Chap 14 : Tác Chiến
- Cược mạng sống của nhau
Nó lạnh giọng nói
Mọi người ở đây kể cả bọn hắn cũng bất ngờ. Từ khi nào mà lá gan nó to đến thế? Dám đặt cược sinh mạng của mình luôn. Nhỡ nó thua thì biết phải làm sao
- C...ư....ợ...c m...ạ...n...g s...ố...n...g sao?
Nhõ Mỹ Anh giọng run run
- Nè ! Trúc mày bị điên hả
Cả bọn đồng thanh hét lên
- Mẹ nó! Lũng mạng nhĩ tao rồi nè
Nó lấy tay ngoái ngoái lỗ tai
- Nhỡ mày thua thì tụi tao biết phải làm sao
Lần này âm lượng giảm xuống
- Yên tâm! Nếu 1 chọi mười thì chắc chắn tao đi thỉnh kinh rồi, nhưng bây giờ là 1 chọi 1 với lại đối thủ là nhỏ Mỹ Anh nữa tao chắc chắn phần thắng
Nó nói giọng chắc nịch. Nghe nó nói như vậy cả bọn cũng yên tâm. Mà lời nó nói cũng có lí. Thôi thì tạm tin nó vậy
- Cô yên tâm đi, cược mạng sống của nhau không phải là cái chết mà có thể gọi là bán mình cho kẻ thắng, họ kêu làm gì thì mình làm thế, đại loại là vậy chắc cô hiểu rồi chứ
Thấy nhỏ Mỹ Anh run bần bật trong lòng nó thầm mừng vui sướng
- Được! Nhưng không thi võ! Chúng ta sẽ thi âm nhạc
Nhõ nghe vậy cũng bớt sợ, nghe Trịnh Tề nói nó hát dỡ lắm nên nếu thi môn này nhõ thắng chắc
- Tại sao?
Nó nghe tới môn âm nhạc thì mặt biến sắc, nó chẳng thích môn này chút nào
- Cô đã đưa ra hình thức cá cược rồi đương nhiên tôi có quyền đưa ra môn đấu chứ
Nhõ nhìn nó đắc thắng
- Vậy tôi sẽ thi nhảy, vì nhảy cũng là âm nhạc
Nó mặt méo sệch
- Không! Phải thi hát
Nhõ khiêu nó
- Âhhahahahahaha chết mày rồi Trúc ơi. Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi -Tiến và Thiên Tố ôm bụng cười ngặt ngẽo làm bọn hắn chẳng hiểu mô tê gì
- Mẹ nó !
Nó tức buông ra một câu chửi thề
- Dám không?
Nhõ khích nó
- Dám! Nhưng lỡ lúc cô thua trở mặt thì sao? Giấy trắng mực đen rõ ràng chứ!
Nó nói
- Phải rồi a! Phải giấy trắng mực đen chứ
Nhõ nó rồi làm một tờ giấy và cả hai kí tên vào. Lên hội đồng âm nhạc trong đó có tất cả các dụng cụ. Mỗi người được quyền chọn một dụng cụ để hỗ trợ. Giấy cam kết sẽ được thầy Minh ( thầy dạy nhạc ) giữ và thầy cũng là người chấm điểm cho nó và Mỹ Anh
- Cô thi trước đi
Nó nói
- Được thôi
Nhõ ngồi vào piano và chọn bài Anh Cứ Đi Đi của Hari won. Những ngón tay bắt đầu dịch chuyển trên những phím đàn, giọng hát của nhỏ bắt đầu cất lên. Làm ai cũng say mê. Và lắng nghe giọng hát ngọt ngào của nhỏ
(Tình yêu là thế
Đôi khi làm mình say mê đôi khi làm mình ngô nghê
Tin một người đến nỗi rơi lệ
Là thế...
Khi yêu ai chẳng cần biết nữa, khi yêu ai thì dù trong mưa
Vẫn cảm thấy ấm áp dư thừa
Rồi khi em thấy
Anh trong tay cùng người khác ấy, sao em quên được khoảnh khắc ấy
Anh bên ai hạnh phúc như vậy?
Thì thôi...
Buông đôi tay và để anh đi
Xem như ta lần đầu chia ly
Cũng là lần cuối nghĩ suy..
ĐK:
Thì anh cứ đi đi hãy cứ xa em và đừng ngẫm nghĩ
Hạnh phúc ra sao yêu thương nhường nào chỉ thêm thời gian lãng phí
Ừ thì anh cứ đi đi và lòng đừng nhớ nhung chi
Về đâu khi ta lạc mất nhau??
Mình buồn vì tim mình đau
Mình buồn thì ai thấu đâu
Từng lời buông chưa hết câu, nước mắt đã dâng khoé sầu
Đừng bên nhau nếu không vui, em muốn thấu anh cười
Vì yêu nên em xin anh cứ đi ..
Bỏ mặt em)
Giọng hát của nhỏ có thể nói là hay nhưng mà chưa ai biết trước được đứa 3.5đ đấu với đứa 10đ thì sẽ như thế nào đâu. Kết thúc bài hát thầy Minh cho nhõ là 9.5đ. Một con số khá cao, đối với thầy cho điểm 8 đã khó rồi nhưng giọng hát của nhỏ Mỹ Anh có thể cho thầy đưa ra con 9.5đ là khá bất ngờ.
Thấy mình được điểm cao như vậy nhỏ mỉm cười đắc thắng với nó
Còn nó thì mặt méo sệch. Làm cho bọn hắn lo quá trời luôn, nghe nói nó đi học được có 3.5đ môn âm nhạc à nên sợ nó sẽ thua. Rồi tương lai của nó biết đi về đâu đây. Haizz
( đọc xong cho mị cái nhận xét nha :* )
Tg tự viết lừoi bài háy đấy, do đăng bằng điện thoại cho nên lời bài hát hk đc, đánh tay mệt bỏ xừ, ai thương tg hk T^T