Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Rầm….

Mặc Viên mở tung cửa sau mấy ngày trời, vặn người một cái liền thấy Hồng Trà chạy như bay đến hỏi đông hỏi tây:

“Tiểu thư, tiểu thư người có sao không? Có bị đói hay không? Mấy ngày nay người ăn rất ít. Người có mệt hay không? Có đau đầu hay choáng váng hay không? Người gầy đi rồi! Tiểu thư… Tiểu thư người có muốn ăn gì không để Hồng trà đi làm cho người? Tiểu….


“Ngừng… ngừng….ngừng….”

Mặc Viên bị Hồng Trà tấn công dồn dập đau đầu không thôi nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất ấm áp. Đã lâu rồi không có người quan tâm nàng như vậy kể từ khi phụ mẫu nàng qua đời. Nàng rất nhớ, rất nhớ cái cảm giác được người thân quan tâm, được yêu thương kể cằn nhằn nàng vẫn rất nhớ. Cảm giác đó thực sự rất tuyệt vời….

“Tiểu thư người có sao không? Sao mắt người lại đỏ lên vậy? Có phải người mệt mỏi hay không? Tiểu thư, tiểu thư người nói gì đi, đừng làm em sợ…” Hồng Trà nhìn mắt Mặc Viên đỏ hoe mà phát hoảng.


“A…” Mặc Viên hoàn hồn, khẽ cười vuốt đầu Hồng Trà:

“Tiểu Trà nhi à, ta không sao, ta chỉ là rất buồn ngủ thôi! Ta ngủ một lát, em đừng gọi ta. Khi nào ngủ đủ ta sẽ tự dậy. Được rồi, ta đi đây… Nhớ đừng gọi ta…”

Mặc Viên nói xong liền lững thững đi đến dười gốc cây đào hoa ở sân sau, nằm dài trên cỏ, chính thức đi đánh cờ với Chu Công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận