Chậc, đương nhiên khi huynh đệ ta làm việc, có chút thích ‘hàng có giá nhất’.
Một cuộc biểu diễn giết heo, lấy thân phận Tử Linh Đồ Đằng cứu vớt 300 Tử Linh đồng bào; sau đó dùng thân phận Giáo Sư giúp Welen miễn xử phạt, lấy lòng Julian, đây gọi là ‘hàng có giá nhất’.
Hơn nữa Giang Nam còn muốn phát huy giá trị cuộc biểu diễn này lên mức cao hơn!
Bỏ lại phu nhân Susan đang ngỡ ngàng, Julian và Welen đã đi rồi, mà Giang Nam cũng cười híp mắt vung tay:
- Chư vị, huynh đệ ta tối nay còn có một trận quyết đấu, ngày mai hãy nói nhé! Nếu không rõ lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, có thể đi hỏi Julian.
Gã xoay người, đi luôn!
Vài phút sau, Giang Nam thay y phục nô lệ của Roddy, đi tới đằng sau quảng trường trung tâm thành, địa điểm chuẩn bị Đao công thịnh yến.
- Chết tiệt, con bà nó, Tadrik, ta toi rồi! –Judi đang ở đây, y vẻ mặt tro tàn, tóm lấy tay Tadrik cầu xin:
- Ta không hoàn thành Đao công thịnh yến, Julian không vui, hoàng đế bệ hạ sẽ làm thịt ta! Ric thân ái, hãy cho phép ta gọi nhũ danh của ngươi một lần cuối cùng… Khi bệ hạ phán ta tử hình, nếu ngươi hành hình, ngươi ngàn vạn lần hãy cho ta chết một cách thoải mái. Ta, ta chỉ là một đầu bếp thôi!
Tadrik hệt như không nghe thấy lời van nài của Judi, sắc mặt gã lúc trắng lúc xanh, trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu:
- Này ông bạn già, làm hỏng Đao công thịnh yến, ta cũng có tội! Nếu chết… ngươi ta đều phải chết!
Thực tế thì Tadrik và Judi hai người này tới thành Thái Dương chuẩn bị Đao công thịnh yến, quá nửa nguyên nhân là phụng mật lệnh bậc một của hoàng đế Lance!
Nếu không, chỉ bằng con mụ Susan quê mùa, ả sao có thể mời được một tứ đại đao công đế quốc và một quan lớn cấp tỉnh bộ chứ!?
Nhưng…
Đao công thịnh yến đã bị hủy, tương lai của hai người này vô tình cũng bị cắt xén theo.
- Bình tĩnh, tiên sinh Judi thân ái, chán nản đối với thân thể ngài không tốt, thật đấy…
Giang Nam chắp hai tay, lững thững đi tới:
- Cười một tiếng xem nào, huynh đệ tôi đề nghị ngài cười một tiếng, đối với ngài mới có lợi!
- Chết tiệt, lão tử ta còn có thể cười nổi ư?
Judi nhảy dựng lên, vẻ mặt như mấy con bài poker. Thực tế thì 300 đao công vây quanh bên Judi cũng đều là vẻ như thế, hơn nữa toàn bộ đều là con Át ♣ ( Át nhép).
- Vì sao không thể cười nổi chứ!?
Giang Nam dáng vẻ không quan tâm:
- Chẳng phải là Đao công thịnh yến bị hủy rồi sao? Tiên sinh Judi thân ái, điều này thì có gì lớn lắm đâu, hay là ngài đã quên, huynh đệ tôi… đã chuẩn bị một con đường lui cho ngài rồi!?
- Đúng thế, tiểu tử ngươi đã chuẩn bị cho ta 300 con heo! –Judi mắt sáng ngời, nhưng ngay tức thì lại u ám:
- Ôi, vô dụng thôi, vô dụng thôi, chuyện đều đã đến nước này rồi, cho dù ngươi có cho ta 300 Tử Linh trọng phạm đi chăng nữa cũng vô dụng thôi!
- Chậc, ai nói vô dụng chứ!? Tiên sinh Judi thân ái, nể mặt ngài vẫn luôn chiếu cố huynh đệ tôi, huynh đệ tôi sẽ nói cho ngài một tin tức nhỏ từ nông trường Wester…
Vẻ mặt Giang Nam đầy thần bí, thấp giọng nói:
- Julian bị tiểu thư Welen đùa rất vui vẻ, thậm chí muốn ở lại biệt viện của Welen… Còn chưa rõ sao? Được rồi, tôi nói thẳng nhé: Tiên sinh Judi, bây giờ ngài lập tức dẫn đội đao công tới biệt viện của Welen, dùng heo biểu diện Đao công thịnh yến! Nếu Julian hỏi ngài, ngài cứ nói đây là do tiểu thư Welen an bài…
Judi vẫn có chút ngỡ ngàng.
- Hửm!! Đầu ngài là óc heo sao!? –Giang Nam vỗ trán, lại càng nói thẳng:
- Nghe đây, bây giờ có thể lấy lòng Julian, nói chuyện trước mặt Julian, thì chỉ có Welen! Ngài muốn sống thì mau đi nương nhờ Welen, dùng danh nghĩa của Welen thết đãi Julian! Rồi sau đó tiểu thư Welen vui vẻ, Julian cũng vui vẻ, hoàng đế bệ hạ càng vui vẻ, các vị… thì chẳng vui vẻ nhất rồi còn gì!
- Roddy! A, không, Rod thân ái, lão tử sau này sẽ cảm ơn ngươi!
Judi quơ lấy hai con dao mổ heo, hét lớn:
- Các huynh đệ, muốn sống thì theo lão tử nương nhờ Welen, tới biệt viện của Welen biểu diễn Đao công thịnh yến!
300 người, đùng đùng xông về phía biệt viện của Welen.
Ôi!
Óc heo, một lũ óc heo…
Giang Nam thở dài, hét to về phía bóng lưng Judi:
- Heo! Heo tôi chuẩn bị cho ngài ở chợ nguyên liệu quảng trường thứ ba! Heo, đừng quên mang heo theo!
- Biết rồi!
Judi đã chạy xa, còn về Giang Nam… bây giờ cả thành Thái Dương đều rối tung rối mù, ai sẽ để ý tới một tên nô lệ không đáng nhắc tới chứ?
Buổi sáng hôm nay, huynh đệ ta thật dễ dãi!
Cứ coi như hành thiện tích đức đi!
Giang Nam chán nản nghĩ.
Đúng thật là hành thiện tích đức rồi! Giờ phút này, cả thành Thái Dương hầu như đều đang cảm ơn Giang Nam.
Judi vừa chạy vừa nói với Tadrik:
- Ric, tiểu tử Roddy này thật tốt! Lão tử mặc kệ, sau khi Đao công thịnh yến kết thúc, ta kiểu gì cũng phải dẫn nó vào học viện nấu ăn đế quốc, thay lời cảm ơn hắn!
Mặt khác, Welen dẫn Julian vào biệt viện của mình, ngoái đầu lại, nói khe khẽ với Lola:
- Này con nha đầu, sau khi Giáo Sư gia nhập chúng ta, vẫn chưa từng lấy tiền công thì phải? Ngươi hãy chuẩn bị cho lão nương ba ngàn kim tệ, lão nương ta muốn cực lực khen thưởng hắn!
Đến ngay cả phu nhân Susan vẻ mặt tiu ngỉu cũng…
- Ôi, xem ra cái mạng vẫn giữ được rồi…
Phu nhân Susan rời khỏi quảng trường trung tâm thành, đi tới mật thất của quán rượu Senya, Sorent buổi tối sắp quyết đấu đang ngồi ở trong này, Susan buồn bã nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc Giáo Sư bắt buộc phải chết, bằng không… Ta quả thật còn muốn cảm ơn trước mặt hắn!
- Khặc! Thằng nhóc Roddy này, không tệ, thật sự không tệ!
Ngoài ngoại ô thành Thái Dương, trong một sơn cốc bí mật, quái vật mắt treo đang cảm tạ Roddy.
Ngay phía đối diện mắt treo là 300 Tử Linh trọng phạm tình trạng như đang điên cuồng!
- Tự do rồi! Chúng ta tự do rồi!
- Cha, mẹ, các người an nghỉ đi, con không bị người ta mổ xẻ, con còn sống đây!
300 người, 300 người đang gào thét tự do kích động đến điên cuồng!
Nhưng ngay trong bầu không khí cuồng nhiệt này, Guilestone lại lẳng lặng đứng dưới một gốc cây, ngắm những đám mây trắng xa xa phía chân trời. Vài cơn gió lạnh thổi qua lớp tuyết đọng trên cây, thân ảnh hắn chẳng tính cao lớn, thậm chí có thể nói là gầy yếu, càng hiện ra vẻ cô đơn lạc loài.
Tự do rồi!
Đúng vậy, ta đã tự do!
Nhưng tương lai thì sao!?
Ta là một Tử Linh trọng phạm, không được phép xuất hiện trên đại lục, đi tới đâu đều bị người truy sát, tương lai của ta… Ở nơi đâu!?
- Lũ nhóc con, các ngươi đã tự do, phải không?
Lúc này, quái vật mắt treo dang hai tay, đứng ở trên một tảng nham thạch cao nhất trong sơn cốc, thoải mái hô lớn.
- Tự do!
Ánh mắt 300 người tập trung lên người mắt treo, ngừng lại một chút rồi bỗng đồng loạt thét lên, đây là tiếng gào thét hưng phấn!
- Đúng, các ngươi đã tự do… Vậy thì, những con người tự do, các ngươi vui không?
- Vui!
- Các ngươi cao hứng không?
- Cao hứng!
Tiếng hét điên cuồng của 300 người đã chấn động bầu trời!
- Ta cũng rất cao hứng, ta cũng rất vui! Có điều, lũ nhóc con, ta buộc phải hỏi các ngươi một vấn đề không quá hay ho…
Thanh âm bóng đen bỗng biến lạnh:
- Các ngươi có từng nghĩ qua, trên người các ngươi sắp phát sinh chuyện gì không!?