Đồ Cổ Xuống Núi

Đồng hương gặp đồng hương nước mắt lưng tròng, nhất là ở đế đô cách Phúc Châu xa xăm vạn dặm cư nhiên nghe thấy giọng quê hương quen thuộc, Tân cục trưởng cảm động đến rớt nước mắt.

Sau một phen xúc động nước mắt đong đầy, nhìn dáng vẻ đường đường chính chính của vị đồng hương này, Tân cục trưởng rốt cuộc cũng nhớ ra: "À đồng hương. Bây giờ cậu đang làm việc ở nơi nào?"

***

Phân cục cảnh sát, Hắc Vô Thường lấy giấy phép hành nghề cùng xấp hiệp ước có đóng con dấu của địa phủ đưa qua.

Tân cục trưởng: "..."

Hắc Vô Thường: "..."

Vệ Tây: "Sao hai bọn họ không nói chuyện?"

Nhị đồ đệ lột quýt đút cho cậu: "Ăn ngon không?"

Sự chú ý của Vệ Tây lập tức bị dẫn dắt, nhận lấy quả quýt bẻ một miếng đưa qua cho nhị đồ đệ, lúc này liền nhớ tới chuyện của tông môn nhà mình: "Đúng rồi, Cố tiên sinh đã đáp ứng duyệt quảng cáo cho chúng ta, phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho nhóm nhân viên biết."

Trước đó lúc đề nghị ý tưởng đăng quảng cáo, Vệ Tây đã đặc biệt tìm hiểu qua nên biết quay quảng cáo không phải dễ dàng. Trừ bỏ tiêu chuẩn khảo hạch nội dung cực kỳ nghiêm khắc cùng chi phí đắt đỏ thì ý tưởng quảng cáo, nhân viên quảng cáo, chương trình quảng cáo, hết thảy đều không đơn giản. Phương diện này không thuộc về phạm vi năng lực của Vệ Tây, cũng may tông môn có Khâu Quốc Khải hợp tác mở công ty quản lý.

Vệ Tây vừa ăn quýt vừa nói, nhị đồ đệ lau vệt nước quýt bên khóe miệng cậu: "Tùy em."

Khóe miệng bị ngón tay đụng vào, Vệ Tây ngửi thấy dương khí liền theo bản năng há miệng cắn một cái, trong lòng có chút bất mãn, đứa đồ đệ này không hề có chút hứng thú nào với nghiệp vụ tông môn, thực không có tinh thần tập thể gì cả.

Vệ Tây cắn hẳn rất đau, nhị đồ đệ cũng không né tránh, ngược lại còn cong ngón tay câu đầu lưỡi cậu.

Vệ Tây nếm được vị nước quýt ngòn ngọt trên đầu ngón tay, bản thân có chút sửng sốt hé răng, sau đó bắt lấy tay đồ đệ kiểm tra xem mình có cắn bị thương đối phương hay không: "Đau không?"

Nhị đồ đệ bị lật tay kiểm tra, đột nhiên trở tay nắm lấy ngón tay đang chạm vào dấu răng của cậu nói: "Đau cái rắm."

Vệ Tây vừa mới an tâm thì trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ của đối phương: "Cắn như chó con vậy."

Vệ Tây: "..."

***

Bên kia, Tân cục trưởng thực khó khăn đẩy văn kiện trên mặt bàn: "Hắc... Phạm tiên sinh, tôi đề nghị cậu tới bệnh viện nhân dân Đệ Tam của thành phố kiểm tra một chút."

Bệnh viện nhân dân Đệ Tam bản xứ rất có danh tiếng về khoa tâm thần trong lẫn ngoài nước.

Hắc Vô Thường thấy từ khi mình nói xong ý đồ thì vị đồng hương này liền yên lặng nửa ngày, sau đó còn nói ra một câu như vậy thì nhất thời nóng nảy, đây là con đường khó khăn lắm mới phát triển được a: "Đồng hương không tin tưởng thành ý của tụi tôi sao?"

Tân cục trưởng: "..."

Hắc Vô Thường tiếp tục khuyên nhủ: "Chính phủ hai giới âm dương bắt tay hợp tác chính là hành vi có lợi cho cả đôi bên, đồng hương không nghĩ cho tụi tôi thì cũng phải nghĩ cho trăm họ dương gian a."

Tân cục trưởng thực sự không còn lời nào để nói, chỉ có thể ha hả có lệ: "Phải không? Đáng tiếc tôi không có gì để hợp tác với bọn cậu, cục cảnh sát là nơi phá án, chẳng lẽ các cậu có thể giúp phá án à?"

Hắc Vô Thường không rõ dương gian phá án bằng phương pháp nào, bất quá vẫn cố gắng hứa hẹn: "Đồng hương không ngại nói một chút thử xem."

Tân cục trưởng không biết làm sao, người này rốt cuộc làm sao vậy a? Thế nhưng cấp trên có quy định, ông không thể trực tiếp dùng vũ lực, liền dứt khoát lôi vụ án khó nhất ra hù đối phương: "Được rồi, gần nhất cục chúng tôi nhận được một vụ án mạng, một nhà sáu nhân khẩu ở vùng ngoại ô cắm trại đã bị sát hại trong đêm, nơi đó không có camera quản chế, cũng không có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, vụ án gần nhất không hề có tiến triển, cấp trên đang thúc giục căng thẳng, cậu có thể giúp chúng tôi giải quyết vụ này không?"

Hắc Vô Thường còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện này thôi? Hắn thả lỏng nói: "Được rồi, đồng hương lấy bát tự của bọn họ cho tôi xem đi."

Tân cục trưởng cũng hết ý kiến, cố nhẫn nhịn đưa ngày sinh của người bị hại qua, Hắc Vô Thường liếc nhìn một cái rồi cầm bút viết một hàng chữ, đưa qua cho Tân cục trưởng: "Trên người ông có mang theo cương khí, ông tự đọc mới có thể nhìn thấy bọn họ."

Trò thần thần linh linh gì đây? Tân cục trưởng nhận lấy, là chữ phồn thể, ông phân biệt từng chữ từng chữ đọc xong, còn thầm nghĩ thứ đồ chơi này rốt cuộc có lợi ích gì chứ?

Nào ngờ đâu vừa mới dứt lời thì bên người đột nhiên nổi lên một trận âm phong, Tân cục trưởng ngẩng đầu, phía trước bàn làm việc có sáu gương mặt già trẻ bất đồng đang nhìn ông chằm chằm.

Tân cục trưởng: "........."

Hắc Vô Thường cảm thấy để người bị hại trực tiếp tới phỏng chừng có hiệu quả hơn, vì thế khách khí gọi: "Đồng hương..."

Nghe đối phương gọi nhiều tiếng đồng hương như vậy nhưng không có tiếng nào làm ông rợn tóc gáy như lúc này, Tân cục trưởng bấu mặt bàn, con ngươi rung rung: "Cậu.... ngài rốt cuộc là ai?"

Hắc Vô Thường chậc một tiếng, không hài lòng nhìn đối phương: "Đồng hương bị sao vậy, không phải tôi đã sớm giới thiệu rồi à? Trí nhớ của ông như vậy là không được, tôi chết nhiều năm như vậy nhưng đầu óc còn linh hoạt hơn ông a!"

***

Trong khu dân cư có một cặp vợ chồng tranh cãi đến ẩu đả, anh cảnh sát tới nơi điều giải, lúc trở về cục thì nhìn thấy đám đồng nghiệp vui sướng bận bận bịu bịu, hỏi một chút thì phát hiện vụ án giết cả nhà không có manh mối của tuần trước có tiến triển, anh cảnh sát cũng cao hứng không thôi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đầu mối từ đâu ra?"

Nhóm đồng nghiệp vì phá án mà không ngủ không nghỉ suốt một tuần nay, đầu tóc rối bù người sơ xác đều vui sướng hoan hô nhảy nhót...

"Cục trưởng nhận được báo cáo dáng vẻ hung thủ cùng biển số xe của nhân chứng!"

"Mới đầu tụi tôi cũng không dám xác định, kết quả tra một cái thì tuyến đường đi của chiếc xe hôm đó thật sự trùng khớp với địa điểm gây án! Mặc dù chỉ là xe ăn cắp."

"Bất quá còn có đặc thù diện mạo của hung thủ, rất cặn kẽ, phỏng chừng phá án cũng không khó! Không nói nữa, tôi đi kiểm tra tin tức nhân khẩu đây!"

Anh lính cảnh sát vội vàng tìm xem thông tin, sau đó cũng cực kỳ kinh ngạc, tư liệu tố cáo đâu chỉ có biển số xe cùng đặc thù của hung thủ, ngay cả hung thủ cao bao nhiêu khẩu âm vùng miền nào cũng ghi chép rõ ràng: "Này là người tố cáo thần tiên gì vậy? Khả năng quan sát cũng quá tỉ mỉ đi! Cứ như từng đối mặt với hung thủ ấy, hiện giờ đang ở trong cục à?"

Nhóm đồng nghiệp khoát tay: "Không, là tố cáo ẩn danh, cục trưởng bảo chúng ta không cần để ý người nọ là ai, cứ theo đầu mối điều tra là tốt rồi."

Cục trưởng, là cục trưởng a, lòng ngưỡng mộ trong tâm anh lính cảnh dâng trào như bão lũ, chỉ muốn chạy tới gặp vị lãnh đạo thần thông quảng đại nhà mình ngay lập tức.

Nào ngờ tìm được cục trưởng thì phát hiện biểu tình đối phương trắng bệch, đang ở cùng với nhóm Vệ đạo trưởng Thái Thương Tông.

Đoàn người đứng ở góc quanh cầu thang, Vệ đạo trưởng đang cùng vị đồng hương mặc âu phục đen của cục trưởng thảo luận gì đó...

"Vệ xử trưởng, nơi này cương khí nặng, âm hồn muốn tới tố cáo chỉ sợ khó gần người được, phải đặt hai bức tượng vô thường của tôi tọa trấn ở đây mới được."

"Ừm, không tệ, như vậy sau này nhân viên tông môn chúng ta cũng có thể thường xuyên qua lại."

Cục trưởng ngây ngốc đứng bên cạnh, anh lính cảnh sát nghe vậy thì khó hiểu, nhích tới gần, còn chưa kịp mở miệng đã bị đồng hương của cục trưởng phát hiện, vị tinh anh âu phục đen này thực hiền hòa nhìn anh, sau đó nói: "Đứa nhỏ, sau này mọi người chính là đơn vị anh em, hợp tác vui vẻ a."

Gì đây? Đơn vị anh em gì? Cậu không phải bác sĩ à? Vệ đạo sư còn là đạo sĩ, chúng ta anh em cái gì?

Anh lính cảnh sát mê hoặc nhìn qua cục trưởng nhà mình, cục trưởng cũng nhìn anh, trạng thái tựa hồ rất yếu ớt, ông há miệng muốn nói gì đó nhưng một hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.

Trạng thái này thực giống như bị người ta uy hiếp vậy, thế nhưng ai dám chạy vào cục cảnh sát uy hiếp cục trưởng chứ? Anh lính cảnh sát suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra vì sao cục trưởng trầm ổn trấn định nhà mình lại có biểu hiện như thế, mà không đợi anh nghĩ thông suốt, Vệ đạo trưởng cùng nam âu phục đen đã thương lượng ra kết quả cuối cùng, tựa hồ muốn đặt tượng thần cung phụng ở hai nơi trong cục.

Kiểu trang hoàng này chưa từng nghe nói tới a, làm gì có chuyện cục cảnh sát cung phụng tượng thần chứ? Thế nhưng cục trưởng không chỉ không cự tuyệt mà còn đồng ý với yêu cầu của đối phương, thậm chí còn biểu thị qua vài ngày nữa mình sẽ tới miếu thành hoàng bản xứ thỉnh tượng.

Anh lính cảnh sát cực kỳ kinh ngạc, mắt thấy Vệ đạo trưởng cùng nam âu phục tựa hồ muốn rời đi, anh rốt cuộc nhịn không được tò mò lặng lẽ nhích tới bên cạnh cục trưởng: "Lãnh... lãnh đạo? Từ khi nào ngài bắt đầu mê tín rồi a?"

Cục trưởng giống như người mộng du nhìn anh lính cảnh sát, thật lâu sau mới nhớ ra gì đó: "Ô, mới vừa rồi chính là cậu giới thiệu người đó cho tôi."

Anh lính cảnh sát nghe vậy liền phì cười, mới vừa nãy quả thực là cậu giới thiệu nam âu phục đen kia với lãnh đạo, sau đó mới biết hai người là đồng hương, lúc ở hiện trường khai quật cổ mộ không phải rất nhiệt tình sao?

Cục trưởng có ý muốn khen thưởng sao? Anh lính cảnh sát cũng quên đi sự nghi hoặc của mình, ngượng ngùng sờ đầu: "Đúng vậy a lãnh đạo, hai người trò chuyện thế nào? Rất hợp duyên đi?"

Cục trưởng im lặng không nói gì, anh lính cảnh sát nghi hoặc ngẩng đầu thì thấy lãnh đạo há mồm: "Ha hả."

Anh lính cảnh sát: "...?"

Lãnh đạo: "Hôm nay trước khi tan tầm viết một phần kiểm điểm nộp lên."

Anh lính cảnh sát có chút hoảng: "Tôi... tôi phạm sai lầm gì sao?"

Lãnh đạo: "Hôm trước có người cáo mất mèo, đã tìm được chưa?"

Anh lính cảnh sát: "...vẫn chưa."

Lãnh đạo: "Tuần trước trong khu quản lý tố cáo có người dắt cẩu đi dạo để nó đi vệ sinh tùy tiện, cậu đã tra được chưa?"

Anh lính cảnh sát: "...vẫn chưa."

Lúc này lãnh đạo mới loáng thoáng khôi phục được khí thế quả quyết sát phạt vốn có, quát lớn một tiếng: "Vậy còn hỏi cái gì? Đi viết kiểm điểm đi!"

Anh lính cảnh sát: "QAQ"

***

Thế nhưng ngay lúc này, điện thoại trong túi áo cục trưởng chợt đổ chuông, ông vừa nghe máy đã giận dữ quát: "Cái gì?!"

Bên kia đầu dây truyền tới tiếng báo cáo hốt hoảng của cấp dưới: "...bọn họ chạy rồi! Có hai anh em bị thương nhẹ, bất quá không nghiêm trọng! Lãnh đạo, mau liên hệ với văn phòng thành phố để kiểm soát!"

Tân cục trưởng cúp mắt, đối mặt với tầm mắt long lanh nước của anh lính cảnh sát, thần kinh bồng bềnh phiêu bổng vì bị Hắc Vô Thường kích động của ông rốt cuộc bình thường trở lại, lập tức giải thích tình hình: "Xe áp tải xảy ra tai nạn, phần tử tà giáo các cậu bắt được trên đường đưa về cục đã đào thoát."

Anh lính cảnh sát mờ mịt, nháy mắt quay đầu nhìn về phía Vệ Tây, Vệ Tây nhướng mày nói: "Đào thoát? Ba tên Tu Sinh Giáo à?"

Nghe thấy cái tên không tính là xa lạ này, cục trưởng liền nhớ ra là một tà giáo có sức ảnh hưởng khá lớn, nghĩ tới hình cảnh bên Tân Nam vì diệt trừ tà giáo mà bị trả thù một các dị thường, biểu tình của ông không khỏi ngưng trọng: "Là chúng tôi quá sơ sót, chỉ phái ba chiếc xe tạm giam."

Đang nói thì điện thoại của Vệ Tây cũng đổ chuông, vừa nghe máy thì đầu dây bên kia truyền tới tiếng hô to yếu ớt của Huống Chí Minh: "Vế Vệ đạo trưởng! Tiểu Phượng xảy ra chuyện rồi!"

Vệ Tây: "Xảy ra chuyện gì?"

Huống Chí Minh: "Cô ấy mới được người ta đưa về, hình như hồn vía đã bị câu đi! Bệnh trạng giống hệt như tôi lần trước!"

Anh lính cảnh sát kinh hãi: "Cái gì? Hai bên cùng ngoại tình à?!"

Vệ Tây vừa nghe đã biết xảy ra chuyện gì, cậu nhíu mày báo cho đối phương biết chuyện ba huynh đệ Tu Sinh Giáo đã trốn thoát.

Huống Chí Minh giận tới phát khóc: "Tu Sinh Giáo có phải bị bệnh không a, sao cứ nhìn chằm chằm vợ chồng chúng tôi mà câu hồn chứ?"

Anh lính cảnh sát nghe vậy thì không biết nghĩ tới chuyện gì, biểu tình phải nói là đủ màu đủ sắc: "Câu hồn vợ lẫn chồng, nam nữ không tha? Khó trách phát triển nhanh như vậy, đúng là tà giáo dâm loạn..."

