"Kéttttt…….."
Khó nhọc đẩy chiếc cửa sắt gỉ to đùng để bước vào bên trong, Mã Vy khẽ mỉm cười với Hoàng phu nhân đang ráo rác nhìn xung quanh, ánh nhìn dừng lại chỗ cô , tức giận.
Tiến gần đến chiếc ghế gỗ đối diện bà , Mã Vy nói , giọng sắc sảo lạ thường :
-Tôi không làm gì sai chứ ? Đơn giản là trả thù thôi mà, phải không ?
Mã Vy hoàn toàn lịch sự chói hai tay bà lên thành ghế , bộ dạng trông vô cùng thoải mái nhưng người bị trói thì không thế tý nào.
Gằn giọng như ra lệnh :
-Con bé hỗn láo này , thả ta ra.
Ánh mắt đen kịt lại , Mã Vy lắc đầu thì thầm gì đó với tên đầy tớ rồi rời khỏi phòng.
Đóng chặt cánh cửa lại , Mã Vy áp sát lưng vào cửa , lấy tay bịt chặt đôi môi chúm chím đang run rẩy kia.
-Assss…….
Tiếng Hoàng phu nhân vọng ra từ căn phòng tối. Mã Vy sợ nhìn thấy cảnh tượng một con người giống hệt mẹ mình đang bị cô tra tấn như năm xưa Hoàng phu nhân làm vậy với mẹ cô. Đầu tiến là trói chặt con mồi , tiếp theo là chơi đùa với con mồi và cuối cùng là …. kết liễu.
Lặng đi một lúc , Mã VY mới trở lại căn phòng đó, nhìn nơi cánh bắp tay phải của bà là một chữ X được nhắn vào da thịt bà bằng thanh sắt được để trong lò lửa đến khi đỏ tấy lên.
Hoàng phu nhân đang chau mày , răng cắn chặt lấy đôi môi , đau đớn tột cùng. Nhìn khuôn mặt mà ngỡ mẹ mình trong ảnh , Mã Vy quặt thắt trong tim nhưng tuyệt đối không mềm lỏng , gắng gượng nở nụ cười thích thú giả tạo , cô mỉa mai :
-Thế nào? Bà biết cảm giác của mẹ tôi chứ ? bây giờ bà đã hiểu hai chữ "tình người" chưa?
Ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt , bà cười , cười vô cùng tàn độc rồi đôi mắt kia dịu lại , tạo ra một thứ chất lỏng …. là nước mắt ?
Mã Vy bàng hoàng , mấy giây trước khuôn mặt kia thấm đẫm vẻ độc ác mà giờ đây được thả lỏng ra đôi mắt dịu lại , thứ chất lỏng kia càng làm cho khuôn mặt người này mềm yếu hơn , thật giống mẹ cô. Ngỡ ngàng trước khuôn mặt kia , tình cảm nhen nhóm dần thì bị câu nói của Hoàng phu nhân kéo lại thực tại tàn nhẫn :
-Giống không ? Giống Nhật Du không ? Ha , ngươi làm thế này với ta có chắc sẽ quên được ngày hôm nay ? Có chắc là không day dứt , tâm địa ta khác nhưng bề ngoài giống hệt mẹ ngươi đấy. Làm gì , làm nốt đi.
Nhanh tay lau giọt nước mắt đã lăn trên má từ lúc nào , Mã Vy dứt khoát quay đi , ra lệnh ấy tên cận vệ mặc bộ vest đen đứng không nhúc nhích từ nãy tới giờ :
-Mang xuống sân.
Nhanh chân sải bước ra khỏi toà nhà hoang.
-Thiếu gia không ngăn lại sao?
Người tài xế cẩn trọng hỏi lại người thanh niên đang dõi mắt ra toà nhà tối mờ sau màn đêm. Nhận lại câu hỏi đây là câu nói không ăn nhập cho lắm :
-Để xem , em tàn nhẫn được đến mức nào.
Chiếc xe BMW đen chứa đựng hai con người ấy , cứ lẳng lặng chìm khuất trong bóng đêm.
Ở một góc khác , kín đáo hơn mọt chiếc xe hơi màu bạc đỗ đó, ba con ngươi khác cũng đang lẳng lặng ngồi đó , mãi một chàng trai mờ ảo có mái tóc đỏ rực, dựng lên phong cách, không gian tối mịt chỉ có ánh trăng rọi , chiếu được nửa khuôn mặt kia , đẹp - một vẻ đẹp ngông cuồng cũng không kém phần huyền bí, cất tiếng hỏi :
-Vậy vợ tên họ Chấn đấy đang hoành hành trong kia à?
Nhận được cái gật đầu của tên quản gia kiêm trợ lý , cậu con trai ấy nhếch môi cười , nụ cười mang đầy sự thú vị :
-Thú vị thật.
Bị hai tên mặc vest đen hộ tống ra chiếc ghế giữa khoảng sân rộng , Hoàng phu nhân bàng hoàng :"Con bé này , định làm gì ?" Lại lần nữa bị trói hai tay vào hai bên thành ghế , bà cười nhạt , ý gì đây ? Coi thường hả ? Từ một phía Mã Vy quan sát được hết , ra hiệu bật đèn ,khoảng sân rộng bỗng chốc có 2 chiếc đèn to chiếu thẳng vào trung tâm sân - nơi người đàn bà trung niên đang bị trói , đằng xa khác là một chiếc xe đen nếu nhìn từ trên cao , chiếc xe và bà hệt như 2 đầu mút đoạn thẳng, nheo mắt nhìn , Hoàng phu nhân hiểu ra rồi. Đôi tay nhăn nheo run lên từng hồi , bà sợ ….. chết.
Nắm bắt được hành động nhỏ ấy , Mã Vy gật đầu về phía chiếc xe và :
"Brum … brum…."
CHiếc xe nhấn ga và lao đến , đèn pha ô tô càng ngày càng hắt lên người bà , ngày một gần …..
Trong xe đen , cậu con trai nhíu chặt mày , trên môi lại nở nụ cười mỉm có phần chua chát , có phần hứng thú.
Trong xe bạc , cậu con trai với mái tóc đỏ thích thú ,hạ cả cửa sổ ô tô xuống , theo dõi.
Mã Vy đang đứng ở vị trí thích hợp nhất nhìn toàn cảnh. Tuy hơi sợ nhưng cô vẫn mặc cô muốn nhìn bà ta phải chết sau những việc bà đã làm với gia đình cô. Đang hờ hững nhìn cái cảnh này bên tai cô bỗng vọng tiếng nói , ấm áp , nhẹ dịu như khi bé ai đó âu yếm ru cô ngủ ;
-Dừng lại đi , đừng để tay nhuốm máu.
Nghe vậy như ma xui quỷ khiến , không biết từ đâu Mã Vy muốn dừng cái xe kia , hét lên :
-Dừng xe , dừng xe ngay.
Chiếc xe vẫn lao đến , vội vã hét , vỗi vã chạy đến chắn trước Hoàng phu nhân , Mã Vy nhắ tịt mắt lại để số phận quyết định.
Hành động ấy , làm tim ai kia ở xa xa dừng một nhịp , lo lắng rời khỏi xe nhưng ….
"Kéttttt….."
Chiếc xe kịp dừng lại. Cô thật ngu ngốc khi liều như vậy , nhưng , sao bây giờ cô thật mâu thuẫn , giết thì không thấy hối hận , mà cứu lại cảm thấy nhẹ nhõm , rốt cuộc cô muốn làm gì với bà ta đây ? Mã Vy thở dài nghĩ trong đầu , cảm thấy may mắn vì chưa chết , cô chậm rãi , quay lại nhìn người mặt đang trắng bệch , thở hổn hển như vừa chạy marathon về , hỏi :
-Bà …. không sao chứ ?
Hoàng phu nhân đang trong bộ dạng "bị động" khuôn mặt con đang hốt hoảng thì ngay giây sau , nụ cười tàn độc lại hiện trên môi bà, giọng bà chắc nịch đến đáng sợ :
-Biết ngay ngươi không làm được mà , vậy để ta làm thay nhé ?
Không hiểu bà ta đang nói cái gì nữa , Mã Vy bắt đầu hoang mang…
"Cạch … cạch"
Cảnh giác quay về thứ tạo ra âm thanh đó , Mã Vy sững người. Người đàn ông vest đen bước từ trong xe ra ,lên đạn và … ngắm thẳng về phía Mã Vy.
Bàng hoàng , người ngầm của cô lại đang … chĩa súng về phía cô sao? Vậy , tất cả , chỉ là 1 cái bẫy?
Đứng chơ ra như tượng , Mã Vy không biết làm gì cả. Tên vest đen bóp cò và "Đoàng".
Quật ngã xuống , mùi máu tanh nồng nặc không gian ,nhắm chặt mắt đau đớn, vết thương làm buốt da thịt anh nhưng tay Nguyệt Phong vẫn ôm gọn …. người con gái anh yêu.