Đám đao công nhất thời kích động đồng loạt:
-Judi, chúng ta là đầu bếp, không phải đao phủ, ta cự tuyệt giết người sống!
-Judi, con mẹ ngươi muốn làm một trận đại đồ sát ư!?
-Điên, điên, ngươi điên mẹ nó rồi, giết 300 người sống, con mẹ Judi ngươi còn nhân tính không!?
Judi vội vàng thanh minh:
-Chư vị, chư vị! Xin hãy nghe ta nói, quyết định giết người sống không phải là ta, ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của phu nhân Susan thôi!
-Susan bảo ngươi giết người thì ngươi giết, nếu ả bảo ngươi tự sát, ngươi cũng phải tự sát sao!?
-Chờ chút, tôi bây giờ mới chợt nghĩ ra! –Một đao công giơ cao hai tay:
-Chư vị, trước tiên xin hãy nghe tôi nói một câu!
-Judi bảo chúng ta giết người sống, hắn đây là muốn hại chết chúng ta đấy! Các người đều quên ‘Tử Linh Đồ Sát Lệnh’ rồi sao? Bất cứ cá nhân nào hiềm nghi giải phẫu thi thể nhân loại là phải bị giết tam tộc! Chúng ta không phải đao phủ, chúng ta không có quyền lợi giải phẫu hợp phát, một khi chúng ta tham gia biểu diễn với Judi… chỉ e biểu diễn chưa xong, chúng ta đã bị xử tử vì bị cho là Tử Linh Đồ Đằng rồi!
-Judi, ta không muốn bị ngươi hại chết, ta rút lui khỏi đội đao công!
Đám đao công giận dữ quẳng dao bếp trong tay, quay người muốn rời khỏi. Nhưng lúc này Tadrik bỗng đưa tay ngăn hắn:
-Đứng lại!
-Ngươi muốn làm gì? Đây không phải ngục giam của ngươi, ngươi không có quyền ngăn ta.
Đám đao công giận tím mặt, ỷ vào mình cũng có chút vũ lực, đánh một quyền về phía mặt Tadrik.
Rắc! Nắm tay hắn đụng vào mũi Tadrik nhưng mũi Tadrik vẫn không hề trầy trật gì mà xương tay đao công này lại gãy vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Điều này…
Giang Nam đối với chiêu này thực sự quá quen thuộc, thân hình như sắt thép, phản chất xương của địch nhân, đây chính là ‘Thiết Bào Hao’ của Hank.
Càng khiến Giang Nam kinh ngạc còn ở đằng sau! Sau khi Tadrik đập nát xương tay của đao công, thân hình hắn bỗng xoay tròn, trọng quyền hai tay liên tục đánh đấm, một chiêu liền đánh đao công kia hôn mê.
Chiêu 124 trong Thiết Bào Hao – Đại Phong Xa!
Chẳng nhẽ Tadrik là sư huynh đệ đồng môn với Hank, hoặc giả là trưởng bối của Hank ư?
Giang Nam vẫn rơi trong hoàn cảnh ‘cách tuyệt với đời’, hắn còn chưa biết tin tức Hank đã chết, vừa nhìn thấy Tadrik có khả năng là thân nhân của Hank, sắc mặt hắn biến thành vẻ ‘được rồi, đây lại là một đối thủ xứng tầm’.
Judi lúc này đã ngẩng đầu lên, hắn gào to:
-Đừng động thủ, tất cả đừng động thủ, hãy nghe ta nói xong đã!
-Chư vị, ta còn có hai chuyện phải nói cho các ngươi biết, mong các ngươi nghe xong rồi hãy quyết đi hay ở. Thứ nhất, ta bảo các ngươi giải phẫu người sống là đã được sự cho phép từ tòa án tối cao của đế quốc, trên tay Tadrik các hạ có giấy chứng nhận! Trong dịp đao công thịnh yến các ngươi có quyền giải phẫu hợp pháp!
Judi thấy sắc mặt đám đao công hơi hòa hoãn đi một ít, tự hắn cũng thở phào:
-Chuyện thứ hai: người sống chúng ta sắp sửa giết không phải là người vô tội gì cả, mà là phạm nhân tử hình trong ngục, là một lũ xấu xa chết không hết tội!
Đám đao công lại lần nữa bộc phát ra thanh âm phẫn nộ:
-Cho dù là tù nhân tử hình, chúng tôi cũng không thể tiếp nhận! Judi, chúng tôi là đầu bếp, không phải đao phủ! Giết người… Ông trời ơi, ngài bảo chúng tôi làm sao xuống tay được đây! Con người chứ không phải heo, không phải bò!
Judi liên tục xua tay:
-Chớ vội, ta còn chưa nói xong mà! Các ngươi sắp giết không phải là tù nhân tử hình bình thường. Chúng ta sắp giết chính là ‘Tử Linh trọng phạm’ có Tử Linh Chi Kiều!
Tử Linh trọng phạm!? Theo câu nói này của Judi, trong mục trường bỗng lan tràn một không khí hết sức quái quỷ.
Hưng phấn, cuồng nhiệt, kích động… Đám cao công cười sằng sặc:
- Judi, tên khốn nạn ngươi! Ngươi nên nói sớm cho chúng ta đám cần giết là ‘Tử Linh trọng phạm’ chứ!
-Nếu lũ cần giết là ‘Tử Linh trọng phạm’, ta sẽ đi! Judi, ngài nhất định phải sắp xếp cho tôi một vị trí tốt, để tôi giết thêm vài tên!
Điều này…
Giang Nam thật sự không hiểu nổi biến hóa tâm tình của đám đao công, họ rõ ràng vừa cự tuyệt giết người sống, nhưng vừa nghe đến người sống cần giết là Tử Linh Đồ Đằng thì…
Toàn bộ bọn họ không ngờ lại tiếp nhận!?
Chẳng nhẽ đám đao công thấy, Tử Linh Đồ Đằng không hề được coi là nhân loại đồng bào với mình hay sao?
Giang Nam đã đoán đúng! Thực tế thì qua sự chèn ép nhằm vào Tử Linh Đồ Đằng hàng ngàn năm nay, trên đại lục đã hình thành một quan niệm giá trị hết sức phổ biến.
Quan điểm đối với Tử Linh Đồ Đằng, người thiện lương chút đỉnh thì cho rằng: Tử Linh Đồ Đằng là một lũ ti tiện, xấu xa, là phần tử cặn bã trong nhân loại, chết càng nhiều càng tốt.
Mà tuyệt đại đa số mọi người lại cho rằng: Tử Linh Đồ Đằng vốn dĩ không thể coi là nhân loại, chúng chỉ là vài sinh vật cấp thấp khoác da người. Hệt như Địa Tinh, Tị Thế Trùng, Sử Lai Mỗ vậy, giết cũng chẳng cần phải nương tay.
Đám đao công ở đây có sẵn một quan niệm giá trị: họ không hề cho rằng Tử Linh Đồ Đằng là đồng loại với mình. Theo họ thấy, giết Tử Linh Đồ Đằng như thể giết heo mổ dê vậy.
Mà Judi rõ ràng là thuộc loại khá thiện lương, y cười khổ:
-Ôi, thì ra các ngươi đều là những kẻ ‘không coi Tử Linh Đồ Đằng là con người’, sớm biết các ngươi là người như thế thì lão tử còn phải lo lắng cái rắm gì!
-Được rồi, nếu các ngươi đều đã đồng ý giết Tử Linh ti tiện, vậy thì hãy nghe ta nói tiếp: Tadrik đã giúp chúng ta chọn ra 300 Tử Linh từ trong ngục, năm ngày sau sẽ đưa tới đây!
-Trong ba trăm tên Tử Linh này ước chừng có 100 tên là Tử Linh Đồ Đằng sư đã phế bỏ công lực sau khi bị bắt làm tù binh; ngoài ra 200 người đều là người bình thường bị kiểm tra ra có Tử Linh Chi Kiều nhưng vẫn chưa trở thành Tử Linh Đồ Đằng sư…
Judi giới thiệu qua tình hình về ‘đám Tử Linh trọng phạm’ nhưng Giang Nam đã không còn tâm tình để nghe tiếp nữa.
Trong tâm hắn dâng lên một cảm giác không hiểu nổi: Giết Tử Linh Đồ Đằng không ngờ lại trở thành nghi lễ hoan nghênh long trọng nhất, náo nhiệt nhất…
Vả lại nghe thử cách dùng từ của Judi lúc vừa rồi mà xem, cho dù là khi Judi đối mặt với một nô lệ như Giang Nam, cũng chưa từng chửi bất cứ một câu thô tục nào. Nhưng vừa nhắc đến Tử Linh Đồ Đằng, miệng hắn liền phun ra hàng chuỗi nào là ‘ti tiện’, ‘xấu xa’, ‘Tử Linh đê tiện’…
Giang Nam bĩu môi, hắn không biết vì sao Tử Linh Đồ Đằng lại trầm luân đến nước này, nhưng hắn rất rõ ràng đám Tử Linh trọng phạm sắp bị giết vốn dĩ là một bầy người, một bầy đồng loại vô tội đáng thương.
Đúng, đồng loại! Giang Nam cũng đã mở ra con đường Tử Linh Đồ Đằng, hắn và 300 Tử Linh trọng phạm là hoàn toàn giống nhau!
Trong lòng Giang Nam lần thứ hai dâng lên một ý niệm: nếu có thể, mình có nên làm cho thế giới này trở nên tươi đẹp hơn chút đỉnh hay không?
Trong phút chốc, ý niệm này càng trở nên mãnh liệt. Bởi Giang Nam đã có lực lượng, hắn đã tìm lại được chút ít tự tin, đã có thể thay đổi một vài chuyện không vừa ý!
Ngay khi Giang Nam đang suy nghĩ, Judi đã giải quyết xong mọi hậu quả.
Hai đùi Maul đã bị Tadrik phế bỏ, Malfoy vài ngày trước cũng bị Giang Nam đả thương, hai người bọn họ đã không còn tư cách ở lại trong mục trường nữa. Gọi một chiếc xe ngựa, hai cha con rời khỏi mục trường Lens.
Song trước khi đi, Malfoy hung tợn nhìn chòng chọc Giang Nam và Tadrik. Xem dáng vẻ thì xem ra đã coi như kết cừu.
Ngoài ra, Judi còn sai người dựng trước cửa mục trường một tấm biển lớn cao mười thước.
Tấm bảng màu bạc, viết một hàng chữ màu vàng:
“Khoảng cách Julian giá lâm… Đếm ngược thời gian: mười lăm ngày!
Khi Giang Nam nhìn thấy tấm bảng này trong lòng hơi rung động, Julian còn mười lăm ngày nữa là sắp xuất hiện rồi, vậy con đường sống của 300 Tử Linh trọng phạm cũng chỉ còn lại mười lăm ngày!
Giang Nam không nguyện ý tự tay giết Tử Linh Đồ Đằng, hắn đến trước mặt Judi:
-Tiên sinh Judi!
Judi đang bàn giao tình hình mục trường với Tadrik:
-Ha ha, tiểu tử ngươi tới rồi! Tadrik, giới thiệu cho ngươi một anh bạn nhỏ: tiểu tử này tên Roddy, ngươi đừng coi thường hắn chỉ là một nô lệ, đao pháp của tiểu tử này rất nhanh đấy. Ta đánh đố, nếu nó có thể đến ‘học viện nấu ăn đế quốc’ bồi dưỡng một thời gian, nó khẳng định có thể thay thế vị trí của Julian, trở thành đệ nhất khoái đao.
Khi Tadrik nghe thấy Giang Nam chỉ là một tên nô lệ thì trên khuôn mặt âm trầm của gã nổi lên vẻ khinh miệt.
Nhưng…
Ngay khi Judi nói ra mấy chữ ‘học viện nấu ăn đế quốc’ thì vẻ khinh miệt trên mặt hắn bỗng biến thành kính sợ, hết sức sợ hãi!