Sử dụng điện thoại di động của Rafe, Sara quay số và gặp ngay sếp. “Có chuyện gì không, đội trưởng
“Căn hộ của cô bị tấn công.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc lưng cô. “Có mất gì không ạ?” cô hỏi. Cô lấy tay che ống nghe điện thoại và thì thào từ đột nhập với Rafe.
“Không mất gì cả. Chỉ có một dòng tin nhắn bằng son viết trên tấm gương nói rằng “tránh xa ra.”
Cô cau mày trước li nhắn. “Chẳng độc đáo gì lắm.”
“Không có bằng chứng nào rằng đó là Morley, nhưng còn ai nữa? Có vẻ như hắn ta cố gắng làm cô quá sợ hãi để ra làm chứng hơn là thực sự muốn hại cô, nhưng cô vẫn cần phải thận trọng.” Đội trưởng nói, giọng khàn đặc vì hút quá nhiều thuốc lá.
“Tôi sẽ làm vậy.” Cô hứa với ông. “Đội trưởng, Rafe và tôi có một tình huống xảy ra ở đây. Liệu Đội trưởng có thể giúp tôi tìm kiếm thông tin về hai kẻ buôn bán ma túy có tên là Biff và Todd không?” Cô mô tả sơ qua tình huống với Đội trưởng và cố gắng của họ để liên lạc với DEA, và sau đó là nhận dạng của Biff và Todd dẫu biết rằng hai gã có thể thay đổi bề ngoài cũng như tên gọi.
Đội trưởng rên một tiếng thật dài. “Cô có hiểu đi ở ẩn là như thế nào không hả Rios?” Cô có thể tưởng tượng ra ông đang xoa xoa tay lên cái trán hói trong sự thất vọng.
“Tôi không tìm kiếm chúng đâu thưa Đội trưởng. Các vấn đề cứ tự tìm đến tôi.” Cô liếc nhìn Rafe và nhoẻn cười.
“Cứ tự nói với mình như thế nhé.” Đội trưởng thì thầm. “Tôi sẽ báo tin cho cô những gì tôi phát hiện ra. Trong lúc đó, hãy thận trọng và giữ liên lạc.” Sau khi ra lệnh, Đội trưởng ngắt máy.
Sara đặt máy và nhìn Rafe. “Ông ấy cáu lắm.”
“Anh tin chắc là ông ấy cáu. Họ có biết ai đã đột nhập vào căn hộ của em không?”
Cô nhún vai. “Không biết chính xác là ai, nhưng b để lại tin nhắn trên tấm gương soi trong phòng tắm của em, và có vẻ như đó chỉ là một lời đe dọa để em không ra làm chứng.”
“Thế có nghĩa là hoặc người của Morley ở vũ hội đã rời khỏi Hidden Falls hoặc là hắn có nhiều tay chân làm việc cho hắn.” Rafe đi về phía tấm bảng điều khiển gắn trên tường gần cửa trước và cài mã số hệ thống báo động mới.
“Vì đêm nay mình ở lại nhà, tốt nhất là cài đặt hệ thống.”
Cô gật đầu.
“Em ổn cả chứ?” anh hỏi
Cô gật đầu. “Chắc chắn em không để những lời đe dọa và cảnh cáo ngăn cản không để em làm nhiệm vụ. Bên cạnh đó, em sẽ được bảo vệ để đến và rời khỏi phiên tòa. Vấn đề là cố gắng qua được trong vài tuần tới. Và em cũng có vấn đề của ông chú anh đang làm em bận tâm.”
Rafe rên rỉ. “Em vừa nhắc cho anh nhớ.”
Sara bước lại bên anh và vòng tay qua cổ anh. “Chú Pirro thật may mắn là có anh.” Cô nói, nhìn vào đôi mắt gợi cảm của anh.
Anh nhìn lại cô. “Còn anh may mắn có em.” Anh hôn nhẹ lên môi cô và lùi lại.
“Em phải kiểm tra với Coop xem có việc gì khẩn thế?” Cô sử dụng máy điện thoại di động của Rafe và gọi điện. “Không có ai trả lời máy ở nhà.” Cô để lại tin nhắn cho Coop và gọi vào di động của anh ta. “Ở đây cũng chẳng gặp may hơn.” Cô để lại một tin nhắn trong hộp thư thoại của anh.
“Lúc này đây chúng ta chẳng thể làm gì hơn trên mọi mặt trận ngoài việc chờ đợi mọi người liên lạc với chúng ta.”
Sara nhíu mày. “Em biết anh có lý, nhưng em ghét chờ đợi làm sao. Và em cũng ghét cứ phải ngồi ì ra trong khi có hai tình huống sống động diễn ra.”
Rafe khẽ khàng ngồi xuống bên cô. “Thế thì thật tuyệt vì anh biết chính xác phải làm em bận bịu như thế nào để giết thời gian.” Anh nói bằng một giọng chủ ý quyến rũ.
Một giọng mà cô không thể cưỡng lại.
Tiếng chuông reo ngoài cửa đánh thức Sara dậy từ một giấc ngủ sâu. Cô trèo ra khỏi giường. Một cảm giác ớn lạnh nhắc cô nhớ là cô đang không mặc quần áo. Chẳng thấy Rafe đâu và cô hy vọng là anh đã ra mở cửa.
Cho tới lúc cô khoác lên người một chiếc áo phông và mặc chiếc quần thể thao vào và đi ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Rafe và Coop đang nói chuyện ở phòng khách.
“Anh làm gì ở đây vậy?” Sara hỏi, kinh ngạc vì anh đã đi dặm trường xa xôi để đến đây. “Ai chết hả anh?” Cô hỏi ngay.
“Luôn luôn bi quan.” Rafe nói.
Coop lắc đầu và cười vang. “Anh thấy là điều này chẳng thay đổi chút nào.”
“Thế thì sao anh lại ở đây? Em rất vui được gặp anh, nhưng chẳng có ai lái xe năm tiếng đến đây chỉ để chào.” Tim cô vẫn còn đập mạnh vì bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu, và bây giờ, nhìn thấy Coop…
“Mọi việc ổn cả.” Anh ta nói để cô yên tâm.
“Lexie thì sao?” Cô hỏi thăm hôn thê của anh ta.
“Tuyệt cả, anh thề đấy. Vì Blogger Chàng độc thân tiết lộ nơi ẩn náu của em. Anh muốn đến xem em thế nào thôi.”
“Và?” Cô ép anh ta, biết rằng có nhiều chuyện hơn thế.
“Anh muốn nói chuyện với cả hai người.”
Rafe gật đầu. “Hãy vào trong bếp ngồi đi. Mình và Sara sẽ cần uống cà phê. Còn cậu?” Anh hỏi Coop. “Ngoài cà phê, có cả sô đa, nước cam, nước và cả trà đá nữa.”
“Cà phê nghe hayhuyến đi làm mình khát ghê.”
Họ chuyển vào trong bếp, một căn phòng với đồ gỗ sáng màu và những đồ gia dụng mới. Sara đã thích thú loanh quanh ở đây hôm trước. Bây giờ ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, phủ một ánh vui vẻ lên căn phòng.
Rafe chắc hẳn đã thức giấc khi chuông reo, bởi vì cà phê đã sẵn sàng, vừa mới được pha xong và thơm nức. Sara rót cà phê ọi người và lấy sữa.
Khi tất cả đã ngồi quanh bàn, cô không thể chịu đựng sự hồi hộp lâu hơn được nữa. “Nào, chuyện gì đã xảy ra thế?” Cô hỏi Coop.
Anh ta thở hắt một hơi thật dài. “Thôi được. Anh đoán là em biết rằng có kẻ đã đột nhập vào căn hộ của em?”
Sara gật đầu. “Đội trưởng có nói là điều này liên quan đến phiên xử sắp tới.”
“Em có biết vì sao mà Blog Chàng độc thân tìm ra được em ở đây không?” Anh ta hỏi, thay đổi chủ đề.
“Chị dâu mình.” Rafe giải thích câu chuyện về nhà nghỉ của Angel và lý do vì sao chị đã gọi điện cho blog.
“À.” Coop gật đầu thấu hiểu. “Điều này có thể giúp mình khẳng định được linh cảm của mình.” Anh ta nói, với bản thân hơn là với Rafe hay Sara.
“Em không hiểu.” Sara nói
“Mình cũng vậy.”
“Này nhé, Amanda Stevens là biên tập chuyên mục ở tờ báo mình làm việc.”
“Và đó cũng là người mà Angel nói rằng sẽ đến đây để phỏng vấn chị ấy và làm phóng sự về nhà nghỉ.” Sara nói.
Coop nghiêng đầu vẻ công nhận. “Và em không lấy làm lạ là một blogger vô danh, không nổi tiếng được Angel liên hệ, sau đó blogger này viết về việc em ở tại nhà nghỉ của Angel, rồi sau đó bỗng nhiên Amanda quan tâm đến phóng sự nhà nghỉ của Angel hay sao?” Coop hỏi.
Sara lắc đầu. “Xin lỗi anh. Em vẫn chẳng đoán ra.”
“Anh nghĩ rằng Amanda chính là Blogger Chàng độc thân.” Coop nói, làm cô ngạc nhiên.
“Có khi là Amanda chỉ muốn tiếp nối những gì cô ta đã đọc trên blog khi muốn phỏng vấn Angel?” Rafe hỏi.
Coop dang hai tay trước mặt. “Có thể, nhưng mình biết Amanda, và mình chẳng ngạc nhiên nếu cô ta là người chiếu tướng đàn ông và ghép đôi khắp thành phố.”
“Anh biết cô ta rõ đến mức nào?” Sara trêu.
Coop nhìn cô, cảnh cáo cô đừng có đi tới đó.
Sara cười. “Thôi được, vậy là anh biết cô ta rõ đến thế.”
Rafe hắng giọng. “Cậu nói là cậu cần nói chuyện với bọn mình. Thế, cái gì đã đưa cậu tới đây?”
Coop bao những ngón tay xung quanh cốc cà phê. “Thế này, như Sara đã biết, mình đã nghĩ đến chuyện rời tờ báo và tập trung toàn thời gian cho việc viết văn. Lexie thích đi du lịch và mình đã tiết kiệm đủ tiền để dành một năm cho riêng mình, xem thử mình có thể dành toàn bộ thời gian để viết lách và biến nó thành một sự nghiệp thực sự chứ không chỉ đơn thuần là một sở thích nữa.”
Sara biết rằng đó là ước mơ của anh ta. “Nhưng mà anh cũng thích nghề báo, cho nên anh bị giằng xé giữa hai lựa chọn.”
“Trước đây anh từng yêu nghề báo. Nhưng gần đây nghề này đã trở nên đáng buồn hơn bất cứ thứ gì khác. Và với cái Blog Chàng độc thân là trọng tâm chú ý của tờ báo hiện thời, nó có vẻ như một miếng giẻ lau lòe loẹt hơn là một tờ báo có uy tín. Đấy là chưa kể cái blog chết tiệt đó còn làm hại cả nhân chứng của cảnh sát.” Anh ta nhìn vào Sara một cách có chủ ý.
“Chúng ta đồng quan điểm với chuyện đấy.” Rafe nói
“Tất cả là vấn đề tài chính của báo. Xem nào, mình hiểu những thực tế tài chính của các tờ báo ngày nay, nhưng làm lợi trên sự an toàn của một cá nhân thì mình không thể chấp nhận được. Và nếu như Amanda, một người đã làm việc ở tờ báo rồi, lại cũng chính là blogger...” Coop nhún vai. “Nó sẽ biến blog từ một cái máy in tiền ngoài cuộc trở thành một hành động cố ý để làm cho tờ báo trở nên giật gân và kiếm tiền. Đằng nào thì, mình cũng bỏ việc. Nhưng mình phải biết rõ mọi chuyện trước đã.”
“Là phóng viên cho tới phút cuối cùng, đúng không anh?” Sara hỏi bạn mình.
Coop chỉ thoáng cười. “Lexie đồng ý để anh viết về câu chuyện của bà cô ấy nếu anh thay đổi tên người và bảo vệ người vô tội. Điều đó sẽ khiến quyển sách sắp tới của anh mang dáng dấp một câu chuyện có thật.”
“Tốt quá anh ạ!” Sara nói, phấn khởi hộ anh ta.
“Thế nếu như cô nàng Amanda này là Blogger Chàng độc thân, cậu định sẽ vạch trần cô nàng chứ hả?” Rafe hỏi.
Coop lắc đầu. “Đó là điều mình cần phải biết. Mình không định phá tan sự nghiệp của Amanda hay hại cô nàng, nhưng điều đó sẽ làm vững chắc thêm quyết định của mình để rời bỏ công việc bây giờ chứ không phải sau này.”
“Cũng có lý là cậu lên tận nơi để tìm hiểu sự việc.” Rafe nói.
“Bên cạnh đó, mình cũng có dịp để biết chắc chắn là Sara ổn cả.”
“Em lớn rồi mà.” Cô nhắc bạn mình. “Và em được bảo vệ.”
Cái nhìn dò hỏi của Coop đảo giữa Sara và Rafe.
Chắc hẳn anh ta đang tự hỏi không biết Rafe đem đến sự bảo vệ thế nào, một điều mà Sara không hề có ý định thảo luận vào lúc này.
“Kế hoạch làm sáng tỏ sự thật về blogger của cậu ra sao nào?” Rafe
“Đơn giản thôi. Hiện giờ thì blog chỉ cung cấp những thông tin mơ hồ. Kiểu như, Cặp đôi yêu mến của chúng ta đang ẩn náu tại nơi ở xa xôi của Rafe. Liệu họ có trở nên mệt mỏi vì nhau hay khoảng cách gần sẽ khiến họ trở nên gần gũi hơn? Liệu sẽ có một lời cầu hôn?” Coop giả nhại lại blog với giọng đọc kiểu như Nhà hát của những Kiệt tác.
Rafe cười phá lên vì sự bắt chước ấy.
“Mình muốn hai người có những cử chỉ âu yếm lộ liễu ở trong thị trấn, hay ít nhất là ở gần Amanda, và chúng ta sẽ xem nếu blog trở nên cụ thể và riêng tư hơn.” Coop ngả người ra sau. “Theo mình thì đó là kế hoạch thông minh. Thế nào, có thể trông đợi ở các cậu chứ hả?” Coop hỏi họ.
Sara liếc nhìn Rafe, tự hỏi anh cảm thấy thế nào về việc chia sẻ chuyện tình cảm của họ ở nơi công cộng.
Anh đứng lên khỏi chỗ ngồi và đi vòng đến chỗ Sara, cúi xuống và đặt một cái hôn dài, nấn ná trên má cô. Hơi thở của anh ấm, môi anh nóng hổi, và toàn thể con người cô phản ứng với một cử chỉ giản đơn này. Cô hy vọng cả hai người đàn ông đều không để ý thấy nhũ hoa của cô cương lên dưới làn áo phông mỏng.
“Thế có nghĩa là đồng ý phải không?” Coop nói, mắt anh ta thu lấy những ẩn ý của cái hôn ấy. “Thế có thể đưa mình đến giới thiệu với Angel, chị dâu của cậu không?”
“Chắc chắn rồi.” Rafe nói. “Mình sẽ gọi cho anh trai và hỏi xem anh ấy có thể gặp bọn mình ở đó không. Đằng nào mình cũng cần trao đổi với anh ấy.”
“Anh ấy không đi làm à?” Sara hỏi.
Rafe gật đầu. “Nhưng vì Biff và Todd rời khỏi nhà nghỉ, Angel nói với anh ấy là chị không cần vệ sĩ nữa và bảo anh ấy về đi. Anh tin chắc là anh ấy sẽ tận dụng mọi cơ hội để được gặp chị ấy.”
Trước khi anh kịp gọi điện cho anh trai, điện thoại di động của Rafe vang lên.
Anh liếc nhìnđiện thoại hiển thị trên màn hình và chuyển điện thoại cho Sara. “Anh không nhận ra số này. Chắc là điện thoại cho em đấy.”
Chú Jack, cô hy vọng. Cô liếc nhìn số điện thoại gọi đến và gật đầu. Dường như, cuộc vui sắp bắt đầu, và cô nhấn nút Trả lời.
“Chú Jack!” trong khi nói, cô đi xa khỏi chỗ của Rafe và Coop để có thể nói chuyện riêng và giải thích tình hình với ông chú.
“Chào công chúa! Cháu khỏe không?” Giọng nói sang sảng của ông đập vào tai cô khiến cô nhớ mình đã mong chờ những chuyến viếng thăm của ông khi cô còn bé. Chú ấy mang về cho cô những vật từ khắp nơi trên thế giới, và Sara đã luôn nghĩ rằng chú ấy là một người đi du lịch vòng quanh thế giới. – cho tới khi cô đủ lớn để hiểu một sĩ quan của Cục Chống Ma Túy làm gì để sống.
Cô tập trung chú ý vào cuộc gọi. “Cháu khỏe ạ, cảm ơn chú. Chú thì sao?”
“Nói to hơn nữa đi. Máy trợ thính của chú hết pin và chú chẳng nghe được cái chết tiệt gì cả.” Chú Jack hét vào tai Sara mặc dù cô chẳng khó khăn gì mà không nghe thấy chú lúc trước.
Cô lắc đầu và cười to. Mất khả năng nghe trong một vụ nổ đã khiến chú Jack phải nghỉ hưu. Chú ghét cay đắng các thiết bị trợ thính và thường nói là những cái đồ chết tiệt ấy hết pin hoặc hỏng để không phải đeo chúng. Chú Jack tuyệt vọng và nghĩ rằng cái thiết bị ấy làm chú chẳng có cơ hội với phụ nữ.
Và buộc họ phải hét lên nói chuyện với chú thì không đấy? Sara nghĩ một cách hài hước. “Cháu nói là cháu khỏe, cảm ơn chú!” Cô hét vào điện thoại.
“Đừng có nói dối chú, công chúa. Cha cháu kể cho chú nghe về cái đầu gối bị thương. Nhưng chúng ta sẽ thảo luận về tương lai của cháu vào lúc khác. Tin nhắn của cháu nói là cháu cần sự giúp đỡ của chú.”
“Cháu cần. Ý cháu là, cháu cần chú giúp.” Cô nhớ cần phải nói to hơn.
Cô phải nói lớn tiếng hơn và nhắc đi nhắc lại đến khi chú Jack nghe được cô, nhưng dần dần, cô đãgiải thích được tình huống của Pirro và cái ý tưởng độc đáo mà cô và Rafe đã cho là giải pháp của sự việc.
Chú Jack hứa sẽ có sĩ quan của Cơ quan chống Ma túy liên hệ với cô ngay khi có thể, và để đổi lại, cô hứa sẽ đến thăm chú khi cô quay về thành phố để họ có thể chuyện trò.
Cô ngắt máy và quay lại chỗ hai người đàn ông ở phòng gia đình.
“Chú ấy sẽ lo việc đó.” Sara nói với Rafe.
Coop tiến về phía cô. “Để anh làm rõ chuyện này nhé. Chú của Rafe bị bọn buôn bán ma túy đe dọa, và hai người cài bẫy để nhân viên Cục phòng chống Ma túy giả vờ bán ma túy cho bọn chúng?” Anh ta hỏi một cách hân hoan bởi bản năng của nhà báo đã chiếm lĩnh anh ta và anh ta đánh hơi thấy một câu chuyện lớn.
Anh ta sẽ nhớ nó khi anh ta thôi làm công việc này. Cô hy vọng anh ta có thể tìm ra cách khác để có được sự hân hoan và dòng chảy adrenaline khi anh bỏ lại công việc phía sau. Gần như ngay lập tức, cô nhận ra cô cũng có thể nói như thế về chính mình.
Cô rùng mình và đẩy lui những suy nghĩ đó. Cô cần tập trung vào những thứ quan trọng hơn.
“Đúng vậy.” Sara nói với Coop. “Và riêng đối với anh thì đây là thông tin không chính thức nhé.” Cô thông báo cho anh ta, ngoắc ngón tay trước mặt anh để nhấn mạnh.
Coop khoanh hai tay trước ngực. “Thôi nào, Sara. Đây là một câu chuyện lớn mà em bắt anh phải ém nhẹm. Hãy cho anh vài ân huệ vì tình bạn của chúng ta thay vì giữ im lặng.”
Sara biết anh ta chỉ nửa đùa nửa thật. Một nhà báo biết có tin hay và nóng hổi khi anh ta nghe ngóng được đang muốn dựvào.
Cô liếc nhìn Rafe, thấy ánh nhìn của anh tối lại. Trông như thể anh sẵn sàng bóp cổ người bạn thân nhất của cô. Cô đặt một bàn tay tĩnh tại lên cánh tay Rafe, thầm lặng đề nghị anh thư giãn. Từ giây phút cô phải hét lên để chú mình có thể nghe được, cô biết là cô sẽ phải để Coop tham dự vào việc đang diễn ra. Nhưng Sara có thể phó thác cuộc sống của mình cho Coop. Hay đúng hơn trong trường hợp này là cuộc sống ông chú của Rafe.
Cô cảm thấy chắc chắn rằng liên bang sẽ đặc xá cho Pirro để đổi lấy việc chú sẽ giúp đỡ hốt gọn những tên đầu sỏ trong đường dây ma túy ở New York, nhưng họ còn chưa gặp được DEA. Cho nên chưa có gì bảo đảm. Và Rafe chẳng hề muốn việc chú mình buôn bán tân dược bị bóc trần cho toàn thế giới.
Cô xoay người đối diện với Coop. “Khi cái bẫy đã thành công, bọn em sẽ cho anh độc quyền tin tức. Anh sẽ là người đầu tiên viết về câu chuyện này bao gồm cả các bài phỏng vấn với tất cả các bên. Và anh sẽ thấy là Pirro chỉ là một người đàn ông muốn cố gắng giúp đỡ bạn bè của mình và bị vướng vào một tình huống bất khả.”
Coop nheo mắt. “Anh viết sự thật trong các bài viết của mình.” Anh ta cảnh báo Sara.
“Ngay từ khi em nói anh đã biết rằng đấy chẳng phải là ý kiến hay.” Rafe lầu bầu.
Sara lắc đầu. “Không, ổn cả mà. Bởi khi Pirro nói chuyện với Coop, anh ấy sẽ biết sự thật.”
“Anh vẫn không biết đâu.” Rafe nói, phản ứng tự vệ có thể hiểu được của anh đang ở mức độ rất cao.
“Được, em biết mà.”
Rafe không biết rõ Coop như cô. “Tin em đi, đây là một tình huống có lợi cho tất cả chúng ta. Coop sẽ có độc quyền tin tức và sẽ đưa ra những thông tin mà các phóng viên khác sẽ dựa vào để xây dựng nội dung bài của họ. Nó sẽ có lợi cho Pirro, em hứa với anh đấy.”
Rafe quay về phía Coop. “Nếu cậu gặp Pirro và nhất trí với bọn mình là ông già ngây thơ đến thế nào, cậu có hứa là sẽ không vẽ nên chân dung ông già như một kẻ buôn bán ma túy phương bắc vô lương không nào? Mình phải thú thật là mình cũng cảm thông, nhưng mình đồng thời cũng là cảnh sát và ông già cung cấp Viagra cho đám bạn bè của mình để họ có thể tận hưởng đời sống... ờ... tình ái của họ.” Rafe lắp bắp, cố gắng tìm một lối diễn đạt sao cho thanh tao.
Sara dùng ý chí để thuyết phục Coop đồng ý. “Thế nào a
Coop sải bước về phía Rafe. “Nhất trí.” Anh ta nói, giơ tay ra.
Ánh mắt Rafe hết đảo từ Coop lại sang phía Sara, và mặc dù cô biết rằng Rafe vẫn còn lấn cấn, cuối cùng anh cũng nghiêng đầu và nắm lấy tay Coop. “Nhất trí.”
Một thỏa ước thận trọng đã được tuyên bố.
Bằng cách trao cho Coop phóng sự trong mơ của anh ta, Sara đã đạt được dẫu chỉ một chút kiểm soát hình ảnh của Pirro trên các bản tin. Một điều mà họ sẽ không có nếu như một tờ báo khác đưa tin về chuyện này trước. Và cô cũng biết rõ như Rafe rằng một vụ bắt ma túy như thế này sẽ là một tin quan trọng.
Bây giờ việc còn lại là họ phải gặp được nhân viên của DEA do chú Jack gửi tới và hy vọng rằng mọi chuyện cũng sẽ diễn ra trôi chảy với nhân viên của chính phủ.
Việc Pirro có khả năng đóng thành công vai chim mồi trong chiến dịch này mà không hoảng sợ cũng sẽ giúp họ rất nhiều, nếu không họ sẽ có vấn đề vô cùng lớn.
Rafe lái xe đến nhà nghỉ Angel. Anh chẳng biết rõ lắm về người đàn ông ngồi ở băng ghế sau trừ một điều là Sam Cooper có quan hệ với một phụ nữ mà Sara rất quý mến và Sara tin tưởng anh ta hoàn toàn.
Sara không dễ tin cậy người khác, cho nên nếu như cô tin tưởng anh ta, Rafe cũng sẽ cố hết sức để làm như thế. Anh chẳng có cách nào khác. Tương lai của chú anh, của toàn thể gia đình anh, đang bị đe dọa.
“Thế nào Coop, cậu sẽ nghỉ lại ở đâu?”
“Mình hy vọng sẽ thuê được một phòng ở nhà nghỉ Angel.”
Sara quay lại và đối diện với Coop ở ghế sau. “Mấy phòng ở nhà nghỉ đã dành cho Amanda Stevens và phóng viên ảnh của cô ta rồi. Nhưng anh có thể thuê một phòng ở Hilton cùng chỗ với Biff và Todd, như thế anh có thể kín đáo theo dõi hai gã này chăng?”
“Được thôi.” Coopt điện thoại ra, gọi lễ tân và ngay lập tức xác nhận đặt phòng với nhân viên khách sạn. “Xong xuôi rồi.” Coop nói sau khi ngắt điện thoại.
Rafe gật đầu. “Tốt quá. Sau khi chúng ta xong việc ở Angel. Mình sẽ đưa cậu về chỗ mình để cậu lấy xe và cậu có thể đi theo mình đến khách sạn.”
“Cảm ơn cậu.” Coop nói.
“Đây rồi.” Rafe đậu xe trên phố trước nhà nghỉ và họ ra khỏi xe.
Xe của Nick đang đậu trên lối vào.
Họ đi tới cửa ra vào, thường không khóa ban ngày. Rafe bấm chuông và đưa mọi người vào trong. Anh định gọi Angel thì nghe thấy tiếng cãi cọ trong bếp.
Anh nhìn vào đôi mắt lo lắng của Sara. “Em chờ ở đây với Coop nhé. Anh sẽ báo với họ là chúng ta có khách.”
Rafe đi về phía nhà bếp và bước vào không gõ cửa trước. “Này, hai người định tìm cách đuổi khách đi đấy à?”
Angel quay về phía anh, tay chống lên hông, đôi mắt sẫm màu tóe lửa. “Em có thể nói với anh trai của em là anh ấy chẳng cần ở lại đây nữa không? Biff và Todd đã chuyển ra khách sạn và những khách ở đây là phóng viên báo từ New York đến. Không phải là khách vãng lai trong kỳ lễ hội. Chị rất an toàn mà.”
Nick gửi cho Rafe một cái nhìn cầu cứu. May cho anh trai anh, Rafe chẳng có cách nào khác ngoài việc đứng về phía anh ấy. “Angel, Nick sẽ phải ở lại đây.”
“Tại sao chứ?”
Rafe nghĩ và gạt bỏ một loạt lý do mà không khiến anh phải tiết lộ việc cha chị liên quan đến tội phạm buôn bán ma túy.
Cuối cùng anh chọn một lý do anh nghĩ chị có thể tin được nhất. “Họ chưa bắt được kẻ đang săn đuổi Sara, cho nên bất kỳ ai thân quen với Sara đều có thể gặp nguy hiểm. Hãy xem chuyện gì đã xảy ra với gian hàng của chị. Chị không muốn có kẻ nào lẻn vào đây để lại tin nhắn cho Sara trong lúc chị đang có một mình và mất cảnh giác.”
Chị mở miệng định tranh luận nhưng rồi ngậm lại.
Nick khôn ngoan giữ im lặng.
“Thôi được, anh ấy có thể ở lại.” Chị quay đi và bước về phía cầu thang phụ dẫn đến các buồng ngủ trên gác.
“Cái gì đã khiến chị ấy bực mình thế?” Rafe hỏi.
Nick rên rỉ. “Cuộc hẹn đầu tiên với chuyên viên tư vấn hôn nhân sẽ diễn ra trong vài giờ tới. Anh nghĩ điều ấy có nghĩa là cô ấy cần phải chuyện trò và cởi mở. Và cô ấy bực bội với anh vì đã đặt cô ấy vào tình thế này.”
“Thôi được, nào. Em phải công nhận là anh có tiến bộ.” Rafe vỗ vào lưng anh trai. “Chúc anh may mắn.”
“Cảm ơn em.” Nick nói vẻ giễu cợt.
“Em đoán là đám nhà báo chưa tới đây?”
Nick lắc đầu. “Angel nhận được điện thoại của họ nói rằng họ sẽ đến vào khoảng giờ ăn tối.”
“Được rồi. Em có đưa đến một người mà em nghĩ chị ấy nên gặp, nhưng xem ra, em nghĩ việc này có thể đợi được.”
“Ai thế?”
“Một nhà báo khác. Cậu ấy là hàng xóm với Sara, và cậu ấy ở đây để theo một vụ.”
Nick nhún vai. “Thế nào cũng được. Xem này, anh sẽ đi xem Angel thế nào và đảm bảo rằng cô ấy bình tĩnh trước cuộchẹn.”
Rafe gật đầu. “Ở bên chị ấy luôn đấy.” Anh cảnh báo anh trai mình.
“Anh sẽ làm thế.” Nick nói, nhưng Rafe bắt gặp một ánh nhìn tò mò hướng về anh
Rafe không định đi vào chi tiết về chuyện cha của Angel, Viagra, buôn bán ma túy và DEA. Thậm chí dù anh có muốn kể cho Nick nghe, thì đằng nào cũng chưa chắc Nick sẽ tin vào chuyện này.
“Chúc may mắn ở chỗ chuyên viên tư vấn hôn nhân nhé.” Rafe nói, quay về chỗ Sara và Coop đang đứng đợi ở cửa ravào.
“Và chúc em may mắn với bất cứ vụ gì mà em đang liên quan.” Nick đáp trả.
“Cám ơn anh.” Bởi vì họ thực sự sẽ cần mọi sự may mắn có thể.