Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Mặc Viên được Phúc bá dẫn đến Trúc Nguyệt Các. Trên đường là một bầu không khí im lặng… im lặng… im lặng đến đáng sợ.

Phúc bá rất thức thời nuốt hết mấy lời giới thiệu dư thừa vào bụng, nhanh chóng đưa người qua đại sảnh rồi thẳng một đường đến phòng ngủ chính không hề gián đoạn.

“Công t…. Ách….. Cô nương…” Phúc bá nhìn người một thân nam trang anh khí ngời ngời khó khăn sửa lời.

“À…. Hả???” Mặc Viên đang chìm trong oán hận vô hạn lập tức đáp lại theo bản năng.

“Đã tới. Đây là phòng của ngài.”

“À… ừm… Đa tạ.” Mặc Viên chắp tay khẽ khom người.

“Công…… Cô nương khách khí rồi. Ta còn có việc, xin mạn phép.” Phúc bá cáo từ xong lập tức rời đi.

Mặc Viên nhìn lão quản gia đã đi xa, vào phòng, đóng cửa liền đá đông một chiếc giày, tây một chiếc giày, sau hướng chiếc giường lớn trong góc phi qua .

Lăn qua lăn lại, lộn tới lộn lui, ôm chăn cắn cắn, xé xé, đem gối đầu đập lung tung loạn xạ rồi viu…. Ném nó vào góc.(-.-)

Nổi điên xong Mặc Viên ngồi dậy chỉnh lại tóc cùng y phục vô tình nhìn tới vết thương trên cánh tay liền hận đến nghiến răng ken két.

Đi qua lấy hành lí đã được đưa tới từ sớm, lục đông lục tây lấy ra một lọ Kim Sang dược, nhanh chóng xử lý qua vết thương rồi bôi dược lên.

Mặc Viên nhìn chằm chằm vết thương đã được bôi thuốc trên tay, càng nhìn máu nóng càng nhanh chóng dồn tới não làm nàng tức điên người.

- -------tớ là phân cách tuyến xinh đẹp--------

Không lâu trước đó ở thư phòng Tĩnh Các.

“Khế ước???” Mặc Viên ngồi vắt vẻo trên ghế xoa xoa chiếc cằm trơn nhẵn.

“Đúng vậy.”

“Ừm, nói thử xem.”

“Khế ước này sẽ có hiệu lực hai năm. Trong hai năm này ngươi sẽ ở lại vương phủ giúp ta. Sau hai năm ngươi có thể rời đi. Thế nào???” Bạch Nhất Quân ưu nhã nói, trong mắt lóe lên sự gian xảo nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Cái gì??? Hai năm??? Ngươi muốn đại gia ta phải chôn vùi thanh xuân tươi đẹp của mình ở đây á??? Không có cửa đâu!!! Cửa sổ cũng không có!!!” Nàng trợn mắt nhảy dựng lên.

Đùa gì thế??? Ở bên cạnh đầu gỗ này chừng ấy thời gian nàng không chán chết cũng sẽ bị hắn chọc cho tức chết. Không được, ngàn vạn lần không được. Rất không khả thi nha!!!

“Sau hai năm ta cho ngươi mười vạn lượng.” Hắn bắt đầu thương lượng mềm mỏng.

“Không được.”

“Hai mươi vạn.”

“Không.”

“Năm mươi vạn.” Bạch Nhất Quân cười cười nhìn con thỏ ngố hám tiền bắt đầu dao động.

“Ta… Không được.” Mặc Viên cắn răng nói trong lòng âm ỉ đau.

“Một trăm vạn.” Họ Bạch nào đấy rất hài lòng khi thấy vẻ mặt nhăn như trái khổ qua của ai đó.

“K..h..ô..n..g” Mặc Viên lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa rít từng chữ qua kẽ răng. Ô…ô…ô… Một trăm vạn…Một trăm vạn đó…. tạm biệt ngươi…

“Tám trăm vạn.” Bạch Nhất Quân cười tà mị.

- --------------------

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.

Đây là lần đầu mình viết nên có chỗ nào không ổn thì mọi người góp ý thêm giúp mình nha!!! ^v^

thank you so much!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui