-Judi, ngươi cho rằng tên nô lệ này có tư cách tiến vào Học viện nấu ăn đế quốc?
-Nó tuyệt đối có tư cách này!
Judi thở dài:
-Nói thật cho ngươi biết, ta đa từng muốn mua tên nô lệ này, sau đó tiến cử hắn vào Học viện nấu ăn đế quốc, nhưng con mẹ Welen kia nói chết cũng ko bán. Ôi, thật chó má!
Họ thuận theo đề tài này tán gẫu chuyện ‘Học viện nấu ăn đế quốc’, sau ba phút Judi mới giật mình ý thức được Giang Nam còn đang ở bên người mình.
Sau đó hắn vỗ gáy mình:
-Ôi chao, chỉ lo tán phét, Roddy, ngươi tìm ta làm gì?
Giang Nam mang vẻ ‘ngươi cuối cùng đã chú ý tới ta’:
-Tiên sinh Judi, trong tay ngài đã có đủ đao công, tôi đã không còn quan trọng nữa. Được rồi, tôi định từ chức phó đội trưởng, xin trở lại bên tiểu thư Welen.
-Ngươi muốn đi!? Không được! Điều này tuyệt đối không được! –Judi chộp cánh tay Giang Nam:
-Lão tử đích thật đã có đủ đao công, nhưng cao thủ như ngươi ắt phải ở lại trong đội ngũ đao công áp trận: ta đang định giao một khâu quan trọng nhất trong Đao công thịnh yến cho ngươi đó!
-Nhưng… nếu tôi nhất định phải đi thì sao?
Ấn tượng của Judi đối với Giang Nam hết sức không tệ, hắn cũng không muốn làm khó Giang Nam:
-Tiểu tử ngươi nếu thực sự không dám giết người, vậy… ta sẽ sắp xếp ngươi vào đội ngũ bổ sung! Nhưng ngươi không thể rời khỏi mục trường, vả lại đội viên chính thức của Đao công thịnh yến nếu xảy ra sơ suất gì, ngươi buộc phải đảm đương cho ta! Ngoài ra, Tadrik tối mai sẽ giạy các ngươi kỹ xảo giải phẫu cơ thể ngươi, ngươi cũng phải đi học. Chứ nếu không xảy ra sơ suất, người bổ sung như ngươi lấy cái gì để cáng đáng?
Đi học giải phẫu!?
Giáo sư giải phẫu học Giang Nam hai mắt đăm đăm, song hắn cũng muốn nhân cơ hội hiểu rõ thêm trình độ giải phẫu trên đại lục một lần:
-Được rồi, tôi chấp nhận điều kiện của ngài, tôi nhất định sẽ xuất hiện trong lớp của tiên sinh Tadrik.
Bùng, bùng!
Khi Giang Nam nói chuyện, bầu trời phía Tây Bắc bỗng nổ vang hai quả pháo tín hiệu, một đỏ một tím, chính là tiêu ký Welen tìm Giáo Sư.
Welen có chuyện rồi!
Giang Nam tìm qua loa một cái cớ để cáo biệt, hắn về chuồng ngựa thay trang phục Giáo Sư, sau đó thừa dịp trời tối luồn vào thành Thái Dương.
Mà ngay lúc Giang Nam rời đi không lâu, Tadrik cũng bỏ quẳng lại chuyện vụn vặt:
-Judi, ở đây giao cho ngươi đó, ta muốn vào thành.
Judi muốn giữa Tadrik lại:
-Ngươi vào thành làm gì? Tiên sư, chỗ ta còn hàng đống việc đó. Không được, nể mặt bằng hữu lâu năm, ngươi phải ở lại giúp ta!
Trong mắt Tadrik bỗng lóe lên một tia thân tình khó có được, y nở nụ cười:
-Judi, ta còn có một đứa cháu ruột ở thành Thái Dương đã mười năm không gặp rồi.
-Ngươi muốn đi thăm người thân!? Ha ha, vậy ta không dám ngăn cản ngươi, có điều đứa cháu kia của ngươi cũng chẳng ra thể thống gì, nó nên chủ động nghênh đón ngươi mới phải.
Tadrik cũng có chút nghi hoặc:
-Nói cũng đúng, nó biết rõ ta hôm nay tới thành Thái Dương, nhưng nó không ngờ lại chẳng tới đón ta… Bỏ đi, ta tự mình tới tìm nó vậy.
oOo
Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, Tadrik tới thành Thái Dương, hắn tùy ý túm lấy một thương nhân qua đường hỏi:
-Cường giả thứ chín thành Thái Dương Hank ngụ ở chỗ nào?
Thương nhân nyaf đang vùi đầu tính toán sổ sách của mình, tức giận nói:
-Hank? Còn cường giả thứ chín? Đây đã là chuyện năm nao rồi, Hank sớm đã chết rồi!
Hank đã chết rồi!?
Trên thực tế, vào buổi tối hôm Hank chết, y sư đã truyền tin về cái chết của hắn ra ngoài, cũng chỉ có người vừa mới đến như Tadrik, hay cách biệt với đời như Giang Nam mới chưa biết tin tức hắn đã chết.
Đồng tử đỏ chót của Tadrik bỗng như chảy ra máu tươi thật sự, hắn túm cổ thương nhân nhấc lên:
-Thi thể Hank đâu? Thi thể cháu ta có bị ai chạm vào hay chưa?
Tadrik chính là trưởng bối theo như lời Hank nói.
Thương nhân bị Tadrik dọa đến nỗi mặt trắng bệch, hắn cuống cuồng nói:
-Xin, xin đừng đánh tôi, tôi sẽ nói cho ngài biết!
-Hank chết vào tám ngày trước. Lúc ấy, hắn tham gia lôi đài Đồ Đằng…
-Câm mồm, ta không muốn nghe nguyên nhân chết của Hank, cũng không muốn biết là ai giết nó!
Tadrik lạnh lùng nói:
-Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, thi thể Hank ở đâu, có ai chạm vào thi thể hắn chưa!?
Thương nhân kinh ngạc há hốc mồm. Cháu ruột chết, thúc thúc không ngờ chẳng hề quan tâm nguyên do cái chết và hung thủ, hắn ấy thế mà chỉ muốn hỏi tung tích thi thể…
Một kẻ thật máu lạnh!
Thương nhân vội vã nói:
-Tôi, tôi cũng không quá rõ. Có điều tin Hank chết là từ ‘Hans y quán’ truyền ra. Ngài, ngài có thể tới hỏi y quán đó.
-Nói, địa chỉ Hans y quán!?
-Men theo biển chỉ đường tới con hẻm thứ ba bên tay trái quảng trường thứ 5.
Lẳng thương nhân xuống đất, Tadrik chẳng buồn quay đầu lại lao tới quảng trường thứ 5.
Hắn tới trước cửa y quán Hans, nóng nảy đến độ dùng hai tay banh cửa sắt của y quán ra:
-Nói, tin Hank chết là ai truyền ra?
Victor đang vận động trong sân, thương thế hắn qua năm ngày nghỉ ngơi đã có phần khởi sắc.
Vừa nghe thấy ngôn từ bá đạo của Tadrik, Victor bỗng đứng dậy. Nhưng ngay sau đó, hắn chợt thấy rõ đồng tử đỏ chót của Tadrik:
-Ngươi… ngài là trưởng bối của Hank à!? –Như trút được gánh nặng, gã bật cười:
-Tôi đã chờ ngài năm ngày rồi, ngài cuối cũng đã tới!
oOo
Victor và Tadrik nhận thức lẫn nhau, lúc này Giang Nam đã tới khu nhầ của Welen ở quảng trường thứ 6.
Bên ngoài chẳng hề có ai, Giang Nam đẩy cửa phòng Welen:
-Được rồi, tiểu thư Welen, ngài tìm tôi?
Welen chẳng chịu trả lời.
Nàng ngồi ở phía trước một cái bàn tròn, bên người là ba quản sự nông trường, trong tay còn nắm chặt một bản thông báo màu sáng vàng.
Khiến Giang Nam kinh ngạc chính là Lola cũng đứng ở bên Welen. Cô ả đã mang bản đồ ‘núi Longinus’ tới.
Lúc này, Lola đang lấy một ánh mắt đầy sùng bái, tràn ngập ám muội nhìn Giang Nam.
Nhưng Giang Nam căn bản không nhìn thẳng vào Lola. Thậm chí, hắn còn đang ác độc nghĩ, con ả này, sớm muốn gì ta cũng phải tìm cơ hội trừng trị ngươi!
Mọi người trầm mặc ngót nửa phút.
Sau cùng vẫn là Giang Nam nhún vai:
-Tiểu thư Welen, cô tìm tôi lại không nói gì… Được rồi, có chuyện lớn gì xảy ra sao?
-Chuyện rất lớn, chấn động thành Thái Dương! –Welen cuối cùng đã mở miệng, nàng nổi giận đùng đùng nói:
-Giáo Sư, ngươi gánh vác giúp ta làm một chuyện thật lớn đó! Lão nương không thể không khen một câu, con mẹ ngươi thật to gan!
Lola vội vã xoa bóp hai vai Welen:
-Tiểu thư, xin bớt giận, bớt giận. Tuy lá gan Giáo Sư các hạ quả thật khá lớn, nhưng người ta, người ta cũng thật sự rất anh hùng đấy!
Giang Nam nghe mà ù ù cạc cạc:
-Chư vị, tỏ vẻ bí hiểm chẳng phải thói quen tốt. Nào, ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Ngươi còn dám hỏi ta ư? –Welen chỉ vào mũi Lola nói:
-Nữ hầu này của ta vừa từ bên ngoài thành về, khi đi ngang quá quảng trường thì nàng phát hiện một tấm bố cáo thông báo toàn thành. Chính là cái này, ngươi tự xem đi!
Welen ném tờ bố cáo trong tay cho Giang Nam, Giang Nam đón lấy xem, chỉ thấy bên trên dùng chữ Lens viết:
-Ta trịnh trọng lấy tên ‘Giáo Sư’…
Tên Giáo Sư?!
Giang Nam lập tức ý thức được, đây là có người giả mạo mình viết một tờ bố cáo thông báo toàn thành.
Tờ bố cáo này thực ra là một bức thư khiêu chiến:
-Ta trịnh trọng lấy tên ‘Giáo Sư’, thông báo cho Gibson các hạ: Đêm Phi Tuyết, lôi đài Đồ Đằng, mời ngài đánh một trận, định đoạt hạng ba Đồ Đằng Phổ!
Welen vỗ bàn nói:
-Nhìn rõ chưa? Ngươi không ngờ lại muốn sau mười ngày, vào đêm Phi tuyết, khiêu chiến Gibson – thứ ba trên Đồ Đằng Phổ thành Thái Dương!
-Giáo Sư, ngươi chán sống rồi sao? Ngươi chỉ là một Hạ phẩm Lực Đồ Đằng sĩ thôi. Mà Gibson chính là Trung phẩm Phong Đồ Đằng Sĩ đó. Hạ phẩm khiêu chiến Trung phẩm, ngươi muốn tìm chết ư!?