đáp, ánh mắt vẫn nóng bỏng chăm chú nhìn về phía căn phòng, tựa hồ còn có thêm chút hưng phấn.

Trong lòng Đoàn Kết Nghĩa không hiểu sao tự dưng giật thót, vô cùng bất an.

Lão đạo sĩ tựa hồ cũng phát giác gì đó, trong tiếng nịnh nọt của mọi người đột nhiên ngẩng đầu.

Mọi người còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì cả căn nhà vốn đang tràn đầy vui sướng đột nhiên chìm vào giá rét tột độ.

Tiếng nói chuyện nháy mắt ngừng lại, căn phòng trống rỗng đột nhiên truyền tới một tiếng: "Hì hì."

Tiếng cười vừa kiều lại mị, cũng không biết là mỹ nhân quốc sắc thiên hương cỡ nào mới có thể phát ra được, thế nhưng mọi người lại hoàn toàn không có can cảm thưởng thức, Lâm lão phu nhân lá gan nhỏ nhất bị dọa tới xanh mặt, ôm ngực thở không nổi.

Lâm Hãn Dương lắp bắp hỏi: "Vương, Vương đạo trưởng, chuyện này là sao vậy?!"

Lão đạo sĩ không trả lời, chẳng qua sắc mặt ngưng trọng một lần nữa cầm kiếm gỗ đào, ánh mắt nhìn về một hướng.

Phía trong cánh cửa phòng mở rộng lại một lần nữa xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, thế nhưng lần này không giống lần trước, xuất hiện không chỉ một đoàn bóng đen, hình dáng càng lúc càng rõ ràng hơn càng thon dài hơn, thẳng đến cuối cùng biến thành một người nữ xinh đẹp.

Sắc mặt lão đạo sĩ biến đổi, khẳng định gọi: "Phượng Dương Tiên."

Xung quanh ồ lên, có người hỏi: "Phượng Dương Tiên là cái gì? Thần tiên sao?"

Bà đồng không hổ là lão bát quái, lập tức giải thích cặn kẽ: "Thần tiên cái gì, nó là một con nữ quỷ chết trên núi Phượng Dương, bất quá lai lịch khá lớn nên được đặt danh xưng như vậy mà thôi. Nghe nói mười năm trước vì muốn biến thành người mà nó từng nuốt trọn người dân của cả một thôn làm, làm chính phủ Phượng Dương trấn sợ bóng sợ gió một trận, khi đó đã mời tới rất nhiều đại sư ở các thành phố lân cận để bàn bạc nghiên cứu. Bất quá sau đó nó đã trốn đi, nhìn dáng dấp thì tựa hồ vẫn chưa thành công."

Một, một thôn làng? Mọi người sợ tới sắp vãi nước tiểu: "Cái này, cái này, Vương đạo trưởng chịu nổi không?"

"Khẳng định không thành vấn đề, mọi người phải tin tưởng ông ấy." Bà đồng vừa nói vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình: "Tôi có chút chuyện, đi trước đây."

Thế nhưng còn chưa kịp chạy thì ánh mắt Phượng Dương Tiên đã đảo qua, mỉm cười âm trầm: "Tôi ở nơi này thật tốt, điểm nào cũng thực hài lòng, đám các người đột nhiên xông tới hết máu gà máu chó lại tới nước tiểu, làm khắp nơi đều thối hoắc, còn giết cả con hầu gái rửa chân của tôi, giờ muốn đi là đi sao, xem chỗ tôi là thang máy à?"

Dứt lời Phượng Dương Tiên quơ tay tung chiêu, tiếng gió gào thét ập tới, mấy chục bóng đen hệt như bóng đen lão đạo sĩ vừa giết tụ tập ở phía sau Phượng Dương Tiên, giống như muốn tăng thêm khí thế cho lão đại mà há mồm gầm thét.

Sắc mặt bà đồng trắng bệch, lão đạo sĩ thì càng khỏi phải nói, giết tiểu quỷ vừa nãy xong là đã yếu sức, nào biết đối tượng đánh nhau tới sức cùng lực kiệt kia chỉ là một tiểu đệ của đối phương.

Lão đạo sĩ giơ kiếm gỗ đào, đồng thời lôi ra toàn bộ bùa chú trong túi, thế nhưng căn bản không chống đỡ được thủ đoạn của Phượng Dương Tiên. Nữ quỷ kia hơi nghiêng đầu, mái tóc dài hệt như linh xà luồn lách đánh tới, hoàn toàn không để tâm tới kiếm gỗ đào, cuốn chặt lấy lão đạo sĩ, kéo ông ta vào phòng.

Mọi người có mặt bị một màn này dọa hoảng vía, gào thét chói tai bỏ trốn, nhóm cao nhân hỗn loạn ầm ĩ nhưng không có người nào dám tiến tới cứu viện, có thể hoạt động đều điên cuồng xông tới góc tường cách căn phòng kia xa nhất.

Đoàn Kết Nghĩa là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, vốn đã hoàn toàn xa lạ với nhóm thần côn ở đây, giờ phút này hiệu ứng lại đặc biệt nhiều, liền choáng đầu hoa mắt. Đứng giữa đám người chen chúc la hét chói tai, anh bình tĩnh đứng đó hệt như một con gà tiêu bản, đúng lúc này bả vai bị đập mạnh một cú cơ hồ muốn đẩy anh bay lên trời.

Sau khi bị cuốn vào phòng, lão đạo sĩ nặng nề ngã xuống đất. Mái tóc của Phượng Dương Tiên vừa dài lại vừa rậm rạp chằng chịt, siết ông đến sắp nghẹt thở. Trước mắt lão đạo sĩ tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét của đám người bên ngoài, nghĩ cũng biết không có người nào có tác dụng. Nháy mắt đó đầu óc ông lướt qua những sự kiện trong đời mình, không khỏi thở dài một tiếng... mạng mình khó giữ.

Thế nhưng chờ đợi một lát, nghênh đón ông không phải răng nhọn của Phượng Dương Tiên mà là tiếng quát thẹn quá thành giận của đối phương.

"To gan!"

Phần tóc đang quấn đầu lão đạo sĩ cũng buông lỏng, ông nằm trên đất mờ mịt ngẩng đầu, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là đám bóng đen ngây người như phỗng, sau đó thứ nhìn thấy làm ông suýt chút nữa không thở nổi!

Người trẻ tuổi ăn mặc rách rưới không biết từ khi nào đã tiến vào phòng, đang cưỡi trên người Phượng Dương Tiên, ánh mắt sáng ngời ôm đầu Phượng Dương Tiên, giống như nhổ củ cải mà dùng sức kéo đầu Phượng Dương Tiên!

Lão đạo sĩ: "?????"

Đám tiểu đệ của Phượng Dương Tiên cũng sửng sốt, duy chỉ có Phượng Dương Tiên tức muốn chết, cổ cô bị kéo dài ra như cổ gà, thế nhưng người nọ vẫn không chịu buông tay, có lẽ cảm thấy ngồi không dễ làm nên đứng dậy, một chân giẫm lên người cô tiếp tục kéo!

Dáng người yểu điệu của Phượng Dương Tiên bị đạp tới bẹp dúm, cố tình người đè phía trên lại có sức lực rất lớn, nhất thời không thể trốn được, động tác giãy dụa lớn một chút liền bị đối phương đấm một quyền.

Quyền kia rất cổ quái, đập một cái hồn phách Phượng Dương Tiên cũng đau tới xoắn xít, Phượng Dương Tiên tức tới muốn bùng nổ, mái tóc dài tung bay đầy trời, muốn lấy mạng tên cẩu tặc to gan này.

Vệ Tây bị sát khí tỏa ra khi tức giận của Phượng Dương Tiên kích thích tới ứa nước miếng, thế nhưng tính đàn hồn của con ác quỷ này lại quá tốt, cái cổ kéo mãi vẫn không đứt, cậu giằng co một hồi cũng đói tới cuống cuồng, dứt khoát túm lấy tóc Phượng Dương Tiên, cưỡng ép đối phương ngẩng mặt, sau đó trực tiếp gặm một cái.

Phượng Dương Tiên bị cắn mất nửa bên má: ".........????"

Khoan đã, chờ chút, mày làm gì vậy? Kiếm gỗ đào của mày đâu? Máu chó mực âm dương bùa chú của mày đâu? Mày tỉnh táo lại chút đi! Này không phải trình tự đúng a!

Hồn phách bị xé rách, cho dù là quỷ cũng sẽ đau, Phượng Dương Tiên sau một phút sững sờ thì cảm thấy thống khổ cùng sợ hãi cùng cực, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.

Thế nhưng Vệ Tây căn bản không để tâm tới tiếng gào thét cùng hành động giãy dụa của Phượng Dương Tiên, cậu đè thân thể đang giãy dụa lăn lộn của nữ quỷ, nắm đầu Phượng Dương Tiên cắn từng ngụm từng ngụm. Thỉnh thoảng vì động tác giãy dụa của đối phương quá lớn, Vệ Tây cảm thấy ăn không tiện liền vung tay đấm hai quyền. Một màn hung tàn này làm lão đạo trưởng cùng đám tiểu quỷ ở trong phòng kinh hãi tới hoài nghi nhân sinh, rối rít túm tụm lại co rút trong góc tường run lẩy bẩy. Mấy con tiểu quỷ khai mở linh trí giết người như ngóe sợ tới bất động, chỉ có thể há miệng phát ra tiếng hét chói tai như cừu con.

Lúc Vệ Tây gặm đến cằm Phượng Dương Tiên, Phượng Dương Tiên đã không còn đầu để la lối nên cậu ăn dễ dàng hơn rất nhiều, thế nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu dừng lại.

Vệ Tây ngẩng đầu, phát hiện Đoàn Kết Nghĩa bị mình kéo tới vẫn còn đứng ở cửa, đang hoảng hốt nhìn mình chằm chằm.

Bị nhìn như vậy, Vệ Tây hiếm khi có chút chột dạ, cảm thấy mình tựa hồ thực giống Vệ Đắc Đạo, vì thế sau một phen cân nhắc, cậu dùng lực xé nửa bên cánh tay Phượng Dương Tiên xuống.

"Kết Nghĩa." Đè chặt con ác quỷ đang kịch liệt ngọ nguậy dưới thân, Vệ Tây đưa cánh tay cho đồ đệ, ngọt như mía lùi nói: "Tới ăn này!"

Vừa dứt lời thì bịch một tiếng, Đoàn Kết Nghĩa trợn trắng mắt ngã xuống đất không bò dậy dổi.

Vệ Tây ngẩn người, tức giận vung tay đập Phượng Dương Tiên: "Mày dám tổn thương đồ đệ tao à!!!"

Phượng Dương Tiên không có đầu không có cách nào phản bác: "....................."

..*..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui