Đồ Cổ Xuống Núi

Nhóm khách hàng ngây thơ được nhân viên Thái Thương Tông phục vụ ân cần tận hứng ra về, trước khi quay đầu nhìn thấy quỷ chết chìm cùng quỷ nhảy lầu cứng đờ cúi người chào, miệng vẫn còn xuýt xoa khen ngợi: "Nơi này không tệ, thái độ phục vụ cũng tốt."

"Còn chịu bỏ vốn thường xuyên thay đổi chủ đề nhà ma nữa, tuần trước tôi tới bên trong chưa có màn này a."

"Thường xuyên thay đổi chủ đề như vậy phải đổ vào bao nhiêu tiền a, lần tụ họp sau chúng ta tới đây chơi nữa đi."

Vừa nói đám bạn trẻ vừa gặp thoáng qua nhóm đạo sĩ đang cứng đờ đứng yên tại chỗ, nhìn đông đảo đạo trưởng, đám bạn trẻ lại hi hi ha ha nói: "Nhóm người này cũng thực nhập vai a, chơi cả cosplay nữa chứ? Giả làm đạo sĩ tới nhà ma chơi trò bắt quỷ?"

Trên mặt Hắc Vô Thường lộ ra nụ cười vui sướng: "Không ngờ sinh thời lại có thể nhìn thấy hình ảnh hai giới âm dương chung sống hài hòa như vậy."

Các vị đạo trưởng: "..."

Vị lãnh đạo này, có phải ngài hiểu lầm gì không?

Ở hiện trường cũng có đạo trưởng từng đọc tin tuyên truyền nhà ma này trên mạng, nhìn căn nhà âm khí âm trầm trước mặt, ông có chút ngây ngốc nói: "Khó trách... khó trách mọi người từng tới nơi này đều nói nơi này không giống những nhà ma khác, thể nghiệm có tính chân thực cực cao, đạo cụ biểu diễn cũng rất có cảm xúc..."

Yêu ma quỷ quái thật sự dốc sức biểu diễn, có thể không có cảm giác chân thật sao?

Quỷ chết chìm cũng lão đại nhà mình tiếp xúc đã lâu, tự giác bản thân là quỷ chính quy, cũng không sợ nhóm đạo trưởng này, còn nói ra lời mời: "Các vị đạo trưởng khó lắm mới tới một chuyến, có muốn vào trong xem thử không?"

Nam béo quả thực có chút muốn vào xem, đáng tiếc không có ai chịu phối hợp, các vị đạo trưởng đều lộ ra vẻ mặt ha hả.

Bất quá Vệ Tây vẫn cần phải tiếp các nhóm nhân viên mới tới kia một chút, vì thế cho dù có nguyện ý hay không, tất cả mọi người vẫn phải theo chân Vệ Tây tiến vào trong một chuyến.

Vệ Tây cũng không thường xuyên tới đây, ông chủ đích thân tới, mức độ quan trọng thế nào khẳng định không cần phải nói. Trong lúc nhất thời toàn bộ nhân viên đều bị điều động xếp thành hai hàng dài ở đại sảnh. Nháy mắt Vệ Tây dẫn người bước vào cửa thì nhìn thấy bọn họ chỉnh tề vừa cúi người vừa hô to: "Hoan nghênh chưởng môn/ lão đại tới thị sát!"

Cực kỳ chính quy! Cực kỳ đồng điệu! Đổi lại là công ty đa quốc gia cũng chưa chắc làm tốt hơn!

Nhóm đạo trưởng đi phía sau Vệ Tây lặng lẽ nhìn hiện trường phim thần tượng về tổng tài bá đạo: "......"

Mọi người nhất thời có chút hoảng hốt, hóa ra còn có thể nuôi âm binh như vậy, quả nhiên người sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy.

Nhà ma Thái Thương Tông đã không phải là xí nghiệp nhỏ ban đầu nữa, nhân viên ban đầu do Vệ Tây tiếp nhận từ bảy tám quỷ nhanh chóng tăng lên gần trăm quỷ. Bởi vì quản lý thích hợp, thiết kế hoàn hảo, trên mạng cũng có được danh tiếng khá tốt, vì thế ngay cả quy mô như hiện giờ thậm chí còn không thể gánh vác nổi lượng khách quá lớn, khẳng định cần phải mở rộng thêm.

Nếu muốn mở rộng thêm thì nhân viên chính là tài nguyên trọng yếu, chú Thân mấy hôm trước vẫn còn than thở với Vệ Tây là hơn bảy trăm miệng quỷ vẫn có chút không đủ dùng, hôm nay mưa rơi đúng lúc, hai chữ kích động không đủ để hình dung nội tâm hắn lúc này.

"Bọn họ nói là được người mời tới, cũng không biết ai tốt bụng cung cấp trợ giúp lớn như vậy cho chúng ta, có cơ hội gặp mặt thì phải hảo hảo cám ơn mới được."

Các vị đạo trưởng: "..."

Nam béo: "..." Hắn có cần trả lời không cần khách khí không?

Chú Thân lại nói: "Hơn nữa thái độ làm việc còn rất nhiệt tình rất tích cực, vừa tiến vào đã chủ động bắt đầu hù dọa khách hàng, so với nhân viên nhà chúng ta còn ra sức hơn! Quá ưu tú!"

Các vị đạo trưởng: "..."

Nam béo: "..."

Có thể không ưu tú sao? Triệu tập nhóm dã quỷ này cũng không dễ dàng, mặc dù có bí pháp ngự quỷ sư phụ lưu lại, thế nhưng ba sư huynh đệ bọn họ cũng tốn không ít tiền, cơ hồ mang toàn bộ tiền mặt đổi thành giấy tiền vàng bạc.

Chú Thân cười ha hả: "Aiz! Chính là số lượng vẫn có chút không đủ, nếu có nhiều hơn chút nữa thì tốt rồi!"

Các vị đạo trưởng: "..."

Nam béo: "..."

Thật xin lỗi a sư huynh, bấy nhiêu đó dã quỷ là cực hạn của chúng tôi rồi.

Nghĩ tới đây, nam béo kiềm không được phát ra tiếng khóc sụt sùi có số phận tà giáo cùi bắp của mình, chú Thân nghe mà sửng sốt: "Chưởng môn, sao cậu ta khóc vậy?"

Vệ Tây: "Chắc nghĩ tới chuyện gì đó thương tâm."

***

Các vị đạo trưởng ôm tâm tình hoảng hốt nhìn đám dã quỷ kia, phát hiện chúng thật sự rất vui vẻ, Vệ Tây còn phát hiện một con quỷ quen mắt... chính là con quỷ đường ray bọn họ gặp khi tàu điện ngầm trong chuyến hoạt động tập thể của Thái Thương Tông lần trước. Nghĩ cũng biết rất có thể nó cũng bị chiêu mộ tới hù họa.

Bọn chúng vốn thích dọa người, nhà ma của Thái Thương Tông không phải là nơi làm việc thích hợp nhất sao? Quỷ đường ray kéo nửa đoạn người đầy máu me của mình nắm tay chú Thân, hối hận không thôi: "Sớm biết mọi người làm nghề này, ngày đó tôi chạy làm cái quái gì a! Khẳng định là trực tiếp đi cùng rồi!"

Nói xong thì nó nhận ra nam béo, thấy đối phương xuất hiện ở đơn vị mới thì biểu tình vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ: "Là cậu hả, hai người đi chung với cậu đâu? Hóa ra mấy cậu là người tuyển dụng của Thái Thương Tông hả?"

Người tuyển dụng...

Nam béo: "Ô...."

Hắn vẫn cứ khóc tới tận khi rời khỏi nhà ma Thái Thương Tông, vào lúc này không ai rảnh rang an ủi hắn, sau khi từ miệng nhóm quỷ hồn biết được kẻ triệu hoán bọn họ quả thực là người Tu Sinh Giáo, trọng điểm chú ý hiện giờ toàn bộ đặt vào khốn cảnh của Huống Chí Minh.

Còn Thái Thương Tông... thôi vậy, đối với bọn họ rõ ràng chính là chuyện vui.

Hồn phách Hứa Tiểu Phượng nằm trong tay Tu Sinh Giáo, thời gian càng lâu thì càng khó xác định, mọi người yên lặng thu hồi ánh mắt khỏi tòa nhà ma quỷ khí âm trầm kia, gian nan nói: "Cùng tới Tân Nam thôi."

Nhóm nhân viên Thái Thương Tông ở sau lưng đồng thanh: "Ông chủ đi thong thả!"

Các vị đạo trưởng: "..."

Lúc này Vệ Tây ở trong đám người thật sự là ngôi sao sáng chói nhất.

***

Tân Nam có chút xa xôi, ngồi xe rất lâu mới tới được, vì thế Huống Chí Minh tự chi tiền túi mua vé máy bay cho mọi người, cố gắng sử dụng tốc độ nhanh nhất tiến tới đại bản doanh Tu Sinh Giáo.

