Lần đầu tiên nghe tin Hank chết, Giang Nam cũng đơ đơ, hắn dựa nghiêng lên tảng nham thạch, liếc qua đồng tử đỏ chót của Tadrik, lại nhìn thoáng qua hai tay máu thịt đầm đìa hắn vì mình liều mạng.
Thằng cha mắt đỏ này không phải đang giả vờ, hắn thực sự đang liều mạng giúp mình!
Vì thế Giang Nam vươn tay mình ra:
-Được rồi, tôi thật sự cần bằng hữu, tiên sinh Tadrik!
-Vậy chúng ta chính là bằng hữu, tiểu huynh đệ của ta!
Tay hai người nắm lấy nhau!
-Tadrik, ngươi muốn để Hank chết không nhắm mắt ư?
Sau khi Sorent qua cơn kinh ngạc, bèn lớn tiếng la tên của ‘Hank’, hệt như đang hồi tưởng một người bạn lâu năm thân mật.
-Hank, ngươi sống khôn chết thiêng, thử nhìn xem thúc thúc ruột ngươi đang làm gì đi! Hắn không ngờ lại xưng huynh gọi đệ với hung thủ đã sát hại ngươi, hắn không ngờ lại đang bảo vệ hung thủ sát hại ngươi!
-Tadrik các hạ, xin hãy suy nghĩ nghiêm túc hành vi của ngài, ngài làm như vậy không chỉ đang vũ nhục Hank đã chết, mà còn đang vũ nhục thân phận của ngài, vũ nhục uy tín của ngài!
-Sorent, ngươi là đệ nhất cường giả thành Thái Dương, không phải mấy con mẹ hàng cá chỉ biết kêu trời kêu đất! –Tadrik quát lạnh:
-Đồ Đằng lôi đài công bình công chính, sinh tử vô oán! Cái chết của Hank, là chết do bản lĩnh không bằng người, Giáo Sư nào có tội gì! Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn chiến, ta hầu! Muốn đi, nể mặt phu nhân Susan, ta tha ngươi một con đường sống! Ngươi tự mình chọn lựa đi!
Sorent thật sự nghĩ không ra hành động của Tadrik, có điều, đại não hắn cũng vận chuyển cực nhanh.
Hôm nay khẳng định không giết nổi Giáo Sư, hơn nữa Giáo Sư và Tadrik đã liên hợp với nhau, muốn áp dụng thủ đoạn ám sát cũng đã trở thành chuyện không có khả năng rồi.
Vậy thì còn có biện pháp nào có thể danh chính ngôn thuận giết Giáo Sư nữa chứ?
-Sorent các hạ, ta mạo muội đoán một câu, tình hình bây giờ là ngài muốn chiến một trận thỏa thích với Giáo Sư, nhưng Tadrik các hạ không cho phép, đúng không?
Ngay khi Sorent đang cân nhắc thì vị quan sát viên của Đồ Đằng xúc tiến hội đã đi lên, lão già này sống lâu thành tinh, vừa thấy dáng vẻ của Tadrik và Sorent liền đoán đúng tám chín phần sự việc.
Quan sát viên này là ở bên trung lập, Sorent không thể không cho mặt mũi:
-Không sai, ngài có kiến nghị hay nào ư?
-Kiến nghị không dám nhận, tôi là quan sát viên, không thể can thiệp ân oán giữa các người. Tôi chỉ có thể đề xuất một ý tưởng riêng tư cho ngài tham khảo. –Quan sát viên mỉm cười nói:
-Nếu ngài muốn chiến một trận với Giáo Sư, hà tất phải chọn ngay hôm nay? Năm ngày sau chính là mùng 1 tháng 1, ngày đầu tiên của năm 2144. Vào ngày đó, Julian cũng sẽ giá lâm thành Thái Dương, ngài sao không ước định với Giáo Sư, năm ngày sau quyết phân thắng bại trên Đồ Đằng lôi đài? –Y xoay người ngoảnh về phía Tadrik:
-Tôi nghĩ, Tadrik các hạ ngài cũng sẽ không từ chối kiến nghị này chứ? Dù sao cuộc chiến giữa Giáo Sư và Sorent cũng nằm trong ý hoan nghênh Julian, ngài thân là quan lớn đế quốc, tán thành với kiến nghị này cũng là đang ủng hộ quốc sách hoàng đế bệ hạ chiêu đãi Julian, không phải sao?
Lão cáo già!
Trong lòng tất cả mọi người đều thầm mắng!
Ý của quan sát viên hết sức rõ ràng: y chẳng hề quan tâm sống chết của mọi người, y chỉ hy vọng được thấy một tình huống như vầy: Giáo Sư và Sorent quyết một trận thắng bại ở trường đấu, người xem ở thành Thái Dương chen chúc nhau tới, mà y ở một bên lẳng lặng… bán vé kiếm tiền!
Nói đơn giản, quan sát viên này vơ sinh ý cho đấu trường!
Có điều…
Sorent là người đầu tiên động tâm, mình muốn danh chính ngôn thuận giết Giáo Sư, hiện tại chẳng phải là một cơ hội tốt nhất sao?
Tư duy đã không đủ để quyết định thắng bạn, vậy thì cứ dùng vũ lực mạnh nhất thành Thái Dương để diệt trừ Giáo Sư.
-Quan sát viên các hạ, chậc chậc, kiến nghị rất hay, tôi đồng ý!
Lạnh mặt nhìn Giang Nam, lúc này Giang Nam mắt thấy sinh mệnh mình đã an toàn có bảo đảm, tinh thần buông lỏng, uể oải ngồi bên người Welen. Vừa thấy tang dạng này, Sorent lập tức biết mình vừa rồi đã bị Giáo Sư đùa giỡn. Trong thanh âm khôi hài của hắn tăng thêm một tia xấu hổ:
-Giáo Sư, ngươi thì sao, ngươi dám tiếp nhận khiêu chiến không?
Chiến, hay là không chiến!?
Nói thật, Giang Nam chẳng hề muốn tiếp nhận khiêu chiến, bởi ngày 1/1 hắn có thể phải tham dự Đao công thịnh yến, hơn nữa Đồ Đằng lôi đai có người xem quan sát, dưới tình huống không thể phát động Tử Linh bí pháp, hắn chưa chắc đã là đối thủ của Sorent! Nhưng nếu cứ như vậy cự tuyệt hẳn thì…
Giáo Sư mặt buồn như đưa đám, trận chiến đêm nay cũng mất đi ý nghĩa!
-Chiến, vì sao không chiến? –Giang Nam bỗng cười, chỉ vào Hoàng Kim Thổ dưới chân nói:
-Có điều tôi có hai yêu cầu: thứ nhất, tôi yêu cầu đóng chặt toàn bộ quyết đấu, không cho phép bất cứ ai xem! Thứ hai, đánh cuộc núi Longinus, người thắng có thể có được mọi thứ của núi Longinus!
Sorent, ngươi sẽ không đáp ứng điều kiện hà khắc như thế chứ. Hắc hắc, chỉ cần ngươi không đáp ứng, huynh đệ ta sẽ quang minh chính đại từ chối khiêu chiến!
Giang Nam cười tít mắt nghĩ ngợi, mà trong mắt Sorent lóe hàn quang!
Một phút!
Đằng đẵng một phút, ánh mắt Sorent biến ảo không ngừng, đều không nói ra lời.
Bỗng nhiên, hắn cười ầm lên:
-Được, ta đồng ý! Thay phu nhân Susan, đánh cuộc núi Longinus!
Hắn, hắn đâu ngờ lại đáp ứng điều kiện hà khác như thế!?
Giang Nam giật nảy mình!
Lúc này, quan sát ở bên khóc cười không xong, hắn vốn dĩ muốn công khai quyết đấu, sau đó bán vé kiếm tiền. Nhưng không sao nghĩ nổi, Giáo Sư không ngờ lại đề xuất một trận quyết đấu đóng chặt hoàn toàn.
Nhưng chuyện đến như hiện tại, y đã không có cách để can thiệp quyết định của hai người:
-Nếu hai bên đều đã đồng ý, vậy thì thân là người đề nghị quyết đấu, tôi tuyên bố, khế ước quyết đấu… Thành lập!
Nói xong, từ trong ngực móc ra một quyển sổ nhỏ da làm từ cây hồng bì, hỏi Giang Nam:
-Giáo Sư các hạ, chuyện ở đây hẳn đã kết thúc rồi chứ? Tôi thân là quan sát viên Xúc tiến hội, còn phải hỏi ngài một vấn đề… Gibson đâu? Một nhân vật chính ngày hôm nay, đối thủ của ngài, Phong chi Gibson đâu?
Đúng vậy, Gibson đâu!?
Welen và Tadrik đều đang nhìn ngó khắp mọi nơi, mà Sorent thì càng kinh ngạc vạn phần, hắn biết kế hoạch của Phong Vân, hiện giờ Gibson không ở đây, Vân chi Meilin cũng hẳn phải ở đây chứ.
-Gibson…-Giang Nam nhún vai.
-Hắn đã bị ta đánh chui vào miệng núi lửa, hẳn là đã chết rồi?
-Gibson đã chết? Ngài đã chiến thắng Gibson!?
Quan sát viên nghiêm mặt, vội vàng viết lên quyển sổ nhỏ:
-Ngân Hà lịch năm 2143, đêm Phi Tuyết, Giáo Sư ở núi Longinus đánh bại Gibson, đoạt lấy vị trí thứ ba thành Thái Dương, đứng dưới Meilin!
-Tiên sinh quan sát viên, bản ghi chép của ngài có sai lầm chút đỉnh, cho phép tôi sửa chữa được không? –Giang Nam chỉ vào miệng núi lửa:
-Tôi cũng đánh Meilin vào trong đó, bây giờ vị trí thứ hai Đồ Đằng phổ thành Thái Dương… A, cũng khuyết!
Meilin cũng bại trong tay Giáo Sư!?
Quan sát viên há hốc mồm, bỗng thu quyển sổ nhỏ lại. Sau đó hắn cực kỳ quái dị liếc Sorent!
-Chư vị, việc quá khẩn cấp, tôi phải rời khỏi đây, cáo từ!