Trên đường đến Kim Quốc.
Trong một chiếc xe ngựa hoa lệ Mặc Viên đang ra sức trừng con người ngồi chéo nguẩy ăn trái cây ở phía đối diện. Trừng đau cả mắt mà nửa cái phản ứng người ta cũng chẳng buồn cho, hỏa bốc lên não, nàng nghiến răng:
“Tại sao ta lại phải ngồi đây???”
“Vì ngươi là sứ thần.”
“Sứ thần không phải đều được cưỡi ngựa sao?”
“Ngươi là ngoại lệ.”
“Tại sao?”
“Vì bản quận chúa đặc biệt sủng ái nhà ngươi nha.” Nói xong còn đưa tay sờ mó cằm Mặc Viên làm hành động minh họa.
“Cảm ơn nhưng ta không thèm. Hừ…” Hừ lạnh một tiếng, Mặc Viên hất văng cái móng heo đang làm loạn trên mặt mình.
“A… lạnh lùng quá! Ngươi làm vậy là tổn thương trái tim mềm yếu của ta nha!” Triệu Mẫn Ly ôm ngực trái làm mặt tội nghiệp, diễn mười phần nhập tâm.
Mặc Viên nhìn cảnh này mà khóe miệng không ngừng co giật: “Ngươi mà còn buồn nôn kiểu đó ta liền bỏ của chạy lấy người.”
“Được rồi, được rồi. Đại nhân bớt giận, tiểu nhân đã biết lỗi.” Nghe Mặc Viên hăm dọa, Triệu quận chúa nào đó liền đi vào khuôn khổ.
Một phút.
…
Hai phút.
…
Ba phút.
…
Bốn phút.
…
“AAAAA….. Thật không chịu nổi mà. Mặc kệ ngươi! Bản đại gia ta muốn cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa! Cưỡi ngựa! Xe ngựa này tặng lại cho nhà ngươi.” Dứt lời liền tung người nhảy khỏi xe ngựa.
“Này… Này… Đợi ta… Đợi ta nữa…” Mắt thấy Mặc Viên nhảy xuống, Triệu Mẫn Ly cũng vội vàng chạy theo.
Muốn nàng ngồi như tượng trong xe ngựa này một mình á??? Nghĩ cũng đừng nghĩ nhá!
- ---------
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!