Hắc Vô Thường không có chứng minh nên ẩn thân theo sau, kết quả trong khoang máy bay không có chỗ trống, hắn không chịu đứng suốt quảng đường nên không còn cách nào khác hơn là thở phì phò rời đi, biểu thị chính mình sẽ đi từ miếu hoàng thành.

Vệ Tây lần đầu tiên mờ mịt, nhìn cái gì cũng thực mới lạ, sau khi lên máy bay ngồi trên chiếc ghế chật hẹp thì không chớp mắt nhìn chằm chằm những chiếc máy bay đang lướt đi bên ngoài cửa sổ.

Tốc độ trượt của những chiếc máy bay kia rất nhanh, sau một khoảng thời gian thì lướt về phía chân trời.

Nó làm nội tâm cậu có cảm giác rất kỳ quái, mọi người bên ngoài núi tựa hồ có sức mạnh vô hạn, bọn họ có những tòa nhà lầu cao vút chạm tầng may, điều khiển sắt thép với tốc độ nhanh hơn dã thú, còn có thể lên trời xuống đất, rõ ràng yếu đuối như vậy nhưng tựa hồ không có gì không thể.

Đó là khái nghiệm chưa từng xuất hiện trong đầu cậu, thế nhưng những người bình thường khác ở trong khoang thì tựa hồ đã trở thành thói quen, ngay cả Đoàn Kết Nghĩa chưa từng ngồi máy bay cũng bình tĩnh như lúc thường theo sát nhóm đạo trưởng trò chuyện.

Nháy mắt máy bay khởi động, tiếng máy nổ vang lên.

Vệ Tây nắm chặt tay vịn, nghiêm túc nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, cậu không giỏi biểu hiện tâm tình trong nội tâm.

Một đạo khí tức ở bên cạnh nhích tới gần, âm thanh trầm thấp ấm áp của nhị đồ đệ chui vào trong tai: "Em đang nhìn gì đó?"

Vệ Tây nhíu mày, tâm tư căng thẳng.

Đầu đột nhiên bị một bàn tay xoay qua, đồ đệ đè cổ cậu, tỏ ý bảo cậu dựa vào bả vai mình: "Đừng nhìn ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại."

Vệ Tây dựa vào lưng ghế, trán dựa vào vai đồ đệ, ngửi dương khí dễ ngửi trên người đối phương, không biết sao gân cốt tự dưng thả lỏng, cậu giương mắt nhìn đối phương: "Khuyết Nhi, lên trời chính là cảm giác như vậy sao?"

Đồ đệ thủ bên cạnh nhìn cậu, sóng mũi cao thẳng bị ánh đèn sáng ngời trong máy bay rọi thành một đạo bóng mờ, nghe thấy vấn đề của cậu thì như có như không phì cười một tiếng: "Em cho là cảm giác gì?"

"Hình như không phải như vậy." Vệ Tây khó chịu híp mắt: "Hẳn là phải có gió, rất rộng rãi, có thể chạm vào mây."

Biểu tình đồ đệ trở nên phức tạp: "Phải không? Trước kia em từng bay à?"

Vệ Tây chẳng có lý do gì cả, tự dưng cảm thấy vậy thôi: "Tôi là cô hồn dã quỷ, làm sao có thể chứ."

Cậu không có trí nhớ rõ ràng, cũng không biết mình làm dã quỷ từ khi nào, nói chung chính là không khác là bao với nhóm nhân viên trong tông môn, quỷ hồn không có thực thể, có thể bồng bềnh trên thế gian, nhưng trời cao? Không thể nào.

Má đột nhiên bị đồ đệ đụng một cái, Vệ Tây thâm trầm mở mắt ra nhìn đối phương.

Đèn trên khoang máy bay đã tắt, tầm mắt trở nên có chút mơ hồ, thế nhưng ánh mắt đồ đệ lại cực kỳ rõ ràng, cứ vậy yên lặng nhìn cậu.

Sau một hồi khá lâu, Vệ Tây nghe thấy âm thanh của đối phương mang theo ưu tư không diễn tả được: "Vệ Tây, em không phải cô hồn dã quỷ."

Vệ Tây bị đối phương nhìn tới sửng sốt, ngay sau đó ý thức được chính mình hiện giờ là người, liền hàm hồ ừ một tiếng.

Thế nhưng Vệ Đắc Đạo có nói, cậu quả thực chỉ là một con dã quỷ mà thôi. Dã quỷ là gì chứ? Không biết từ đâu tới, cũng không biết bay đi nơi nào, không người cúng bái, không người nhớ, chỉ là một thứ đông tây tiêu tán mà thôi.

Thật ra cũng có lúc Vệ Tây cũng nhớ lại, muốn biết mình đời trước là dạng gì, thế nhưng trí nhớ cứ vụn vỡ, thỉnh thoảng cũng chỉ nhớ được mấy chuyện ăn ăn uống uống cùng máu tanh mưa máu, có lẽ khi còn sống cậu cũng không phải là con người đi.

Nghĩ vậy, cằm lại bị hai ngón tay nắm lấy, khí lực từ ngón tay khiến cậu phải ngẩng đầu, đồ đề nghiêm túc nhìn cậu nói: "Nhớ kỹ, em không phải cô hồn dã quỷ, không phải thứ đông tây không quan trọng."

Vệ Tây ngây ngốc nhìn đồ đệ, cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng đầu theo bản năng áp tới.

Đồ đệ nhanh chóng liếc nhìn người xung quanh, đầu hơi ngửa về sau, tựa hồ có ý cự tuyệt: "Đói?"

Vệ Tây gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nhìn đồ đệ một chút rồi nói: "Không ăn, chỉ muốn đụng đụng."

Đồ đệ trầm mặc một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, tầm mắt từng chút từng chút xoay chuyển.

Đoàn Kết Nghĩa vẫn còn cùng nhóm đạo trưởng bên kia nói chuyện kỳ văn dị sự tra được từ Tân Nam, đột nhiên nghe sư đệ gọi lại tiếp viên hàng không vừa đi ngang qua: "Làm phiền lấy cho tôi một tấm thảm."

"Ơ?" Đoàn Kết Nghĩa nhìn sư đệ nhận lấy tấm thảm từ tay tiếp viên mà ngẩn người: "Sư đệ lạnh à? Nhiệt độ trong khoang máy bay cũng không lạnh lắm a."

Chỉ thấy sư đệ giũ thảm rồi trùm lên người sư phụ ngồi phía trong: "Lo nói chuyện của anh đi."

Hóa ra là sư phụ mệt. Đoàn Kết Nghĩa cũng không nghĩ nhiều, sư đệ đắp chăn cho sư phụ tới còn tiến tới, tựa hồ có chuyện muốn nói, thế nhưng khoang máy bay tối lờ mờ nhìn không rõ lắm, đề tài trò chuyện chỉ mới phân nửa, anh tự nhiên phải tiếp tục.

Dưới thảm lông, hai đôi môi nóng bỏng dính chặt vào nhau, Vệ Tây níu chặt cổ áo đồ đệ, hé miệng không chút phòng bị để đầu lưỡi đối phương xông vào, chóp mũi nhịn không được cọ cọ gò má đối phương.

Bị tấm thảm bọc kín, Vệ Tây nóng tới lợi hại, lúc môi bị cắn thì nhịn không được phát ra tiếng hừ khẽ.

"Đừng kêu."

Đồ đệ buông cậu ra, chậm rãi liếm cắn môi dưới của cậu, một đường từ khóe miệng trượt tới bên gáy cổ, ngậm lấy rái tai, âm thanh hóa thành một làn hơi nóng tràn vào tai, dưới tấm thảm bị bọc kín, thực lãnh tĩnh châm lên một ngọn lửa nóng bỏng: "Đừng kêu, còn muốn nữa không?"

Vệ Tây nhẹ giọng thở hổn hển, mới vừa nãy cậu chỉ muốn đụng đụng mà thôi, thế nhưng lỗ tai nóng hổi, đầu giống như bị hòa tan, chỉ có thể theo bản năng dụi dụi về hướng cổ đối phương.

"Muốn."

Đồ đệ liếm vành tai cậu, tựa hồ cười một tiếng.

***

Lúc xuống máy bay thì Tân Nam đã chìm vào khuya, Vệ Tây hít mũi, vừa ăn no vừa mệt mỏi rã rời.

Đoàn Kết Nghĩa ngáp một cái, nương theo ánh đèn nhìn sư phụ, ngay lập tức sửng sốt: "Sư phụ, miệng ngài sao lại đỏ như vậy?"

Sư phụ a một tiếng, ánh mắt nhìn anh tựa hồ cũng ầng ật nước, lúc này sư đệ đột nhiên cởi áo lông trên người mình trùm lên người sư phụ: "Mặc vào."

