Thuốc an thần bắt đầu hết tác dụng , lại cái cảm giác đau đớn tột cùng trên toàn cơ thể lao thẳng đến mạch thần kinh cảm xúc của cô , Mã Vy cau mày khó chịu vô cùng. Mở mắt ra vô hồn , như thường lệ , Mã Vy lại nhìn xung quanh, không còn là màu trắng toát ảm đạm làm người khác có cảm giác bay vào cõi vĩnh hằng nữa , thay vào đó là màu hồng đáng yêu , sống động ,điểm màu trắng trang nhã tiểu thư, Mã Vy có chút nhẹ lòng , trở lại căn phòng thân thương rồi thấy an toàn hơn nhiều. Ở góc phòng , một người con trai đang ngồi , sải dài chân lười biếng , tay cầm ly vang đỏ đang sóng sánh như chực đổ ra ngoài , đôi mắt quan sát mọi cử chỉ của cô, người con trai ấy ẩn trong bóng tối không tài nào nhìn rõ nổi là ai nhưng Mã Vy đoán là Dạ Vũ , bởi Nguyệt Phong còn đang công tác đâu đó xa vời , liền mở miệng chào hỏi :
- Dạ Vũ , cảm ơn anh.
Ngay khi câu nói được thốt ra , Ly vang đang được xoay xoay nhẹ kia lập tức khựng lại, đặt mạnh xuống bàn , Nguyệt Phong toát ra một luồng khí lạnh lẽo, cái mùi này nhanh chóng sộc vào mũi Mã Vy như cảnh cáo.
Trong lòng bồn chồn khó tả , Mã Vy biết cô bị nhầm to , rất to , rất rất to và sẽ nhận hậu quả , rất nguy hiểm , rất rất nguy hiểm như kiểu dạng đi trên đường nhìn chó tưởng đá mà lỡ chân đá một cú vậy , chắc chắn sẽ bị chó đuổi ất xác , trường hợp này cũng tương tụ.
Phả giọng nói lạnh lùng vào tai Mã Vy , làm cô ớn lạnh cả xương sống :
-Bị va mạnh quá nên quên anh rồi hả ? Để anh làm cho nhớ lại nhé.
Mã Vy nhìn anh cười hì hì , dụ dỗ để thoát “kiếp nạn” này , giọng cố sao cho ngọt chảy cả tảng đá băng như anh :
-Ôi chồng à? Tưởng chồng đi công tác mà? Vợ nhầm có tý không sao mà, nhở?
Mỉm cười ma lanh , Nguyệt Phong còn cúi thấp hơn , làm tai , mặt , mũi Mã Vy cứ đỏ tưng bừng như vừa được úp nguyên mặt nạn cà chua vào mặt.
- Chồng đi công tác , thể vợ ở nhà ... ngoại tình hả ?
Chán ghét chơi đùa , Mã Vy lại dày mặt nói lảng đi :
- Nguyệt Phong , mấy giờ rồi em đói.
Vẫn là cái câu muôn thuở gây cho nhiều lần Nguyệt Phong muốn giận tím người mà lao đầu ra ngoài cửa sổ cho bõ tức. Gật nhẹ đầu , Nguyệt Phong sai cô hầu phòng bên ngoài mang đồ ăn vào. Lại lặng nhìn Mã Vy từ tốn ăn ngoan ngoan, Nguyệt Phong không hiểu cô có điểm nào mà làm anh không dứt được từ bé đến lớn , Nguyệt Phong cũng không hiểu sao một người như cô mà Hoàng phu nhân lại muốn sát hại ? Sao không tống khứ mấy cái hằn thù vớ vẩn qua một bên mà sống tiếp.
Haizz đời vốn không dễ hiểu , dễ sống có lẽ đo là quy luật tạo hoá hoặc là định mệnh để chứng minh cái gì đó.
Vẫn chăm chăm nhìn Mã Vy không ngừng , Nguyệt Phong lại thầm trách móc chính mình xa Mã Vy có một lúc , cho bọn bảo vệ nghỉ một lúc là Mã Vy đã bị thế này rồi. Hoàng phu nhân quả là kỹ tính , nhìn thấy sơ hở liền tấn công không ngại ngùng. Lần sau anh phải đề phòng hơn mới được. Không biết chuyện này đến tai Dạ Vũ thì sẽ thế nào ?
Lại đập thêm một công ty nữa ? Xem ra chiêu này không dùng được nữa rồi Vũ ạ.
Bị Nguyệt Phong nhìn cho thủng cả mặt , Mã Vy tức tối đấm vào mặt anh một cái chêu đùa , giọng rất hứng khởi chẳng có vẻ mệt mỏi gì :
-Nguyệt Phong ! Anh yêu em lắm lắm lắm lắm lắm đúng không ? Bị em làm cho chết mê chết mệt rồi đúng không mà đần mặt ra nhìn em nuối tiếc thế kia. Hô hô
Tự sướng một hồi, đồ ăn cũng được dọn đi , Nguyệt Phong chỉ chờ hầu phòng đóng cửa là bổ nhào đến Mã Vy ôm trọn cô vào lòng, dí má mình vào má cô phải giọng nói hỗn tạp , vừa pha chút trẻ con lại có cả phần nghiêm túc :
-Mã Vy , em tự sướng thế đủ chưa ? Nhưng đúng , anh yêu em lắm lắm lắm.
Má kề má , Mã Vy đỏ cả mặt , thở hổn hển bối rối. Thấy bộ dạng đó , Nguyệt Phong thích thú vô cùng , chiếc mũi cao , thẳng tắp của anh cứ rúi vào hõ cổ cô hít hà mùi hương là lạ. Được một lúc bị anh dày vò , Mã Vy căng thẳng quá kêu lên :
-Nguyệt Phong em đau đầu.
Như ăn vạ như đuổi khéo anh , Nguyệt Phong hiểu mà hôn nhẹ lên chán cô rời khỏi phòng.
Tại căn phòng trải màu xám xịt. Một lần nữa anh lại được thưởng thức tiếng mắng mỏ chói tai không khác gì máy bà bán cá bán thịt ngoài chợ.
-Thằng con kia. Đập đổ 2 công ty Rin và Cron của tập đoàn chỉ vè con oắt con đó à?
Tốt , mày được lắm. Xem mày còn làm được gì nữa? Lần kế tiếp , vết thương của Mã Vy...
Ngừng lại không muốn nói đến kết cục hay mà Hoàng phu nhân đã toan tính, Dạ Vũ biết thế mà nói luôn :
-LẦn tới. Không chỉ có công ty nhỏ, toi sẽ phá cái tập đoàn này triệt để. Thế nên mong rằng không có cái chữ “kế tiếp”.
Bên đầu dây kia im lặng không nói gì , làm anh có chút hồ nghi , là đang rụt rè sợ hay là đang đắc chí hay thế nào ? Anh không biết , đầu óc lộn tùng phèo , bàn tay thanh mảnh căng gân lên , ném thẳng chiếc iphone 5 đen tuyền vào bức tường xám lạnh kia.