Khẽ cựa người , Mã Vy dần mở mắt, cô nhớ là cô đang truyền máu cho anh mà sao lại đang nằm thế này , ngồi thẳng dậy , đầu óc hơi váng chút nhưng cũng chẳng nhằm nhò gì , đưa tay dụi mắt thì đống dây loằng ngoằng làm cố khó chịu , nhìn lên , hoá ra là bịch nước chuyền đạm. Đang tự hỏi vì sao mình lại phải chuyền nước thì một giọng nói sắc lạnh quen thuộc vang lên :
-Em làm gì mà để mình lịm vì mệt thế hả?
Cảnh giác quay về phía giọng nói đó , Mã Vy cảm động suýt khóc , nhào tới ôm lấy anh mặc kệ kim tiêm bị giựt ra làm cho chảy máu.
Mã Vy ôm Nguyệt Phong thật chặt để chắc đây không phải mơ , anh tỉnh lại rồi cô bớt lo hẳn. Mới có hai ngày không được nghe giọng nói băng lãnh của anh thôi , không được nhìn đôi mắt màu xám ngang ngược ấy thôi mà cô cảm thấy trống trải vô cùng , phải rồi , là cô nhớ anh.
Vẫn ôm chặt anh không buông , Mã Vy nói giọng trách móc nhưng đầy yêu thương :
-Anh có vấn đề không ? Sao lại đi đỡ đạn cho em như thế?
Tách Mã Vy ra khỏi mình , để cô ngồi đối diện anh , Nguyệt Phong đỡ lo phần nào cái con bé ngốc này bụng dạ chẳng có gì mà cũng bướng bỉnh truyền máu cho anh, hết chỗ nói, nghĩ thế thôi chứ Nguyệt Phong thấy ấm áp lắm.
-Còn em , nghĩ gì mà đi chơi trò đó với Hoàng phu nhân? Em không biết bà ta mưu mô thế nào à?
Cúi thấp mặt hối lỗi, thật ra cô đã nghĩ thông rồi, cái hận thù ấy , trôn vùi là tốt nhất. Mang nó gieo trong lòng thì nhận lại là sự chết chóc và nỗi đau thôi , cô không muốn thế nữa. Bà ta có tội ắt sẽ bị quả báo.
Như đọc được ý nghĩ cô , anh không nói gì nữa , nhẹ nhàng áp đầu cô vào ngực anh , ôm gọn.
Nghe rõ tiếng nhịp tim anh đang náo loạn trong lồng ngưc , cô khó hiểu. Bên cánh mũi lại là hương nước hoa sắc lạnh quen thuộc , cô cảm thấy an toàn.
-Lần sau đừng có tuỳ tiện hiến máu mình thế. Bệnh viện có đủ máu không cần em đóng vai "người tốt" đâu.
Đánh thụp anh một cái , gắt lên :
-Không cảm ơn em chứ gì?
Không trả lời. Vội ngẩng lên nhìn anh , anh đang mím chắt môi lại. Nhanh chân rời khỏi anh , đỡ anh nằm xuống , miệng dặn dò :
-Anh vừa mới tỉnh nằm nghỉ đi , em gọi bác sĩ xem anh đã bình thường lại chưa.
Đang định bước đi thì Nguyệt Phong lại giật tay cô lại , giọng nói mị hoặc :
-Nếu em hôn anh , chắc chắn anh sẽ "bình thường" cho em xem.
Lườm nguýt anh một cái , mắng anh :
-Đồ biến thái. Biết thế em để anh đấy luôn chẳng cần đưa vào viện.
Nói rồi bước đi, kịp nhìn tháy nụ cười nhếch môi nửa vời của anh. Hoá ra tình yêu của cô đã lớn thế rồi , không có anh cô sẽ như hoa thiếu nước , có anh bên cạnh , moi thứ đều chở nên thật đẹp.
Mã Vy vừa rời khỏi phòng thì tiếng điện thoại của cô reo , khó chịu rướn ra nghe máy , anh không nói để bên kia tự trả lời (bản tính khó rời) :
-Alo? Mã Vy đúng không? Mình Nghĩa Khang đây, mai Khang qua … đón Vy đi học được không?
Cái thứ gì đó khó chịu dần nhen nhóm trong Nguyệt Phong làm anh như hét vào điện thoại :
-Nhầm số rồi , thằng khùng.
(trời tự nhiên **** người ta =.= )
Nhanh chóng xoá số đó đi, Nguyệt Phong mặt xị xuống chờ Mã Vy vào tính sổ.
Nhìn cái điện thoại iPhone màn hình tắt ngấm , Nghĩa Khang mở tròn mắt , mình nói năng lịch sự có sai chỗ nào đâu mà bị **** là thằng khùng chứ ? Mà đã điều tra số kỹ lắm rồi cơ mà? Sao nhầm được nhỉ?
Bực tức , Nghĩa Phong ném điện thoại lên bàn , gọi to :
-Quản gia đâu?
Ngay lập tức ,ông trợ lý kiêm quản gia đi vào , cung kính hỏi :
-Cậu Khang gọi có việc gì ạ ?
Xông thẳng đến nắm chặt cổ áo ông quản lý :
-Ông làm ăn cái kiểu gì đấy hả? Tìm một cái số của con nhóc con mà cũng nhầm được , không ra cái thể thống gì cả.
Ông quản lý bị nhấc bổng lên , sợ chảy mồ hôi hột , lắp bắp :
-Cậu … cậu Khang, cậu cứ bình tĩnh , tôi … tôi sẽ xem lại.
Đẩy ông xuống , Nghĩa Khang bực tức đi vào phòng tắm.
-Bác sĩ nói sáng mai sẽ khám một thế.
Mã Vy đi vào phòng với tâm trạng vui vẻ. Tiến gần sát giường anh nhìn anh chớp chớp mắt ngây thơ vô số tội.
-Này , anh sao thế?
Quay lại nhìn Mã Vy , đôi mắt và khuôn mặt lạnh đến đáng sợ :
-Mới có hơn một ngày mà em đã đi với thằng khác. Được, em đi luôn đi.
Giật mình bị đổ oan , đi với ai ? Cô ngoan mà , chau mày nhìn anh khó hiểu :
-Anh đang nói gì ? Em không hiểu.
Không thèm nhìn cô nữa anh nhìn ra cửa sổ tối mịt , ánh mắt lãnh đạm :
-Đừng có kiểu đấy , thế Nghĩa Khang là thằng nào ?
Nhìn anh bộ dạng nửa trẻ con nửa nghiêm túc này cô không thể nghiêm túc được.Nghĩ ngợi một chút rồi "à" lên một tiếng , rồi day day thái dương :
-Lại là tên này , đúng là tên khùng mà. (hợp nhau ghê =.= )
Quay ngoắt lại , anh nghe được cô nói về tên này không mấy hứng thú , hỏi lại:
-Em nói gì ?
Nhấn mạnh từng chữ rõ ràng , Mã Vy nói lại :
-Là tên khùng. Khang vừa chuyển đến lớp em nhưng lạ lắm cứ hỏi đủ thứ về em ấy.
Kéo cô vào lòng mình làm vết thương hơi đau nhưng cắn răng chịu.
-Ừ. Tránh xa tên khùng ra. Vì em chỉ là của anh thôi.
Vế sau anh nói nhỏ , làm tim cô đập thình thịch muốn nghe lại lời yêu thương ấy :
-Anh nói gì?
Nguyệt Phong bỗng đỏ mặt quay đi. Bào chữa :
-Nói gì là nói gì ? Đi ngủ đi.
Mã Vy vẫn ngồi cạnh giường NGuyệt Phong , cười tít mắt nhìn bộ dạng trẻ con của anh , chẳng biết lúc lại ngủ mất.
Lẳng lặng nhìn Mã Vy đang ngủ say , Nguyệt Phong cảm thấy vui vẻ hẳn , tuy chưa nhận được lời yêu của cô nhưng cái đôi mắt sưng húp kia là đủ báo cáo cô đã khóc rất nhiều , chắc chắn là vì anh (tự tin quá chớn =.= ).
Giữa màn đêm tĩnh mịch chiếc điện thoại iPhone đen tuyền rung lên - có tin nhắn. Khẽ chau mày rồi mở ra đọc , Nguyệt Phong sững người : "Kail - kẻ cầm đầu Black Eyes về VN. Chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích hắn đang ở đâu."
Kẻ cầm đầu Black Eyes đã về tức là họ muốn ra mặt với Nguyệt Phong cũng tức là "cuộc chơi" sẽ diễn ra ở đây chứ không phải Thuỵ Điển. Đưa đôi mắt trầm tư nhìn Mã Vy , Nguyệt Phong đang lo lắng , người của Black Eyes hay tên cầm đầu anh đều biết họ có thâm thuý đến mức nào , nhất định họ sẽ không chơi đẹp vậy tất cả những người xung quanh anh , đặc biệt là Mã Vy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Vò tóc bực tức , Nguyệt Phong tự trách mình sao có thể mở lòng dễ dàng như thế? Để bây giờ anh có cái để sợ mất , để có cái phải bảo vệ - Mã Vy , từ điển của anh lại thêm từ mới "điểm yếu". Nhưng là sao đây? Dời xa cô chắc chắn anh không chịu nổi mất , tính lúc hiền lúc ương ngạnh , cái bản mặt vênh ngược lên trời chẳng sợ chỉ sợ anh , đôi mắt , khuôn mặt và cả hương ngọt trên môi đã ăn sâu vào đầu anh , không thể quên được. Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mượt dài , Nguyệt Phong khẽ thở dài rồi nở nụ cười , có lẽ vì cô anh có thể chịu được hết , nhỉ? Hoá ra tình yêu là thế , có mù quáng nhưng lại là do ta tự nguyện.