Quần áo sư đệ mặc làm Đoàn Kết Nghĩa có cảm giác săn chắc vừa vặn đẹp như huấn luyện viên thể hình, thế nhưng khoác lên người sư phụ thì rộng thùng thình, tay áo dài hẳn một đoản, vạt áo vốn chỉ tới bắp chân cơ hồ đụng mắt cá, cứ hệt như đang quấn một cái chăn bông vậy. Thế nhưng quấn còn chưa xong, sư đệ còn kéo cái mũ ở phía sau trùm lên đầu sư phụ, cái mũ lớn kia lập tức che đậy thật kín, chỉ lộ ra nửa đoạn cằm thon gầy bóng loáng.

Đoàn Kết Nghĩa: "...Sư đệ, cậu làm gì vậy?"

Sư đệ mặt lạnh giúp sư phụ kéo dây kéo, đồng thời còn ngăn động tác kéo vành mũ của sư phụ, mặt không biến sắc nói: "Tân Nam quá lạnh."

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Đoàn Kết Nghĩa nghiêm túc cảm thụ nhiệt độ bên ngoài, sao có cảm giác còn ấm áp hơn kinh thành một chút ấy nhỉ?

Bất quá quả thực đã vào đầu đông, Tân Nam lạnh lẽo có chút khó chịu, lúc này còn là buổi tối, nam béo bị dẫn tới bị đông cứng tới chà chà tay, đáng thương rên rỉ: "Lạnh quá a... ô..."

Đồng thời chuyển ánh mắt về phía sư đệ Thái Thương Tông thoạt nhìn rất biết chiếu cố người.

Thế nhưng nhị đồ đệ Thái Thương Tông cứ xem như không hề nhìn thấy hắn.

Vệ Tây giơ tay để nhị đồ đệ xắn tay áo dài quá mức của mình, đồng thời đầu hơi ngửa về sau, cố gắng từ dưới chiếc mũ lụp xụp nhìn đối phương, đồ đệ nâng mắt nhìn cậu một cái, mặt không biểu cảm, thế nhưng ánh mắt lại dừng lại.

Trong lòng Vệ Tây sinh ra một ít cảm giác, nó rất kỳ quái, nó làm cậu không khỏi buồn cười. Mặc dù cách lớp quần áo nhưng cậu lại biết đồ đệ nhất định đang nhìn mình.

Ở dưới lớp mũ trùm, Vệ Tây khẽ nhếch khóe miệng, trên áo toàn mùi của đồ đệ, trong miệng cũng là mùi của đồ đệ, cậu liếm liếm môi, ngay cả khóe miệng cũng là khí tức đó.

Ánh mắt đồ đệ tựa hồ lại càng rõ ràng hơn, nương theo động tác kéo khóa kéo, ngón tay nhanh chóng véo mặt cậu một cái.

Nam béo thảm thương bị bỏ quên, cảm thụ mùa đông ẩm ướt giá lạnh, lại nhìn Vệ Tây sắp bọc thành quả cầu ở bên kia cùng nhị đồ đệ Thái Thương Tông đang cúi đầu nhìn chằm chằm Vệ Tây, sâu sắc cảm nhận được thế giới này thực bất công, tức giận nói: "Làm gì vậy a, cứ như đang nói chuyện yêu đương vậy, đúng là mắc ói."

Đoàn Kết Nghĩa hướng hắn trợn mắt: "Chưa thấy qua tình cảm thầy trò thân thiết à? Sao lại có suy nghĩ dơ bẩn như vậy chứ hả?"

***

Có vài vị đạo trưởng nhân cơ hội ở trên máy bay ngủ bù, sau khi xuống vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, may mà người của đạo hiệp Tân Nam tới đón đã chờ sẵn bên ngoài, vừa thấy bọn họ lập tức tiến tới đón.

"Các vị đạo hữu, vừa nhận được tin của mọi người đạo hiệp bản xứ đã nhanh chóng mở một cuộc hội thảo bàn luận: "Đạo trưởng dẫn đầu tự giới thiệu mình họ Niên, sau đó lập tức tiến vào chính đề: "Thật không dám giấu diếm, sức ảnh hưởng của Tu Sinh Giáo đối với bản xứ Tân Nam chúng tôi đã lớn tới mức các vị không thể tưởng tượng nổi, đạo hiệp liên hợp hiệp hội Phật giáo cùng công an thành phố mấy lần tập kích vẫn không thể hoàn toàn thanh trừ, chuyện khốn cảnh của Huống đạo hữu, nhất thời chúng tôi cũng không nghĩ ra chủ ý gì tốt."

Huống Chí Minh từ khi xảy ra chuyện tới giờ vẫn chưa từng nghỉ ngơi, ánh mắt dời khỏi hình vợ mình trên màn hình di động, ánh mắt đầy tia máu, gật đầu: "Tôi hiễu."

Tân Nam cùng đế đô không giống nhau, đế đô rất kín kẽ nghiêm ngặt, ngay cả tổ tức chính quy như đạo hiệp muốn phát triển cũng rất khó, tà giáo thì ngay cả không gian sinh tồn cũng không có. Thế nhưng Tân Nam lại là trời cao hoàng đế xa, không cần cố kỵ nhiều như vậy, chúng đã phát triển nhiều năm, có thể tùy tiện bị giải quyết mới là lạ.

Vị Niên đạo trưởng kia thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Huống Chí Minh cũng thực đồng tình, thở dài: "Đám tà giáo này rất khó bắt, thủ đoạn quá nhiều, mọi người tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tâm lý."

Mọi người nghe vậy thì trong lòng đều khẽ động: "Có thể miêu tả một chút không?"

Niên đạo trưởng hỏi: "Chuyện bọn họ mời quỷ soa hẳn mọi người đã nghe qua rồi đi?"

Mọi người gật đầu, này quả thực chứng minh đối thủ có thực lực phi phàm.

Niên đạo trưởng lại nói: "Có thể mọi người không biết, đám tà giáo này còn chiêu thức càng âm độc hơn nữa!"

Đông đảo đạo trưởng bị giọng điệu thận trọng của Niên đạo trưởng làm trở nên lo lắng đề phòng.

Sau đó liền nghe Niên đạo trưởng căm giận bất bình nói: "Giáo chủ của bọn chúng trừ bỏ có thể mời minh soa còn nuôi một đám lớn âm binh!"

Mọi người: "..."

Niên đạo trưởng: "Nhóm âm binh này cũng không biết làm sao điều giáo, cư nhiên cúi đầu áp tai, hắn nói gì là nghe nấy!"

Mọi người: "..."

Niên đạo trưởng: "Các vị đạo hữu, tư dưỡng âm binh, còn có thể khiến âm binh nghe theo mệnh lệnh, các người nói xem có phải chỉ có mánh khóe tà giáo có thể làm ra không? Đạo hiệp bản xứ cùng Phật hiệp thật sự không thể nhịn được nữa!"

Mọi người: "..."

Đông đảo đạo trưởng bao gồm cả nam béo đều lặng lẽ dời tầm mắt về phía người nào đó được bọc kỹ lưỡng bằng áo lông màu đen ở trong trận doanh.

Vệ Tây: "?"

Đối mặt với lửa giận của Niên đạo trưởng, trụ cột đạo hiệp đế đô Quyến đạo trưởng cảm thấy nháy mắt già đi vài tuổi: "Cái đó... thứ âm binh này, cũng không thể quơ đũa cả nắm đi."

Niên đạo trưởng: "?"

Quyền đạo trưởng lúng túng nói: "Ý là, có vài đạo quan chính quy cũng dưỡng một ít."

Niên đạo trưởng thầm nghĩ hóa ra là vậy, liền nói: "Vị đạo hữu này, tôi cũng không phải vơ đũa cả nắm, các đạo phái dưỡng âm binh thì nhiều nhất cũng chỉ một hai chục thôi, dĩ nhiên có thể lý giải. Điều làm chúng tôi không thể dễ dàng tha thứ Tu Sinh Giáo là vì bọn chúng đã dưỡng quá nhiều, ít nhất cũng mấy trăm con!!! Các người nói coi, này mà là hiện tượng bình thường sao?!!"

Các vị đạo trưởng: "........."

Toàn bộ yên lặng, Niên đạo trưởng của Tân Nam bản xứ bắt đầu có chút bất an.

Bầu không khí sao lại trở nên kỳ quái như vậy chứ?

Nam béo vừa lạnh lại ủy khuất, nghe thấy tiếng trách mắng hắn nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm phỉ nhổ: "Bọn tôi như vậy có là gì chứ, trong tay mấy người còn có cả biên chế kia kìa..."

.o.

[Tác giả] Vệ Tây: Chúng tôi dưỡng âm binh, chúng tôi dưỡng rất nhiều âm binh, chúng tôi còn muốn dưỡng nhiều âm binh hơn nữa, đối với chúng tôi đó chính là quân chính quy!

.81.   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui