Hắn bận trường bào quý tộc dệt tơ vàng, trên đầu bôi đầy sáp tóc màu đỏ có tiếng nhất, vừa giơ tay, trên mười ngón tay lại đeo bẩy chiếc nhẫn kim cương nam giới.
Người này mang vẻ tửu sắc quá độ, hắn dợm bước hững hờ đến trước mặt Welen. Mà Welen đã kinh ngạc hô:
-Đại ca, tên ti tiện ngươi ở đây làm gì!?
Người này chính là đại ca của Welen, chủ nhân chân chính của nông trường, bá tước Wester.
Bá tước không dám đối mắt với Wester:
-Muội muội, phu nhân Susan mời ta tới thương lượng chuyện ‘mua’ núi Longinus. Ta đã chấp nhận rồi.
Hệt như sét đánh, Welen đột nhiên ngớ ra.
Hơn mười giây sau, Welen đột nhiên túm cổ áo bá tước:
-Tên ti tiện đáng chết, ngươi, ngươi đã bán núi Longinus rồi!?
-A, thả ta ra, mau thả ta ra, ta chính là ca ca ruột của ngươi đó! Welen, ngươi hãy nghe ta giải thích đã!
Bá tước giãy dụa nói:
-Ngươi cũng biết, ta thường ngày thích đánh bạc. Mấy ngày trước ta đã thua trong sòng bạc 27 vạn kim tệ.
Bá tước khóc như mưa ruộng cày:
-Là 27 vạn kim tệ đó! Hơn nữa sòng bạc đó là sản nghiệp của hoàng thất đế quốc. ta, ta không dám quỵt như mọi khi.
-Cho nên ngươi đã bán núi Longinus!?
Bá tước cúi gằm mặt:
-Muội muội, ta thực sự không còn biện pháp nữa, nông trường chúng ta vốn dĩ không gom góp nổi 27 vạn kim tệ, nếu ta không bán núi Longinus đi thì ta… ta sẽ bị những kẻ đòi nợ đánh chết!
Chát!
Welen tức giận tát lên mặt bá tước:
-Ti tiện, ti tiện đáng chết! Cho dù muốn bán, ngươi cũng không thể bán cho Susan chứ!
-Con ti tiện Susan này một khi giành được tài nguyên núi Longinus, thực lực tăng vọt thì nông trường chúng ta sẽ hoàn toàn không còn đường sống nữa!
-Muội muội, ta cũng không muốn bán núi Longinus cho Susan! Nhưng Susan đáp ứng ta, chỉ cần ta bán núi Longinus cho ả, ả… Ả sẽ tặng ta một nữ nhân đẹp nhất trong thành Thái Dương!
Bá tước mê mẩn nói:
-Muội muội, nữ nhân kia thực sự quá xinh đẹp, đôi mắt nàng hệt như sao sáng trong bầu trời đêm, mái tóc nàng như một thác nước đen nhánh…
Bá tước ánh mắt mơ mơ màng màng nói, nhưng Welen đã ngồi phịch lên ghế:
-Vì một nữ nhân liền bán núi Longinus cho Susan… vì một nữ nhân, Wester, ngươi bán cả tâm huyết của cha cho Susan!?
Bất chợt!
Welen bung đôi cánh trắng như tuyết, hai tay cũng biến thành yến trảo trắng bóc, nàng quát tháo xông lên:
-Ta thay cha giết tên ti tiện ngươi!
oOo
Phu nhân Susan vẫn luôn ở bên cười tít mắt xem náo nhiệt, nàng thấy Welen sắp giết Wester:
-Welen muội muội, thủ hạ lưu tình chứ, bá tước Wester chính là ca ca ruột của ngươi đó.
Một câu nói, Welen hệt như quả bóng bị xì hơi, chán nản biến về bộ dáng con người.
Phu nhân Susan cười nói:
-Muội muội, đại ca muội đã bán núi Longinus cho ta, muội sẽ không quỵt nợ chứ?
Welen chỉ đành cười khổ. Mất đi núi Longinus đã thành sự thật, nàng đã không còn sức xoay chuyển trời đất nữa rồi.
Có điều…
Nàng bỗng nhớ tới yêu cầu của Giang Nam: khi quyết đấu, phong tỏa núi Longinus!
Welen vô lực phất tay:
-Susan, núi Longinus đã là của ngươi. Song ta cần thời gian, sau trận chiến giữa Giáo Sư và Gibson, núi Longinus mới có thể chuyển giao cho ngươi!
-Ôi chao, điều này thật không hay cho lắm, Julian cò mười ngày nữa là sẽ…
-Ít nhắc đến Julian đi! Ai chẳng biết xây dựng hành cung cho Julian chỉ là một cái cớ. Ngươi chỉ là muốn núi Longinus của ta!
-Susan, sau trận chiến giữa Giáo Sư và Gibson, thì mới bàn giao núi Longinus! Đây là yêu cầu cuối cùng của ta, nếu ngươi không đáp ứng…
Trên mặt Welen nổi sát khí:
-Lão nương ta bằng bất cứ giá nào cũng phải liều cá chết lưới rách với ngươi!
Susan dưới áp lực nặng nề của Welen có chút không thở nổi:
-Được rồi, được rồi, nếu muội muội đã không nỡ bỏ núi Longinus, tỷ tỷ ta sẽ chờ thêm vài ngày nữa là được!
-Có điều tỷ tỷ nói trước, nếu muội đến lúc ấy đột nhiên đổi ý thì đừng trách tỷ tỷ gây ra vài chuyện tổn thương hòa khí.
Welen tức nói không thành lời.
Sau đó, nàng trừng mắt với bá tước Wester:
-Tâm huyết của cha đều đã bị ngươi bán đi rồi, còn không đi sao? Lập tức trở về với ta!
Nhưng bá tước chẳng hề động chân mảy may:
-Hắc hắc, chờ thêm lát, chờ thêm lát…
Hắn cười dâm tiện đi tới trước mặt Susan:
-Phu nhân, nữ nhân ngươi đáp ứng ta…
Phu nhân Susan cười:
-Mười phút sau sẽ đưa đến chỗ ở của Welen.
oOo
Phu nhân Susan nhìn theo đám người Welen rời đi, nhưng ngay trong nháy mắt khi cửa lớn phòng hội nghị đóng lại, đột nhiên vẻ tươi cười trên mặt ả biến mất.
-Người đâu!
Một người hầu thân tín đi vào:
-Phu nhân, chờ ngài phân phó.
Trong mắt Susan lấp lóe hàn quang, nàng quẳng tờ bố cáo Welen để lại cho người hầu:
-Đưa cái này cho Sorent! Nói cho Sorent biết, trận chiến Phong Vân, đổi địa điểm ở núi Longinus!
-Ngoài ra, bảo Sorent tra cho ta, nhất định phải tra ra Giáo Sư vì sao lại thay đổi địa điểm quyết đấu!
-Nếu quả thật không tra ra…
-Ngươi hãy nói cho Sorent biết, bảo hắn nghĩ cách tham gia vào cuộc quyết đấu của Giáo Sư và Gibson, sau đó tùy thời cơ mà hành động, giết chết Giáo Sư và Phong Vân cho ta!
Nói xong từng ấy, Susan thở dài thườn thượt, tự nhủ:
-Giáo Sư đáng chết, nếu không phải hôm nay ta còn tấm vương bài Wester này… Hừ, ta quả thật suýt thua trong tay ngươi!
Ách xì!
Giang Nam hắt xì một cái, vẻ mặt ‘vị mỹ nữ nào đang nhắc tới ta thế? A, không đúng, ta là tên xui xẻo không tìm được bạn gái. Phải nên nói, cỗ thi thể nào đang nhắc tới ta chứ’.
Lúc này, Giang Nam đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, hắn đánh lui ba lần tiến công của thành vệ đội, sau đó tới sân nhà Welen ở quảng trường thứ 6.
Hắn còn phải chờ Welen trở về.
Tâm tình Giang Nam hết sức thoải mái, cuộc đàm phán của Welen hẳn đã kết thúc rồi, tiếp theo chỉ cần mình cầm được bản đồ thì có thể yên lặng chờ quái vật mắt treo kia tới giúp mình xóa dấu ấn nô lệ.
Nhưng đúng lúc Giang Nam đang vui sướng thì Welen xách theo bá tước Wester đi tới.
Bá tước Wester!?
Trong lòng Giang Nam dâng lên một cỗ hận ý nồng nặc, hai chân dì chính là bị tên khốn nạn này chém đứt!
-Tiểu thư Welen, bá tước ở trong tay cô, cô nên túm chặt thêm chút nữa chứ… Được rồi, cuộc đàm phán xảy ra bất trắc sao?
-Tránh ra, chuyện của ngươi chờ lát nữa hãy nói!
Welen nổi giận đùng đùng ném bá tước xuống đất, sau đó nàng phân phó hai tên tay sai:
-Treo tên ti tiện Wester này lên xà nhà cho ta, Lola, đưa ta roi!
Lola bị dọa mặt trắng bệch:
-Tiểu thư, bá tước, bá tước chính là ca ca ruột của ngài đó!
-Hắn không phải ca ta! Hắn chỉ là một tên ti tiện làm nhơ nhuốc gia nghiệp!
Welen đoạt roi ra từ trong tay Lola, ‘chát’ một roi, ra sức quất lên đỉnh đầu bá tước:
-Wester, roi đầu tiên, lão nương thay cha đánh, đánh ngươi không tuân thủ gia quy, thích đánh bạc thành tính!
Chát!
-Roi thứ hai, thay vệ đội của nông trường đánh, đánh ngươi vì một nữ nhân bán cả núi Longinus! Vì núi Longinus, ngươi biết có bao nhiêu người chết trận trên sa trường không!?
Chát!
-Roi thứ ba, lão nương thay mình đánh, đánh tên ti tiện ngươi bán đứng nông trường, hủy cả mảnh gia nghiệp lão nương cực khổ gầy dựng!
Welen giơ roi da lên lần thứ tư, nhưng lúc này bá tước đã hôn mê, Welen không tìm được đối tượng trút giận, bèn ‘ầm’ một tiếng đánh sụp cửa lớn ngôi nhà!
Wester bị treo trên xà nhà cũng bị chôn vào trong đống gạch vụn!
Lúc này, lão quản sự nông trường thực sự không nỡ xem tiếp:
-Tiểu thư xin bớt giận, bớt giận! Bá tước cho dù ngàn không nên, vạn không đúng thì hắn cũng là ca ca ruột của ngài đó, cầu xin ngài, tha cho hắn một mạng! –Y vội nháy mắt ra hiệu với Lola:
-Lola, mau, mau dẫn tiểu thư về nghỉ ngơi.
-Lão nương không về!
Welen cầm roi da, đứng canh ở cửa sân đổ nát.
-Tiểu thư, ngài đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, thương thế của ngài còn chưa khỏi hắn, hay là…
-Đều ngậm con mẹ nó miệng cho ta!
Welen chỉ vào con đường đá vụn dưới chân, rít gào quát:
-Lão nương sẽ chờ ở đây! Nữ nhân kia không phải mười phút sau sẽ đưa tới sao? Lão nương ở ngay đây chờ ả! Ta quả muốn xem xem, nữ nhân có thể mê hoặc đại ca ta điên đảo thần hồn, không tiếc bán cả núi Longinus… rốt cuộc có tang dạng gì!
Ngay trong lúc nói thì ‘cọc’ ‘cọc’! Bên ngoài con hẻm truyền đến tiếng xe ngựa.
Phu nhân Susan quả nhiên tuân thủ lời hứa, ả đã đưa nữ nhân kia đến đây rồi!