Bức đầu tiên lấy danh nghĩa Giáo Sư, nói rõ chân tướng giết nhầm Victor, hơn nữa nhờ Welen dốc sức đánh kẻ sa cơ thất thế, mượn cơ hội diệt trừ Sorent và nông trường Susan.
Mà đơn xin phép thứ hai lại dùng giọng điệu Roddy nói:
- Tiểu thư Welen thân ái, tôi đã gần một tháng không gặp dì rồi, cho nên rất mong nhớ, đặc biệt xin phép trở lại nông trường vài ngày… Ngài đáp ứng chứ? Nộ lệ biết nghe lời nhất của ngài, Roddy!
Nhìn thấy đơn xin phép này, Welen nhất định sẽ tức đến độ nổi khùng đấy nhỉ?
Giang Nam sợ hãi nghĩ, sau đó hắn lén la lét lút rời khỏi thành Thái Dương, chỉ sợ bị Welen cản.
oOo
Thấy đơn xin phép của Roddy, Welen có nổi khùng lên hay không, điều này khó mà nói. Nhưng nếu nàng nhìn thấy thư giải thích Giáo Sư đã giết lầm Victor thì…
Welen chắc chắn sẽ tức chết!
Giang Nam không hề biết một chuyện vô cùng quan trọng: Victor từng nhắc qua phụ thân gã, Lang Vương Sophus núi Renny sắp giá lâm thành Thái Dương, để gặp ‘nàng dâu’ Welen này!
Giáo Sư chó má!
Ngươi giết Victor xong rồi chạy, nếu Lang Vương Sophus tới đột ngột thì sao đây?
Móc nối không tốt, luôn sẽ dẫn đến một ít phiền toái nho nhỏ…
Những câu này chính là khắc họa chân thật tương lai mấy ngày tiếp của Giang Nam.
Đồng thời, nó cũng là tâm tình bi thương của Sorent hiện tại!
Dưới sự đuổi bắt của đám người, Sorent liên tục lao qua hơn chục con đường, đi tới gần cửa Đông thành Thái Dương.
Bây giờ chính lúc là 10 giờ tối, cửa thành sắp đóng, bảy tám mươi người đi đường đang nắm chặt thời cơ vào thành cuối cùng, tiện thể cũng ngăn cả lối đi của Sorent!
Đáng chết!
Sorent liếc qua truy binh đuổi ở đằng sau, trong lòng nổi nóng, bèn đánh văng một tên xui xẻo cản đường, sau đó hắn liên tục xuất thủ, ‘bốp, bốp, bốp’ đánh văng liên tiếp mười hai người qua đường vô tội!
Hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng! Dư quang khóe mắt Sorent phát hiện trước mặt còn có một con chó cản đường, do đó chân trái xông lên trước một bước, vung mạnh móng tay sắc bén ở tay phải, năm trảo như lợi nhận hướng về người thứ mười ba này!
- Mắt chó đui mù!
Đột nhiên người thứ mười ba này cười lạnh một tiếng, vặn ngược cổ tay Sorent!
Sau đó y khẽ xoay, linh hoạt xé cả cánh tay phải của Sorent xuống!
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, Sorent đau đến độ suýt nữa ngất đi!
Trong nháy mắt, mọi người đều sợ ngây người!
Nửa giây, người này dùng nửa giây phế bỏ Sorent!
Tuy Sorent cuống cuồng không biết chọn đường chạy, trạng thái tinh thần cũng không tập trung. Nhưng hắn dù sao cũng là đệ nhất cường giả thành Thái Dương mà!
Trung phẩm sáu cấp Thực Nhân Hoa Đồ Đằng sĩ, nửa chiêu đã bị người ta phế bỏ…
Cấp bậc người này phải cao bao nhiêu đây!?
- Chậc, hương thơm đậm mùi hoa tươi, mùi vị tên này không tệ, ngươi muốn nếm thử không?
Sau khi phế bỏ Sorent, người nọ không ngờ lại chộp lấy cánh tay đứt của Sorent, đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau đó quẳng cánh tay cho một con cự lang màu đen tuyền!
- Ngao ô! –Cự lang một miếng ngoặm sạch cánh tay Sorent!
Con súc sinh này lại dám ăn máu thịt của ta!?
Một cỗ nhiệt huyết trào lên óc Sorent. Gã phẫn nộ ngẩng đầu, nhưng trong nháy mắt Sorent nhìn rõ bộ dáng người vừa tới. Nhất thời, ít nhiều khuất nhục cũng tan thành mây khói…
Người này tầm 40 tuổi, dáng người cao dài, so với Sorent còn phải cao hơn nửa cái đầu, trong đôi mắt màu xanh biếc lộ ra một cỗ ngạo khí sâu xa!
Mà trên người con cự lang nọ còn treo một thanh trường mâu màu bạc nhạt…
Mắt xanh! Hắc lang! Kim mâu!
Đứng đầu trong cửu lang núi Renny, Trung phẩm sáu cấp Lang Đồ Đằng sư, Mody!
- Không biết là tướng quân Mody giá lâm, xúc phạm tướng quân, xin tướng quân thứ tội!
Sorent vội vàng bò dậy, cũng mặc kệ cánh tay gãy đang chảy máu, vội vàng khom lưng.
- Ngươi biết ta? –Mody vỗ cự lang màu đen, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên nói.
- Tên của cửu đại Lang tướng núi Renny, cho dù ở thành Thái Dương xa xôi cũng như sấm bên tai!
Sorent ôm cánh tay cụt, trong lòng lại nghi hoặc vạn phần, Chiến Lang tới thành Thái Dương làm gì? Chẳng nhẽ là đến tìm Victor!?
Lúc này, Mody nghe thấy Sorent vỗ mông ngựa liền cười ha ha, quay đầu thét về phía con đường chỗ cửa thành:
- Pike, ở đây không ngờ lại có một thằng nhóc từng nghe qua biệt hiệu của chúng ta, thú vị thú vị!
Pike!
Cuồng Lang trong Cửu Lang tướng, Trung phẩm Lang Đồ Đằng sư, Pike cũng đã tới!?
Trung phẩm Đồ Đằng sĩ đã có thể xưng bá thành Thái Dương, không ngờ lại có hai Đồ Đằng ‘sư’ tới đây, Sorent chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran!
Nhưng càng khủng bố hơn còn ở đằng sau!
Đồng dạng cũng có cự lang màu đen theo bên, Cuồng Lang Pike đi tới, trên cự lang của y treo hai thanh chiến phủ đỏ như máu. Thái độ của Pike cực kỳ bất mãn, y lạnh giọng nói:
- Mody, bây giờ không phải lúc ngươi khoe khoang biệt hiệu, bệ hạ sắp vào thành, ngươi còn ở đấy lèo nhèo cái gì?
Bệ hạ!?
Ngay sau lưng Cuồng Lang Pike, một lão nhân tóc bạc đầy đầu cũng đi tới, y bận một bộ trường sam màu đen giản dị, đằng sau không có hung thú cự lang đi theo, dung mạo cũng bình thường không có bất cứ chỗ nào khác thường.
Nhưng trong nháy mắt lão nhân này vào thành, tất cả thú vật trong thành Thái Dương đều run bần bật nằm rạp xuống, như hoảng sợ ngỡ ngàng không biết sai ở chỗ nào!
Đây là một loại bản năng, một loại sợ sệt tự nhiên của loài thú khi đối mặt vương giả!
Lang Vương giá lâm, bầy thú cúi đầu!
Vủa của mười vạn Lang tộc núi Renny, Thượng phẩm chín cấp Đồ Đằng sư, cách ‘Đồ Đằng vương’ chỉ một bước, Lang Vương Sophus, đã tới!
oOo
Sophus đương nhiên là nhận được thư của Victor, tới xem mặt ‘nàng dâu’ Welen.
Cho nên tâm tình y hiện giờ hết sức tốt, quét mắt về chỗ Sorent cụt tay, nhân từ nói:
- Mody, cho hắn chết thoải mái đi!
Giết Sorent, cho hắn chết thoải mái, đây chính là biểu hiện nhân từ mẫu mực của Lang Vương!
- Tuân lệnh, thưa bệ hạ! –Mody tháo trường mâu màu vàng trên người cự lang xuống, liếm môi cười:
- Trông ngươi cũng có chút bản lãnh, đứng dậy, tấn công ta, ban cho ngươi vinh dự được chết dưới ‘Cầu Nguyện Kim Mâu’!
- Sophus bệ hạ, hãy nghe một câu của tôi! –Sorent quỳ rạp xuống đất điên cuồng thét:
- Tôi là thống lĩnh hộ vệ của phu nhân Susan, là phu nhân Susan bạn cũ của ngài!
- Thủ hạ của Susan?
Trường mâu trong tay Chiến Lang bỗng ngừng lại, ngoái đầu liếc Sophus bệ hạ:
- Bệ hạ, trong thư của Victor điện hạ từng nhắc tới Sorent này, hình như… hắn đúng là bạn của Victor điện hạ!
Sorent như nghe thấy âm thanh của trời:
- Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là bạn của thiếu gia Victor, không điện hạ Victor! Bá phụ Sophus, tôi cũng xem như là cháu của ngài!
Sophus lạnh lùng quắc mắt Sorent, không trả lời. Hiển nhiên y hoàn toàn xem thường, hơn nữa không thừa nhận ‘đứa cháu’ Sorent này.
Chiến Lang ở bên ngược lại thu trường mâu, cười nói:
- Nếu ngươi đã là bạn của điện hạ, thế điện hạ đâu? Lập tức dẫn chúng ta tìm điện hạ Victor!
Victor!!!
Vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng Sorent run lên điên cuồng, chính gã vừa mới ám toán Victor, nói không chừng, Victor đã bị hắn hại chết rồi!
Đáng chết! Nếu biết Sophus đêm nay sẽ xuất hiện thì… giết ta, ta cũng không dám ám toán Victor!
Trong mắt Sorent lóe lên một tia âm độc không dễ phát giác, nếu đã gây ra chuyện, vậy đành… chống đỡ đến cùng, chụp toàn bộ tội danh lên đầu Giáo Sư!
- Bá phụ, nhắc tới Victor lão đệ, tôi trước tiên có thể hỏi một câu không? –Sorent bỗng biến thành bộ dạng thân cận, phảng phất như đã quên mối hận cụt tay, chân thành nói:
- Ngài giá lâm thành Thái Dương, là vì…
- Mấy hôm trước, điện hạ gửi thư nói, ngài đã vì bệ hạ tuyển ra thái tử phi. Bệ hạ tới lần này chính là để xem mặt thái tử phi! –Khóe miệng Chiến Lang vểnh lên một tia tiếu ý, lập tức lại lạnh lùng:
- Sorent, ngươi nói nhảm hơi bị nhiều rồi đấy! Lập tức nói cho ta biết tung tích của điện hạ Victor!
- Điều này… Không phải tôi lắm lời, chỉ là bá phụ… - Sorent vẻ mặt bối rối, mặt hướng về phía Sophus:
- Có vài lời, tôi thực sự không biết nên mở miệng thế nào!