Buổi bình minh hôm sau sáng sủa và nắng đẹp, nhưng không khí lễ hội thì trầm lắng. Tin lan truyền nhanh chóng rằng vụ cháy quầy hàng bánh là do cố ý đốt, nhưng thủ phạm thì vẫn chưa bị bắt giữ. Kết quả là mọi người đều cảnh giác, lo rằng sẽ đến lượt quầy của mình. Một vài bậc cha mẹ giữ con cái ở nhà, và khu vực lễ hội trống vắng. Mùi gỗ cháy còn lơ lửng trong không khí và dải băng đỏ chăng xung quanh khu vực để ngăn mọi người đi vào càng chẳng giúp cải thiện bầu không khí.
Với Rafe bên cạnh, Sara dành cả buổi chiều để giúp đỡ gia đình anh ở quầy gia vị. Phần lớn thời gian cô ngồi trên cái ghế sau quầy hàng vì cái đầu gối đau của cô, nhắc cô nhớ rằng cô có nhiều nỗi lo hơn là việc Morley cử người của hắn bám theo cô.
“Em đang nghĩ gì thế?” Rafe hỏi, đến bên cô.
Cô thở dài. “Đầu gối em đau. Cho đến giờ, em luôn cố bận rộn nên không có thời gian để than thở về nó.” Cô tì cằm lên bàn tay và thở dà
Anh ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh cô. Như thường lệ, anh biết khi nào cần nói và khi nào thì không, và giờ đây anh anh giữ yên lặng, hỗ trợ cô bằng sự có mặt của mình. Nhưng nỗi lo lắng cô bắt đầu cảm nhận vẫn cồn cào trong ngực cô.
“Nếu như em không có sự nghiệp, thì em sẽ là ai?” Cái ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu cô khi cô làm đầu gối mình tái chấn thương, đã đọng lại và vẫn luôn lơ lửng ở đó.
“Em là một phụ nữ thông minh hơn nhiều sự nghiệp của em. Em đã học ngành gì nhỉ?”
Cô nghĩ lại những ngày ở trường cao đẳng. “Em học về pháp lý tội phạm và xã hội học.”
“Toàn là nền tảng tốt cả. Và em có kỹ năng giao tiếp tuyệt vời với mọi người. Em có thể trở thành nhân viên tư vấn hay trợ giúp xã hội… Em có thể vẫn làm việc trong sở và không phải nhào ra đường.”
“Công việc bàn giấy ư?” Cô hỏi, hoảng hốt.
“Khi nào thì em lại có hẹn gặp bác sĩ?” Anh hỏi, lơ đi câu hỏi hoảng hốt của cô. Chắc chắn bởi vì anh cũng không thể tưởng tượng việc bị gạt ra lề sẽ như thế nào.
Cô nhún vai. “Em sẽ phải lên lịch với bác sĩ khi em quay trở lại thành phố. Nhưng em biết cơ thể của em, và vết thương không lành đúng cách. Em có thể cảm thấy thế.” Cô xoa cái đầu gối sưng, một sự nhắc nhở thường trực rằng tương lai của cô có thể sẽ khác xa những với viễn cảnh và kế hoạch của cô.
Rafe choàng một tay qua vai cô và kéo cô lại gần. “Đừng có hoảng sợ một cách không cần thiết.” Anh nói. “Anh biết là em sợ hãi, nhưng anh đảm bảo với em là em sẽ tìm thấy một công việc khác cũng xứng đáng không kém nếu như em không thể quay lại làm cảnh sát.”
“Rafe!” Cái giọng không lẫn vào đâu của cô Vi gọi to. Cô Vi chạy về phía họ, tay vẫy vẫy.
“Xin lỗi nhé.”
Sara lắc đầu. “Em cũng đang định kết thúc chủ đề này ở đây.” Và cô biết ơn sự gián đoạn này.
Rafe đứng lên, rồi đưa tay ra, giúp Sara đứng dậy. “Có chuyện gì hả cô?” anh hỏi bà cô mình.
“Pirro hành xử thật là lạ. Ông ấy quá trầm lặng, chẳng giống bản tính ông ấy chút nào.” Cô Vi nói.
Rafe nghiêng đầu. “Đêm qua cháu cũng để ý thấy thế. Nhưng có thể đám cháy cũng đủ để làm chú ấy buồn phiền, cô có nghĩ thế không?”
“Có, nhưng ông ấy cư xử kỳ quặc như vậy lâu nay rồi. Chỉ có là bây giờ còn tồi tệ hơn nữa thôi. Và khi cả gia đình cần phải đoàn kết lại thì ông ấy lại giữ khoảng cách.” Bà cô lôi từ trong túi xách ra một cái khăn giấy và hỉ mũi thật mạnh.
“Cũng có thể là cô đã lo lắng một cách không cần thiết.” Sara nói. “Cháu biết đây không phải là việc của cháu, nhưng cô đã bao giờ có ý định nói về chuyện này với chú chưa? Cháu chẳng biết gì về chuyện hôn nhân, nhưng cháu biết rất nhiều vụ li dị, và bí mật là điều làm tổn hại đến bất cứ mối quan hệ nào.”
“Chính vì thế mà cô đề nghị Rafe tìm hiểu xem có chuyện gì với ông ấy!”
“Hoặc là chính cô có thể hỏi thẳng chú ấy.” Sara cố gắng lý luận với bà cô của Rafe.
“Cô không thể. Nếu ông ấy lừa dối cô thì sao? Cháu nghĩ ông ấy sẽ nói với cô à? Và nếu ông ấy không lừa dối cô, thì chính cô lại là người gây ra những tổn thất không thể sửa chữa được trong quan hệ của cô với ông ấy vì đã nghi ngờ sự chung thủy của ông! Trước tiên cô cần phải biết cô đối mặt với chuyện gì đã.” Người phụ nữ kia đáp lại chắc nịch.
Rafe nắm lấy tay bà cô trong đôi bàn tay mạnh mẽ của anh. “Cháu đã hứa với cô là cháu sẽ tìm hiểu việc này cho cô, nhưng cô phải hứa với cháu là cô bình tĩnh lại. Làm rối lên như thế này chẳng tốt cho cô tí nào hết.”
Cô Vi nuốt nước mắ sẽ cố.”
“Không, cô sẽ làm như vậy, bằng không cháu sẽ chẳng giúp cô đâu. Cô biết là cô phải coi chừng huyết áp của mình mà.” Anh khiển trách bà cô nhẹ nhàng.
Sara không thể nào nín cười. Rafe thích than phiền về gia đình rắc rối và ồn ào của mình, nhưng thẳm sâu, anh yêu quí họ, và họ tin tưởng vào anh rất nhiều. Chính vì thế mà anh thích sống xa nhà, giờ thì cô đã nhận ra. Khi anh ở đây, anh làm tất cả những gì họ muốn, nhưng anh cũng phải đi xa để hồi phục lại.
“Được rồi, cô hứa.” Cô Vi ưỡn thẳng vai. “Cô sẽ bình tĩnh lại, nhưng chỉ vì cô biết là cháu sẽ chịu trách nhiệm trong chuyện này.” Bà cô thở một hơi sâu. “Được rồi. Bình tĩnh. Cháu thấy chưa? Bây giờ cô sẽ về nhà và ngâm mình trong bồn tắm ấm áp. Và có thể là khi Pirro cuối cùng sẽ trở về nhà, cô có thể lùa ông ấy lên giường.” Bà cô nói với một hơi thở dài mơ mộng.
“Cô Vi ơi!” Rafe vờ làm ra vẻ rùng mình.
Lờ phắt anh đi, người phụ nữ bước đi, khẽ hát.
Rafe rên rỉ. “Anh xin thề là đôi khi anh nghĩ là cô ấy sẽ làm anh phải uống say sưa mất.” Anh lầu bầu.
Sara cười to. “Cô ấy quả là rất cá tính. Em hy vọng là cô ấy nhầm về chuyện chú Pirro.”
“Anh cũng mong thế. Không có gì làm anh tin tưởng hơn sự chung thủy.”
Sara đưa tay ra và chạm vào má anh. “Angel có kể cho em nghe về bố anh.” Cô nói nhẹ nhàng. “Mọi chuyện chắc là không dễ dàng gì đối với anh và gia đình.”
“Không dễ dàng gì đâu.” Cơ hàm anh giật giật khi anh cố gắng giải thích, căm ghét những ký ức đang ùa về trong anh. “Mẹ anh cố tỏ ra vững vàng ban ngày, nhưng ban đêm mẹ khóc tới khi ngủ thiếp đi. Anh đã muốn ghét bố anh.” Anh nói cha mình. “Nhưng khi bố quay về và cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, anh đành tự hứa với mình là anh sẽ không bao giờ giống bố.”
Cô nắm lấy tay anh, biết rằng phải khó khănthế nào để anh có thể thú nhận chuyện này.
“Mình đi dạo đi.” Cô dẫn anh đi khỏi quầy hàng của gia đình và khỏi mọi tai mắt. Cô cũng không hỏi han gì. Cô chờ đến khi anh nói ra khi anh sẵn sàng.
Họ đi dọc theo phố Main, về phía anh đã đậu xe lúc trước. “Em có muốn biết điều mỉa mai nhất là gì không?” cuối cùng anh hỏi.
“Điều gì vậy?”
“Ngay trước khi anh xin đổi ca trực và thôi không làm cộng sự với em nữa, anh đã suýt đi theo vết xe đổ của bố.”
“Bằng cách nào?”
“Bằng cách lừa dối hôn thê của anh với em.”
Sara mở miệng, rồi ngậm lại, kinh ngạc vì những lời của anh. Cô vẫn nhớ cái cách anh nhìn cô khi anh đang ở sâu bên trong cô. Cô đã rung động mạnh bởi nguồn cảm xúc mà anh làm cô cảm nhận được, và bây giờ là lời thú nhận này. Anh đã từ bỏ việc làm cộng sự với cô để tránh hành động theo cảm xúc của mình. Cái ý nghĩ ấy đồng thời là cô sung sướng và hoảng sợ.
Cô liếm đôi môi khô. “Nhưng chúng mình thậm chí chưa bao giờ hôn nhau. Hay thú nhận là mình có rung động với nhau.”
“Nhưng chúng mình đã muốn thế.” Anh nhìn thẳng vào cô, cái nhìn thấu suốt trong mắt anh. “Và nếu anh tiếp tục ở lại, thì chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng mình làm điều đó.”
Sara lắc đầu, mọi thứ trong cô muốn phản kháng những lời nói của anh. “Em rất tiếc, nhưng em không thể có kết luận giống anh được. Chúng mình sẽ không làm vậy đâu.”
Anh dừng bước và quay ra đối diện với cô. “Làm sao em dám chắc chắn thế?”
“Bởi vì em quá biết anh. Anh trọng danh dự và sự nhất quán hơn bất kỳ ai mà em biết. Anh cũng biết kiềm chế hơn người. Anh cũng sẽ mổ xẻ mọi sự như một người đàm phán con tin chuyên nghiệp.”
“Cảm ơn phiếu tín nhiệm của em.” Một nụ cười nhăn nhó nở trên môi anh.
“Không dám đâu. Bây giờ thì, đừng quá cứng nhắc với bản thân nữa.” Cô nói, cố gắng thay đổi chủ đề và làm cho không khí nhẹ nhõm hơn.
“Nếu em nói vậy.”
Sara run rẩy mặc dù mặt trời mùa hạ đang chiếu thẳng trên đầu cô.
Họ vào trong xe để quay về nhà tắm rửa và chuẩn bị cho buổi nếm rượu vang tối nay. Sara vẫn giữ yên lặng, chìm trong suy nghĩ. Cô đã có những hiểu biết mới về người đàn ông này và những tình cảm mà anh dành cho cô. Còn việc cô xử lý thế nào với chúng lại là chuyện hoàn toàn khác.
***
Buổi nếm rượu vang được tổ chức trong công viên, mảnh đất do một chủ vườn nho giàu có và có chân trong việc tổ chức sự kiện này hàng năm hiến tặng. Những chiếc lều được dựng lên và đặt ở nhiều nơi trong khu vực để che nắng cho những người đến dự cho tới khi mặt trời lặn khoảng sau tám giờ tối. Hàng trăm người bán rượu nho ở khu vực Finger Lakes sẽ trưng bày rượu của mình.
Sara nắm bàn tay ấm áp của Rafe trong tay cô và họ đi xuyên qua đám đông. Cô đã cố gắng tránh mọi sự thân mật giữa họ khi họ ở nhà và vẫn đang nghĩ cách phòng thủ. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình dễ yếu đuối vì một người đàn ông, và mặc dù cô dấn thân vào chuyện này với Rafe, biết rằng sẽ có rủi ro, cô không bao giờ có thể tưởng tượng rằng chuyện tình dục lại dẫn đến những phức tạp như vậy. Nhất là đối với một người phụ nữ tự hào luôn biết cách tiến về phía trước và không ngoảnh lại.
Và cô còn cần tập trung vào những điều quan trọng hơn là một sự gắn bó về tình cảm. Cho tới nay thì cả cô và Rafe đều chưa nhận thấy hay cảm thấy bất cứ điều gì không bình thường. Không có người kỳ quặc nào dõi theo cô, chỉ có rất nhiều người lạ chung quanh đây.
“Có phải em chỉ tưởng tượng thôi, hay thực sự là đông người gấp đôi đầu giờ chiều nay nhỉ?” cô hỏi a
“Không phải em tưởng tượng ra đâu. Và sẽ còn tồi tệ hơn nữa vào cuối tuần. Giữa ngày thứ Sáu sẽ có những người được nghỉ việc đến đây để dự các hoạt động khai mạc lễ hội. Đến tối ngày thứ Sáu sẽ là những người nghỉ việc sớm để tới đây và đến ngay thứ Bảy thì mọi nơi sẽ đầy ắp người.” Rafe giải thích.
Cô cố gắng để nhìn qua hàng người vào trong các gian hàng riêng lẻ để xem người ta phân phát gì, nhưng không thành công. Bực mình, cô bỏ cuộc. “Em cũng chẳng thạo gì về rượu vang, nhưng làm sao mà người ta có thể so sánh được hương vị ở một sự kiện đông đúc như thế này nhỉ?”
“Chẳng so sánh được đâu. Chờ anh đã.” Anh xông vào đám đông và quay trở lại với một cốc nhựa đựng rượu vang trắng. “Khi mới có lễ hội, người ta chú trọng nhiều vào việc nếm thử rượu và so sánh. Nhưng gần đây thì lễ hội trở thành một sự kiện để tiệc tùng và uống.”
Cô cười to. “Với em thế cũng ổn.” Cô nâng cao cái cốc nhựa.
“Anh cũng vậy. Nào, khi mình đang ở Rome...” Anh nâng cao cái cốc của mình. “Uống vì...” anh dừng lại rõ ràng là bốirối.
“Uống vì tình bạn lợi ích.” Cô nói, chạm cốc của mình vào cốc của anh và cụ thể hóa vai trò của họ với nhau bằng cách nói to thành lời.
Cô đã bị choáng ngợp bởi những lời nói của anh rằng anh có tình cảm với cô trong khi anh đã đính hôn, bởi cái cách anh nhìn cô khi anh đang ở sâu trong cô. Cô quá sợ hãi bởi nguồn cảm xúc anh gợi lên trong cô, cô phải phục hồi sự tự vệ.
Anh nhìn cô chăm chăm, sững sờ. Đôi mắt anh đang ấm áp chợt lạnh đi. “Cảm ơn em đã nhắc nhở.” Anh ưỡn thẳng vai, bức tường thành cảm xúc lại được dựng vào đúng chỗ.
Đó là những gì cô muốn, những gì cô cần cho bản thân cô. Thế nhưng một sự lạnh lẽo bất ngờ giữa họ làm cô còn sợ hãi hơn những cảm xúc đã tràn ngập trong cô lúc trước. “Rafe...”
“Có một DJ ở phía bên kia lều. Đi ra đó nghe nhạc đi.” Anh nói, xiết chặt tay cô và hướng ra khỏi đám đông và những chiếc lều.
Họ càng đi gần tới chỗ khán đài, tiếng nhạc càng trở nên to hơn, nhắm vào đám trẻ, và Sara nhận ra loại nhạc thuộc Top 100 đang khiến mọi người nhún nhảy. Và mặc dù Rafe vẫn ở bên cạnh cô, sự đầm ấm giữa họ không còn nữa, không còn sự hưởng thụ thoải mái thời gian ở bên nhau nữa.
Cô đã xua điều đó đi chỉ với một lời chúc ích kỷ bởi sợ hãi.
Sara cũng không đùa với chính mình. Nếu không vì lời hứa với đội trưởng phải giúp cô bảo trọng, Rafe hẳn đã bỏ đi và để cô lại phía sau. Nhưng Rafe là một người trọng danh dự và đứng đắn. Và anh đáng được hưởng những điều tốt hơn là một người phụ nữ sợ hãi sự cam kết như cô.
Giờ khắc sau đó thoáng qua giữa hỗn độn người, những lời giới thiệu và rượu vang được chuyền đi bởi các nhà cung cấp khác nhau mong muốn mọi người nếm sản phẩm của họ. Sara chẳng có lúc nào một mình với Rafe. Anh cũng tỏ ra bận rộn, chuyện trò với bạn bè và hàng xóm của mình và giới thiệu cô là cộng sự cũ từ thành phố đến thăm.
Thậm chí không phải là bạn của anh nữa.
Trái tim cô thắt lại trong cổ họng, nỗi đau tự cô gây ra xâm chiếm cô. Cho tới khi cô tưởng như không thể chịu đựng sự lãnh đạm của anh hơn nữa thì người DJ bỗng nhiên bắt đầu nói vào micro, thu hút sự chú ý của đám đông.
“Tôi muốn bắt đầu dạ tiệc! Tôi muốn nhiều người lên sàn khiêu vũ hơn nữa, cho nên nếu tôi nói Snowball, mọi người biết là phải làm gì rồi!” Nhạc bỗng chốc được bật to hơn nữa, và mọi người bắt đầu nhảy thành từng đôi.
Rafe túm lấy Sara, giữ lời hứa sẽ kè kè bên cô. Anh nắm lấy tay cô, nhảy điệu nhảy bắt buộc trong khi giữ một nhịp độ chậm, cẩn thận coi chừng cái đầu gối của cô.
Đó là cơ hội đầu tiên cô có anh cho riêng mình, và mặc dầu cô muốn xin lỗi hay ít nhất là giải thích về những lời nói thiếu suy nghĩ của cô khi nãy, cô không tìm được lời để nói. Cô không thể cố vụng về giải thích anh có ý nghĩa thế nào với cô, nhưng cô cũng không thể cho phép cảm giác hơn thế được.
“Snowball có nghĩa là gì?” Cô hỏi bừa. Cô sẽ tìm ra cách để xin lỗi.
Rafe chẳng có tâm trạng để nói chuyện, nhưng thà nói chuyện về điệu nhảy còn hơn đối thoại về cảm xúc. Anh rõ ràng chẳng có cảm xúc gì.
“Cứ một vài phút, người chỉnh nhạc sẽ hô Snowball và nhạc sẽ dừng một lúc để mọi người đổi bạn nhảy.” Có nghĩa cũng là lúc để anh đưa Sara ra khỏi đây, anh nghĩ.
Anh cũng chẳng trông đợi lúc sẽ chỉ còn mình anh với cô ở nhà, nơi bất cứ điều gì họ làm cùng nhau cũng nhắc anh nhớ rằng họ chỉ là những người bạn với những lợi ích. Kể cả lúc này đây, những lời nói vẫn còn cắn rứt anh.
Anh không nên bất ngờ vì lời tuyên bố của cô. Dù rằng họ đã làm tình với nhau, anh đã biết giây phút mà cô nhận thấy có những thứ khác ngoài tình dục diễn ra giữa họ. Cái phút giây mắt họ gặp nhau và có một thứ khác hơn truyền giữa họ, cô đã hoảng sợ và cố gắng rút lui, nhưng ngay cả lúc ấy, cô cũng đề nghị anh làm tình với cô.
Và anh đã làm.
Sau đó, anh đã từ chối để tâm trí mình lạc đi bất cứ đâu trừ tiến về phía trước, và những lời nói của cô giống như một xô nước đá dội lên đầu anh. Anh đáng lẽ phải cảm ơn cô vì cú sốc lạnh lẽo của thực tại trước khi anh tự lừa dối bản thânthêm.
“Snowball!” người DJ kêu lớn.
Cứt thật. Rafe cố gắng giữ lấy tay của Sara, nhưng anh trai anh đã lao đến, làm cho Rafe không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đổi bạn nhảy và khiêu vũ với Angel trong khi vẫn không rời mắt khỏi Sara từ xa.
“Ôi, ôi. Trông giống như em muốn giết ai đó.” Angel quan sát.
Anh cau mày. “Xin lỗi chị. Em đang nghĩ đã đến lúc ra khỏi đây. Đám đông đang trở nên quá mức.
“Chị không trách em vì lo lắng cho chị. Rafe, chị thật sự lấy làm tiếc vì đã báo cho Blogger Chàng độc thân biết tìm ra cô ấy ở đây.”
“Em biết vậy. Chị không định làm hại gì cô ấy cả.”
“Cảm ơn em.” Chị mỉm cười với anh. “Sara thật may mắn có em. Chị hy vọng em cũng biết điều tốt đẹp em đang có trong tay và không để tuột mất cô ấy.” Angel nói.
Rafe lắc đầu, kinh ngạc bởi bà chị dâu. Ly thân với chồng, Angel có mọi lý do để trở nên cay đắng và không ảo tưởng bởi quan hệ tình cảm, nhưng chị vẫn tin tưởng vào sự lãng mạn và vĩnh viễn.
Chẳng giống như Sara.
“Đi đổi bạn nhảy với Nick đi.” Angel nói.
“Một phút nữa đã. Mọi chuyện của chị ổn cả chứ?” Họ cùng biết là anh muốn nói về Nick.
“Mọi thứ có vẻ sáng sủa hơn, nhưng lúc nào biết lúc đấy đã.” Chị mỉm cười trong khi họ tiến theo nhịp nhạc.
“Snowball!”
“Tạm biệt.” Angel nói, rời xa anh.
Rafe để ý thấy một khách nghỉ tại nhà nghỉ của Angel, túm lấy chị, và anh định đến chỗ Sara trước khi người khác tóm được cô. Nhưng một cô bạn thời trung học túm được Rafe trước, và bởi vì đã lâu họ không trò chuyện, cô ta lờ đi ẩn ý của anh để trả tự do cho anh.
“Snowball!”
Anh nhìn quanh để tìm kiếm Sara và thấy cô nhảy với một người địa phương. Một người phụ nữ nói rằng tên mình là Joy nắm được tay anh vài phút trước khi họ bị người DJ tách ra.
“Snowball
Lần này khi Rafe nhìn quanh để tìm kiếm Sara, có quá nhiều cặp nhảy chắn tầm nhìn. Nỗi lo lắng bao trùm lên anh, và anh lách qua người phụ nữ tiếp theo đang chờ đợi, bắt đầu tìm kiếm Sara, xô qua những cặp nhảy cao niên, những cặp đôi trẻ tuổi, những người anh biết và quá nhiều những người anh không biết trong khi anh tìm kiếm cô trên sàn cỏ. Tưởng như vô tận trước khi anh định vị được cô, và khi anh thấy cô, cô cũng không nhảy với ai cả.
Nhợt nhạt và có vẻ hoảng loạn, cô đảo mắt hoảng hốt, tìm kiếm anh. “Sara! anh ở ngay đây này!”
Cô quay lại, nhìn thấy anh và anh biết ngay là có gì đó không ổn. “Có chuyện gì thế?”
“Không phải anh! Em tìm kiếm hắn ta!”
“Ai cơ?”
Cô dừng lại và nhìn qua anh. Anh tóm lấy vai cô. “Chờ đã, hãy hít một hơi và nói cho anh nghe nào.”
Cô gật đầu. “Em đã nhảy với Nick. Rồi một người khác mà em không biết, nhưng già như ông của em, và ông ấy rất ngọt ngào, và sau đó là Biff, và sau đó là một người đàn ông khác…” Cô nheo mắt. “Trẻ, tóc sẫm, áo phông trắng, râu ria như không cạo.”
“Nghe giống như một nửa số đàn ông ở đây.”
“Mọi việc quá nhanh. Điệu nhảy nhanh nhất đêm nay. Chẳng có gì đáng nhớ ngoại trừ anh ta nói rằng. Bất cứ đâu, bất cứ lúc nào. Tôi nói để cô biết.” Cô lắc đầu. “Đó chính xác là những từ trong tờ giấy gửi cho em ở căn hộ. Chúng tôi có thể túm được cô ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào.”
“Chúng mình hãy ra khỏi đây đi.” Rafe nói.
Sara không cãi lại anh.
Những vấn đề cá nhân của họ lùi lại sau nhường chỗ ối nguy hiểm thực tại. Điệu nhảy Snowball và việc đổi bạn nhảy là sự ngắt quãng dễ chịu cho cường độ ở bên Rafe, và Sara thậm chí còn bỏ yếu tố nguy hiểm qu một bên được một lúc. Cho tới khi người lạ thì thầm vào tai cô.
Cô run rẩy vì nhớ lại.
Và cô nhận thấy rằng, giống như sau vụ khủng hoảng trên mái nhà, làm cảnh sát và chịu trách nhiệm vì sự an toàn của người khác không giống chút nào với việc là đối tượng trực tiếp bị đe dọa. Một khi chất adrenaline của cuộc săn đuổi biến mất và cô để lạc mất người đàn ông trong đám đông, nỗi sợ hãi xâm chiếm cô, nhưng giờ đây, trở về nhà Rafe, cô không còn sợ nữa: cô tức giận.
Cô thay đồ ngủ và chui vào dưới tấm chăn trên giường. Bên ngoài phòng ngủ của Rafe, cô nghe thấy tiếng động trong bếp. Cô tự hỏi không biết anh sẽ lại ngủ trong phòng này hay anh đủ giận dữ với cô để sử dụng phòng kia. Cô cũng chẳng trách nếu anh làm như thế, nhưng cô sẽ thích hơn nếu anh bỏ qua những cảm giác của mình và bước vào phòng, nếu không vì lý do nào khác hơn thì cũng để cô khỏi đơn độc. Cái giường lớn của anh lạnh lẽo và cô đơn làm sao khi chẳng có anh.
Cô quay ra tắt cái đèn ngủ trên chiếc bàn đêm và nghe thấy một tiếng gõ cửa.
Cô quay lại, bật đèn lên. “Vào đi anh.”
Rafe bước vào phòng. “Anh muốn kiểm tra xem em có ổn không trước khi anh về phòng mình.”
“Em ổn cả mà.” Cô nói.
Dù vậy, nhìn thấy anh gợi cảm và dầu dãi với chiếc quần bò không cài nút và cái áo phông bạc màu, cô chẳng ổn chút nào. Cô cần anh và đau đáu mong anh ôm lấy cô.
Cô cắn môi. “Anh thực sự định ngủ trong phòng bên bởi vì những gì em nói khi nãy?”
“Bạn bè với những lợi ích có thể phù hợp với lối sống của em. Nhưng anh không định làm tình một cách vô nghĩa, và anh cũng không định vờ vịt để làm em cảm thấy dễ chịu hơn. Cho nên, đúng vậy, anh sẽ qua ngủ ở phòng bên cạnh.” Anh nói, nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
Thật tệ là cô lại biết anh quá rõ. Rafe cũng chẳng lạnh lùng như anh tỏ vẻ. Lửa thiêu t trong mắt anh, giận dữ tranh đấu với khát khao.
Anh muốn cô. Và anh tự ghét mình vì vậy.
“Mình đã đồng ý là không dây dưa mà.” Cô nói, những lời nói nghe yếu ớt và đáng khinh ngay cả với chính cô.
Rafe lắc đầu. “Mình chẳng thỏa thuận gì ngoài việc là chúng mình đều muốn nhau.” Anh cũng chẳng đời nào đồng ý để cảm xúc qua một bên trong quan hệ với cô.
Anh biết đi vào với cô sẽ là không thể.
Một mình trên cái giường lớn của anh, chẳng mặc gì ngoài mấy thứ quần áo mỏng mảnh, hở hang mà cô ưa thích, trông cô thật yếu đuối và mềm mại. Anh biết rõ hơn thế. Người phụ nữ này phải có trái tim bằng thép thì mới có thể chối cãi rằng chẳng có gì hơn giữa hai người.
Chẳng có nghĩa lý gì. Ngay bây giờ đây, dù anh vô cùng giận dữ đến mức anh muốn tóm lấy cô mà lắc, anh vẫn bị hút vào cô bởi mọi cách có thể tưởng tượng ra.
“Công ty lắp đặt hệ thống báo động sẽ đến đây ngay ngày thứ Hai để nâng cấp hệ thống. Nhưng bây giờ ít nhất anh cũng khởi động thiết bị rồi, cho nên em có thể yên giấc.” Anh nói, thay đổi chủ đề.
“Chúng mình phải nói chuyện về những gì xảy ra đêm nay và việc chúng ta sẽ làm gì.”
“Mai mình có cả ngày. Với vụ cháy và những lời cảnh cáo em nhận được đêm nay, không đời nào ngay mai chúng ta quay trở lại lễ hội. Chúng ta sẽ chờ tới khi tất cả những khách thăm quan rời khỏi đây và mọi thứ trở lại bình thường. Sau đó chúng ta có thể nhận ra ai là kẻ không thuộc về nơi này.”
Cô gật đầu. “Đúng vậy đấy. Và em nghĩ chính như thế đã là kế hoạch rồi đấy.”
“Anh đoán vậy.” Anh nắm lấy nắm đấm cửa.
Bây giờ là lúc để anh đi ra mà không làm gì ngốc nghếch như trèo vào giường với cô và cho phép cô vờ v rằng anh chẳng có ý nghĩa gì với cô hết.
“Ngủ ngon nhé, Sara.”
Cô nhìn anh bằng cái nhìn câm lặng và khẩn cầu.
Anh phải dùng mọi sức lực để quay người đi ra.