Mọi người: "..."

***

Không ai thèm phản ứng anh lính cảnh sát, vệ Tây vội vàng dẫn đồ đệ nhà mình cùng Hắc Vô Thường chạy tới Liên Đô Quan, trên đường đi Hắc Vô Thường tức giận nói: "Lý nào lại như vậy, minh soa bên thành hoàng Tân Nam xảy ra chuyện gì vậy? Bị tôi bắt tại trận rồi vẫn còn dám trợ Trụ vi ngược, bộ coi lãnh đạo tôi đây chết rồi chắc?"

Mới đầu Vệ Tây cũng cho là minh soa câu hồn, bất quá sau khi tới nơi hỏi thăm một phen thì phát hiện chuyện tựa hồ không phải như vậy, Hứa Tiểu Phượng không phải bị câu hồn ở Liên Đô Quan, là xảy ra chuyện trong khi dạo phố shopping, lúc bị người ta phát hiện thì đang nằm trong phòng thử quần áo, quần áo thử xong còn chưa kịp cởi xuống.

Đoàn Kết Nghĩa kinh ngạc nói: "Hóa ra Hứa đạo trưởng cũng shopping mua quần áo a? Tôi thấy cô ấy toàn mặc đạo bào."

Huống Chí Minh tựa hồ đã khóc một trận, đỏ mắt nói: "Rất kỳ quái sao? Bình thường chúng ta gặp nhau đều là thời gian làm việc, nhất định phải mặc đạo bào a."

Đạo trưởng ở bên cạnh cũng nói: "Chung quy vẫn là nữ tính, vợ tôi bình thường lúc không làm pháp sự cũng thích dẫn đứa con gái đi mua sắm quần áo giỏ xách này nọ."

Nhìn biểu tình khó nén bi thương của Huống Chí Minh, Đoàn Kết Nghĩa có chút ngượng ngùng: "Tôi không có ý đó, Huống đạo trưởng đừng quá thương tâm, Hứa đạo trưởng nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Dứt lời, Đoàn Kết Nghĩa theo bản năng liếc nhìn Hứa Tiểu Phượng không nhúc nhích nằm trên giường, ánh mắt liếc nhìn mác quần áo trên chiếc váy mới còn chưa kịp cởi ra, kinh hoảng hô: "Huống đạo trưởng, bình thường nhà bọn anh tiêu xài lớn như vậy sao?!"

Nhóm đạo trưởng khác nghe vậy thì không khỏi nhìn qua, sau đó rối rít cả kinh nói: "Quả nhiên là hàng hiệu, đắt quá a!"

Huống Chí Minh cũng nhìn chằm chằm tấm mác, lẩm bẫm: "Lần trước cô ấy cũng mua một cái áo khoác hiệu này, cô ấy nói chỉ mua có một ngàn thôi, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ cô ấy đã báo thiếu một số không a..."

Dứt lời, Huống Chí Minh đưa tay bụm miệng phát ra một tiếng nghẹn ngào.

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Huống Chí Minh khóc xong mới phát hiện trọng điểm sai lệch, anh vội vàng lau nước mắt quay người lại: "Các vị đạo hữu, tôi muốn tìm lại hồn phách Tiểu Phượng, có thể giúp tôi một tay không?!"

Tự nhiên sẽ không có người cự tuyệt, ngay cả Vệ Tây cũng hiểu được đạo lý muốn hoạt động trong nghiệp giới thì khẳng định phải tạo quan hệ tốt với đồng hành, huống chi trước đây không lâu Tu Sinh Giáo cũng vừa đụng chạm tới Thái Thương Tông, hiện giờ đối phương trốn thoát chuồn mất, bản thân cậu cũng cảm thấy khó chịu, sớm biết vậy lúc ban đầu cậu đã chặt đứt cằng ba sư huynh đệ kia.

Sau khi nhóm đạo hữu có mặt ở hiện trường rối rít đáp ứng, ánh mắt Huống Chí Minh rốt cuộc rơi tới người Hắc Vô Thường: "Vị này là?"

Vệ Tây vừa giới thiệu thân phận Hắc Vô Thường xong, trừ bỏ Quyền đạo trưởng, biểu tình của tất cả mọi người đều trở nên phức tạp, nhìn phản ứng của đông đảo đạo hữu trong hiệp hội, Quyền đạo trưởng cảm thấy thực an lòng... xem đi! Không phải chỉ có mình tôi cảm thấy Thái Thương Tông biến thái đi?

Huống Chí Minh bất chấp, vợ anh còn nằm trên giường sống chết không rõ, sau khi biết thân phận của Hắc Vô Thường liền nhào tới bái lạy: "Xin Vô Thường đại nhân giúp tôi!"

Hắc Vô Thường vội vàng đỡ Huống Chí Minh dậy: "Huống tiên sinh không cần như vậy, thành hoàng ti chúng tôi cùng Thái Thương Tông là đơn vị anh em, sao có thể ngồi yên nhìn anh gặp khốn cảnh chứ? Huống chi ban đầu cũng là thành hoàng ti chúng tôi quản lý không nghiêm để xuất hiện phần tử tham ô hủ bại, dẫn tới hỗn loạn ở dương gian, suýt chút nữa câu mất hồn của cậu, theo lý thì tôi phải nói xin lỗi mới đúng."

Huống Chí Minh nào dám để Hắc Vô Thường nói xin lỗi, vừa nghe hắn nguyện ý hỗ trợ liền cảm động không thôi, lập tức bảo đạo sĩ trong quan: "Tới nhà kho lấy nguyên bảo nhang đèn tới nhanh lên! Lấy nhiều một chút!"

Hắc Vô Thường nghiêm túc khoát tay cự tuyệt: "Như vậy sao được!"

Huống Chí Minh nóng lòng cứu vợ, liền đốt từng bó từng bó vàng mã: "Nên, nên mà, làm phiền Vô Thường đại nhân giúp chuyến này."

"Ai nha! Cậu thật là ngoan cố quá đi mà!" Hắc Vô Thường vừa dùng ngữ khí phiền não nói vừa giả vờ từ chối mà nhanh nhẹn nhét nguyên bảo vào túi: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được phá lệ."

Mọi người: "............"

Tác phong của thành hoàng ti là do ông mở đầu đúng không?

Đoàn Kết Nghĩa nhịn không được nói với Vệ Tây: "Sư phụ, hèn chi ổng mặc Armani, con đoán bộ âu phục này không phải phần thưởng trong cuộc họp hằng năm đâu."

Hắc Vô Thường rõ ràng là lão già đời, thu tiền xong liền tằng hắng một cái, biểu tình hệt như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mau mau tiến hành đi."

Đông đảo đạo trưởng nhìn dáng vẻ của Hắc Vô Thường, không biết vì sao tự dưng nảy sinh cảm giác tuyệt vọng với chức nghiệp của mình. Cũng may Hắc Vô Thường không phải nhận không, nhận rồi thật sự chịu ra sức, nhanh chóng cùng đạo trưởng có mặt tiến hành làm pháp sự mời minh soa bản xứ tới hỏi chuyện.

Minh soa bản xứ không chỉ tự mình xuất hiện mà còn dẫn theo minh soa Tân Nam trước đó bị nam cao gầy chiêu tới, bằng không sao gọi là thiên la địa võng chứ? Để lãnh đạo bắt gặp tham ô tại trận, có thể trốn được mới là lạ.

Vị minh soa kia phỏng chừng cũng bị tình cảnh của mình dọa hoảng, vừa hiện thân đã hoảng hoảng hốt hốt, nghe chuyện xong thì liền quỳ sụp xuống đất gào khóc chỉ trời thề: "Đại nhân minh giám! Hồn của Hứa đạo trưởng thật sự không phải tôi câu! Từ sau lần rời khỏi đơn vị của Vệ xử trưởng, mặc cho cái tên gầy kia gọi thế nào tôi cũng không phản ứng! Trước đó tôi có tới Liên Đô Quan một chuyến! Nhưng lần câu hồn đó không thành công! Đại nhân, tôi thật sự biết lỗi rồi!"

Trong túi Hắc Vô Thường có nguyên bảo của Huống Chí Minh, liền không chút đỏ mặt khiển trách thuộc hạ: "Mi điên đảo âm dương, cấu kết tà giáo, tham ô hủ bại, quấy nhiễu tác phong! Không cần giải thích nữa, trở về Tân Nam chờ bị xét xử đi!"

Vị minh soa kia nghe vậy thì giống như bị sét đánh, mất hồn mất vía ngồi bệch xuống đất. Hắn quả thực không biết sao mình lại xui xẻo như vậy, mò chút thu nhập thêm cư nhiên mò tới đơn vị xử trưởng, còn bị lãnh đạo bản ti vừa vặn bắt gặp tại trận. Sau khi trở về bị xử là khỏi cần bàn cãi, Tân Nam mặc dù không phải thành thị lớn nhưng thi vào thành hoàng ti cũng không dễ dàng hơn nơi khác, ban đầu hắn thi tới mười hai năm mới đậu vào biên chế, hôm nay vì một phút bất cẩn mà mất việc, đối với hắn thì so với hồn phi phách tán còn thống khổ hơn.

Hắc Vô Thường xử lý thuộc hạ xong thì kết luận: "Chỉ sợ lần này thật sự không phải minh soa làm."

Huống Chí Minh đã chuẩn bị sẵn tâm lý: "Khi ấy Tiểu Phượng không ở trong đạo quan, quỷ quái có thể tiếp cận, lại không có tổ sư gia cứu giúp, có thể đã trúng phải thủ đoạn câu hồn khác của Tu Sinh Giáo. Giáo phái này rất tà môn, trước kia cũng đã có đủ loại tin đồn."

Nhóm đạo trưởng vừa nghe kết luận này lập tức bày hương án, bắt đầu làm pháp truy tìm hồn phách Hứa Tiểu Phượng, thế nhưng không biết Tu Sinh Giáo dùng pháp bảo gì mà hoàn toàn không có chút cảm ứng.

Cũng may nhóm minh soa coi như lão hành gia, lực cảm ứng mạnh hơn một chút, Hắc Vô Thường lấy chút tóc của Hứa Tiểu Phượng thì mơ hồ phát hiện được: "Bọn chúng đang di chuyển về hướng tây nam."

"Tây nam!"

Huống Chí Minh lập tức chú ý được gì đó: "Bọn chúng muốn quay về Tu Sinh Giáo! Thành phố Tân Nam nằm ở phía tây nam đế đô!"

Hắc Vô Thường lập tức xốc minh soa Tân Nam đang mất hồn mất vía kia lên, hỏi đại bản doanh Tu Sinh Giáo kia rốt cuộc ở nơi nào.

Minh soa Tân Nam vừa gặp phải cố sự lận đận nhất quỷ sinh, đã sớm khóc không thành tiếng: "Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết bọn họ truyền giáo ở gần Thủ Vọng Sơn, trên sườn núi có một tòa tiểu quan, thế nhưng bọn họ không ở đó, chỉ thỉnh thoảng tụ tập giáo chúng giảng về khí công thôi, cũng không thỉnh tôi tới nơi ở."

Biểu tình của nhóm đạo trưởng cực kỳ nghiêm nghị: "Đúng là quá cẩn thận."

"Chứ còn gì nữa!" Minh soa Tân Nam khóc lóc: "Nghe nói trước kia lão giáo chủ của bọn họ từng bán hàng đa cấp, phỏng chừng đã quen trốn cảnh sát rồi, rất xảo quyệt."

Vệ Tây: "??"

Mọi người: "..."

Sau phút vô ngữ, mọi người cũng cảm thấy thực không dễ dàng, đối phó với yêu ma bọn họ thực sự không lạ, nhưng làm gì có kinh nghiệm đối phó phần tử đa cấp chứ? Hơn nữa nói thật, đột nhiên biết đối thủ tà giáo mình kiêng kỵ bấy lâu nay từng bán hàng đa cấp thực sự làm bọn họ cảm thấy có chút là lạ...

Vệ Tây còn đang suy nghĩ đa cấp là cái gì thì điện thoại lại reo, đầu kia anh lính cảnh sát kích động nói: "Vệ đại sư! Chúng tôi thỉnh cầu cục thành phố chia viện bố trí thiên la địa võng, vừa nãy trên cầu vượt Tam Hoàn đã truy xét được xe của nghi phạm, lập tức vây bắt, mặc dù không bắt được toàn bộ nhưng một nghi phạm đã lọt lưới!"

Vệ Tây: "Là ai?"

Lính cảnh sát: "Là người mập mạp gọi là Mạnh Tiểu Minh!"

Bên kia đầu dây mơ hồ truyền tới tiếng khóc: "... cầu vượt đế đô sao lại kẹt xe tởm đến vậy a... cả nửa tiếng đồng hồ mà không nhúc nhích được chút nào..."

Nhóm đại sư nghe thấy tin tức, làm sao ngồi yên được nữa, lập tức bật dậy đi tới cầu vượt mà anh lính cảnh sát nói, bởi vì tình trạng kẹt xe nên không thể không nửa đường xuống xe, sau đó được sự hướng dẫn của cảnh sát đi bộ tới hiện trường.

Lộ trình chậm trễ hơn nửa tiếng, kẹt xe cũng không khá khẩm hơn là bao, nhóm đạo trưởng vừa cuốc bộ vừa ngưng trọng thương lượng đối sách...

"Tu Sinh Giáo căn cơ thâm hậu, phát triển nhiều năm, chỉ sợ không dễ đối phó."

"Bọn chúng cẩn trọng như vậy, ngay cả minh soa cũng không biết chổ ở, chỉ sợ muốn truy xét tung tích hồn phách Hứa đạo hữu phải trải qua một trận đánh ác liệt!"

"Ông từng giao thủ với người của Tu Sinh Giáo chưa? Nghe nói giáo phái này quỷ kế đa đoan, giáo lý kỷ luật đẳng cấp đều rất nghiêm, cục cảnh sát bên Tân Nam nghiêm trị nhiều lần nhưng vẫn chưa triệt được, ngược lại còn tổn thất thảm trọng, nghĩ thôi cũng biết bản lĩnh của chúng khủng khiếp cỡ nào."

Vệ Tây nghe suy đoán của nhóm đạo hữu, trong lòng thầm nghĩ tới ba sư huynh đệ mình bắt trước đó không lâu, khó hiểu cảm thấy có chút không đúng: "Hóa ra bọn họ lợi hại như vậy sao?"

Nhìn không ra a.

Một vị đạo trưởng có thể coi là thành viên lão làng của hiệp hội bản xứ đi bên cạnh Quyền đạo trưởng nghe Vệ Tây nói vậy, tưởng là cậu không xem trọng đối thủ liền nghiêm túc nói: "Vệ đạo trưởng, tôi biết cậu rất có thiên phú với đạo học, thế nhưng đối mặt với Tu Sinh Giáo tuyệt đối không thể xem thường. Vị lão giáo chủ của Tu Sinh Giáo rất có tên tuổi ở Tân Nam, giáo chúng vô số, ảnh hưởng sâu xa, tuyệt đối không phải hạng vô danh tiểu tốt. Môn đồ bên cạnh hắn chỉ sợ đều là kẻ thiết cốt, không thì cũng là cáo già gian xảo, tóm lại là không dễ đối phó!"

Ông vừa dứt lời thì trong dòng xe cộ truyền tới tiếng khóc cực kỳ đáng thương: "Ô... tôi nói! Tôi nói mà! Sư huynh thấy kẹt xe liền bỏ tôi lại quay về Tân Nam rồi a!"

"Nơi nào ở Tân Nam á? Nhất định là trong giáo rồi a, bằng không thì chính là Thủ Vọng Sơn, không nữa thì chính là nhà sư phụ tôi."

"Nhà sư phụ tôi ở đâu á? Ông ấy có nhiều nhà lắm, trong thành phố ngoài ngoại ô trên núi đều có, mấy người hỏi chỗ nào?"

Quyền lão đạo trưởng: "............"

Vệ Tây cái hiểu cái không nhìn nam béo bị còng hai tay khóc lóc đến chóp mũi đỏ bừng cả người run rẩy ở phía trước: "Nhiều nhà như vậy, thực có tiền, quả nhiên không dễ đối phó."

Quyền lão đạo trưởng: "...... cáo từ."

Lão phu không muốn có đối thủ như vậy.

.o.

[Tác giả] Bởi vì nạn kẹt xe ở đế đô mà suýt chút nữa bị tóm, nam cao gầy nam mặt rỗ tan vỡ trốn chạy: "Thành phố lớn đáng sợ quá!"

Hứa Tiểu Phượng [hôn mê giãy dụa]: "Chồng, váy của em thật sự chỉ có một ngàn thôi!"

Anh lính cảnh sát: "Tu Sinh Giáo thực dâm đãng a..."

.79. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui