Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa?


Sáng hôm sau, ánh nắng chan hoà khắp căn phòng độc một màu xám, Mã Vy chau mày , cô muốn nướng mình thêm chút nữa mà ánh sáng kia cứ chiếu vào mặt cô, khó chịu. Cố lật người sang một bên khác thì bị một vòng tay chặn lại, Mã Vy ngạc nhiên chạm vào vòng tay ấy, ngước mắt lên, Nguyệt Phong đang nằm cạnh cô, nhắm ngiền mắt , lông mi dài cong hơn cả cô, khuôn mặt đẹp đến từng góc cạnh, chiếc mũi thanh tú, và cả đôi môi mỏng hồng hồng đa tình. Quyến rũ khiến Mã Vy không ý thức được mà chạm vào nó , rồi dời đi sang sống mũi cao cao. Ánh mắt Mã Vy cứ dán chặt không thôi vào Nguyệt Phong khiến người “đang bị sàm sỡ” cũng sượng người, lên tiếng :
-Em còn định khơi gợi bản tính đàn ông của anh nữa hả?
Mã Vy giật mình, rõ ràng Nguyệt Phong vẫn đang nhắm mắt ngủ mà. Khuôn mặt cứ đỏ dần lên, Mã Vy đứng bật dậy ,định lẻn đi đâu đó cho đỡ quê mặt thì Nguyệt Phong đã túm lấy tay cô kéo trở lại giường, mắt hấp háy niềm vui, miệng cứ cười cười :
-Không nhớ anh à?
Im lặng , Mã Vy chẳng muốn nói gì hết, đang ngược mà lại bị hỏi thế nữa, chẳng lẽ lại bảo có?
Chau mày , Nguyệt Phong chẳng có vẻ gì là không thích cả, hôn chụt lên trán Mã Vy rồi điềm nhiên nói :
-Không nhớ cũng không sao, anh nhớ là đủ rồi.
Thật ra Nguyệt Phong cũng hơi hụt hẫng, “Chẳng lẽ lại không nhớ thật?” Nguyệt Phong không muốn Mã Vy nhìn thấy bộ dạng không vui của mình nên nhanh chóng rời giường tiến ra ngoài cửa.
Mã Vy cứ lẳng lặng nhìn anh thế rồi bất giác bật lên :
-Em nhớ anh.
Lời nói chỉ đủ anh nghe nhưng tràn đầy hơi ấm, anh khẽ cười thoả mãn, nhắc nhở :
-Mặc quần áo đi, chúng ta về Việt Nam.
-Hở ? Anh điên à?
Lời nói của Nguyệt Phong cứ như đi chơi , làm Mã Vy giật mình. Lập tức Nguyệt Phong quay lại nhìn cô, mắt lim dim :
-Em nói ai điên cơ?
Mã Vy giật mình tập 2 , lắp bắp :
-Hơ hơ... trời hôm nay đẹp nhỉ?
Nói rồi mới thấy mình ngố, tự dưng nói thế làm gì, Mã Vy mặt đần ra, muốn cười mà không nổi, trước mặt anh cô luôn làm mấy trò “điên dồ, mất hình tượng” này à? Gục mặt vào gối , Mã Vy cố che bộ mặt đang đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Nguyệt Phong bật cười , tiến đến gần cô, nâng mặt cô lên , đôi mắt xám tro híp lại dâm tà. Nhoáng cái, Nguyệt Phong đã khoá chặt môi Mã Vy bằng môi mình, hôn ngấu nghiến, bao lâu rồi anh mới được hôn đôi môi đỏ mọng này? Cơn thoả mãn chưa dừng, nhưng Nguyệt Phong vẫn cố tình buông ra, còn có việc quan trọng phải làm mà, Nguyệt Phong nháy mắt bật cười trước khuôn mặt còn đang chưa hiểu chuyện :
-Cho em nợ phần còn lại.Bây giờ dậy đi. Chúng ta về.

Lần nữa ngớ người Mã Vy hỏi lại :
-Về đâu cơ?
Nguyệt Phong mở tủ quần áo ngắm nghía , trả lời qua loa :
-Thì về Việt Nam....ừm, Mã Vy, ra đây anh bảo.
Mã Vy tò tò ra đừng cạnh anh, ngúng nguẩy :
-Sao?
Nguyệt Phong vẫn vờ xoa xoa cằm ngẫm ngợi :
-Chọn bộ nào nhỉ? Em chọn cho anh đi.
Mã Vy cứ lẳng lặng nhìn anh, anh .... đẹp trai quá. (Lâu ngày xa cách MV bị “thèm” trai đẹp ý mà =.= )
Rồi buột miệng nói :
-Anh đẹp mà mặc gì chẳng được.
Ngạc nhiên, Nguyệt Phong quay ra nhìn cô đầy ý cười :
-Thế à? Ừ cũng đúng. Tốt lắm.
Nói rồi anh vơ đại bộ vest xám rồi hôn nhẹ lên môi Mã Vy. Nguyệt Phong rời khỏi phòng đi mặc quần áo. Mã Vy vẫn đứng đần ra đấy, mới sáng ra mà cô bị cướp “trắng trợn” 2 nụ hôn mà chẳng đàng hoàng gì toàn kiểu chuồn chuồn đạp nước. Mã Vy bực tức vơ đại bộ quần áo Nguyệt Phong để sẵn rồi ra ngoài tìm Nguyệt Phong tính sổ.
Lang thang tìm Nguyệt Phong mà Mã Vy chẳng thấy đâu, đôi mắt cứ ngơ ngác nhìn xung quanh, đây không phải biệt thự cao cấp gì nhưng chắc có lẽ là chung cư cao cấp =.=. Nội thất được thiết kế đều rất sang trọng, đèn chùm pha lê lấp lánh, tông màu chủ đảo là tìm violet trang nhã, Mã Vy nhìn mà thầm khen con mắt mỹ thuật của Nguyệt Phong.
“Cạch”
“Tò te tí” Cửa chính mở ra, một lên đeo kính đen, lạ mặt đi vào , kình cẩn cúi người rồi lịch sự hướng tay về phía cửa mời Mã Vy đi :
-Xin mời cô chủ xuống sân ạ, Chấn thiếu gia đang chờ.
Mã Vy lúc đầu giật bắn mình, lấy tay bắt chéo trước ngực đề phòng , sau khi nghe tên cận vệ nói thì mới phát hiện mình bị hớ, cười hề hề rồi nhanh chân chạy xuống.



“Quý khách lưu ý , chuyến bay mang số hiệu .... chuẩn bị cất cánh , xin mời những hành khách đi chuyến bay nhanh chân ra cửa số 9 để làm thủ túc , xin cảm ơn”
Tiếng loa vang hết cả khu sân bay sầm uất, Nguyệt Phong đang check in lấy vé liền giục , giọng nói mang chút đe doạ :
-Nhanh đi. Cô đang làm chậm chân tôi đấy.
Nguyệt Phong nói tiếng Thuỵ Điển một cách trôi trảy nhưng cũng thêm cả bộ mặt đanh lại đầy sát khí mà cô tiếp tân đứng làm thủ tục cũng run tay , cúi rạp đầu xin lỗi.

Sau khi đi như chạy đến cổng số 9 Nguyệt Phong với Mã Vy mới bước lên máy bay , cất cánh.
Tại một toà cao ốc, ông Victor ngồi trên ghế sofa thư thái đọc báo. Đây chính là toà cao ốc của tập đoàn Đông Du. Ông Victor thường xuyên đến đây như thể chính tập đoàn của mình, một tay xem báo , một tay nâng cốc trà đưa lên miệng chợt ông dừng lại , dòng tít to đùng khiến ông suýt sặc :
“THIẾU GIA JONSSON TẬP ĐOÀN BEnV SỬNG SỐT KHI BỊ CƯỚP MẤT NGƯỜI TÌNH”
Ông Victor lập tức giở đến trang đăng bài báo đây, đôi mắt chau lại tỷ mẩn đọc báo rồi bật cười, gọi :
-Trợ lý Đăng , vào đây tôi nhờ.
Lập tức một người đàn ông chững tuổi bước vào, ple chỉnh tể, cúi đầu chào , hỏi :
-Chủ tịch có việc gì ạ?
Ông vừa chỉ vào bài báo, vừa cười :
-Ông... ha ha đọc bài báo này chưa... ôi chết cười mất.
Trợ lý Đăng đẩy gọng kính, cười cười :
-Dạ rồi. Tôi nghĩ ...
Ông Victor liển cướp lời :
-Nhưng tại sao?

Trợ lý cau mày, chưa hiểu rõ câu hỏi, trả lời bừa :
-Bởi cậu chủ đang bay về VN cùng với cô chủ ạ.
Ông Victor xua xua tay , lắc đầu :
-Không, ý ta không phải thế. Chuyện đấy ta biết rồi, ý ta là sao thằng Phong
lại làm thế?
Cái này thì ai biết được chứ? Trợ lý Đăng gãi gãi đầu , miệng dè dặt :
-Chuyện này ...
Ông Victor đứng dậy tiến đến chiếc điện thoại ,đặt ở bàn làm việc , giọng
vui vẻ :
-Thôi không sao. Dù gì chúng nó về cũng phải giải thích. Ông lui được rồi.
Trợ lý Đăng , gật đầu rồi ra ngoài. Ông Victor áp tai vào máy, chờ đợi sau
tiếng tút dài :
-Alo?
Ông Victor cười hớn hở :
-Bà đấy à? Bà chuẩn bị mai ra đón con dâu nhé!
Bà An giật mình “con dâu”? Con dâu nào nhỉ? Cả năm nay bà chưa từng mà
không đã từ bỏ khái niệm mình có một cô con dâu rồi. Nó làm con trai bà
tổn thương nên bà đã cố gắng coi nó nhưng người dưng :
-Ông nói cái gì đấy? Con dâu nào?
Ông Victor chau mày, giọng mất vui :
-Hừ , cái bà này, hơi già thôi mà đã lẩm cẩm. Mã Vy chứ ai nữa. Nó về rồi,
về cùng với con trai cưng của bà nữa.
Bà An hơi nghi ngờ :

-Vớ vẩn, rõ ràng...
Ông Victor lên giọng , ông vui thế mà bà cứ lằng nhằng :
-Rõ cái gì? Bà vẫn có 1 cô con dâu , điều đó chưa bao giờ thay đổi, con
chuyện của năm trước... về rồi chúng nó sẽ giải thích.
Ông Victor dập máy, mặc bà An đang ú ờ đầu kia :
-Ơ nhưng ... con bé Hạnh Trang thì sao?
“Tít...tít...tít.......”
-Haizz ghét thật.
Bà An cầm máy mà lẩm bẩm trách móc.Bỗng từ đâu , một cô gái có thân
hình nóng bỏng tiến đến chỗ bà , cúi chào lễ phép làm bà An suýt rơi tim :
-Chào bác An, bác đang làm gì đấy ạ?
Cố trấn an mình, bà gượng cười :
-Ừ, Hạnh Trang à, đến đây làm gì thế?
Hạnh Trang chưng vẻ nũng nịu ra lay lay tay bà :
-Cháu đến chơi thôi mà. Anh Nguyệt Phong chưa về ạ?
Nhắc đến Nguyệt Phong bà bối rối. Hạnh Trang là người mà bà giới thiệu cho Nguyệt Phong cách đấy 1,2 tháng để cho anh đỡ đau buồn vì chuyện cũ , đồng thời làm mối luôn cho hai đứa. Nguyệt Phong còn trẻ nhưng mà bà với ông Victor đã già rồi, rất muốn con mình lấy vợ, có con sớm để vui cửa vui nhà, để hai ông bà lỡ có sảy ra truyện thì cũng yên tâm ra đi. Vậy mà tự nhiên Nguyệt Phong lại về mang theo cả Mã Vy nữa. Bà An thực sự đau đầu, tuy bà còn hơi bực chuyện Mã Vy làm khổ con trai mình nhưng dù gì Mã Vy cũng là con của bạn thân nhất của bà , lại còn là thanh mai trúc mã của Nguyệt Phong xét về mọi khía cạnh bà vẫn yêu chiều Mã Vy hơn, chỉ có điều ....
-Bác An, bác sao thế?
Bà An thoát khỏi dòng suy nghĩ, khuôn mặt chau lại mệt mỏi :
-Hạnh Trang, hôm nay cháu về sớm đi , bác hơi mệt. Còn Nguyệt Phong... bác chưa biết tin gì cả.
Đành nói dối vậy thôi, bà An chưa nghĩ ra cách khác. Nói rồi bà đi khuất sau dãy hành lang thẳng tắp.
Hạnh Trang vờ cúi dạ dạ vâng vâng thấy bà đi khuất rồi, mặt hằm lại, chân dậm mạnh xuống sàn , bực tức gắt gỏng :
-Bà già lẩm cẩm, mệt thì kệ bà tôi đến chơi còn đuổi khéo. Hừ cứ biết thế đi. Chỉ cần anh Phong về thôi, cả ngôi nhà này sẽ bị tôi điều khiển. Hô hô.
Tiếp tục hành hạ sàn nhà, Hạnh Trang đi khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận