Anya trong nháy mắt liền hiểu rõ ý của Giang Nam, cười nói:
-Quyết đấu có thể định tại thành Thái Dương, có điều tiểu thư nhà tôi thân phận đặc biệt, không tiện tham dự vào nội vụ đế quốc Lance!
Ngụ ý rằng: chúng ta chỉ tới so đao công, không định lội vào vũng nước đục này, muốn cứu người, tự mình nghĩ cách đi, đừng mong bảo Julian xuất thủ!
Giang Nam hơi nhíu mày, rề rà nói:
-Nếu đã như vậy thì… theo tôi tới thành Thái Dương một chuyến, ở bên chờ tôi tống cổ Lang Vương, sau đó hãy luận bàn đao công… Điều này chung quy vẫn có thể chứ?
Anya âu sầu một chốc, liếc Julian.
Julian cười nhạt:
-Có thể!
Giang Nam cũng cười, sau đó hắn đi tới sau lưng Hoàng kim sư tử, vuốt ve lông bờm sư tử!
-Ngươi làm gì thế?
Hoàng kim sư tử thộn mặt ra.
-À, tôi xem xem chỗ này có mềm mại hay không ấy mà.
Nói xong, Giang Nam treo Tiên hoa chiến giáp lên cổ Hoàng kim sư tử, lại cởi áo khoác, tót lên trên lưng Hoàng kim sư tử.
Hành động này khiến mọi người đều ngơ ngác, Anya ngạc nhiên nói:
-Đại sư, ngài đây là…
-Câu hỏi thứ nhất! –Giang Nam duỗi một ngón tay:
-Cấp bậc của tôi là?
-Trung phẩm Đồ Đằng sĩ, cụ thể cấp mấy, cần đại sư biểu hiện trong thực chiến!
Giang Nam duỗi ngón tay thứ hai:
-Câu hỏi thứ hai, nơi này cách thành Thái Dương bao xa?
-Anya không đo kỹ càng, ít nhất… cũng phải 500 dặm đường núi!
-Vậy cô còn hỏi tôi làm gì ư?
Giang Nam tót lên lưng Hoàng kim sư tử, vỗ mặt sư tử hệt như cưỡi ngựa:
-A lạp, đều là óc heo sao? Tôi muốn chạy về thành Thái Dương cứu người mà, tốc độ của tôi rất tệ, không cưỡi sư tử, chẳng nhẽ dùng hai cái chân chó đi sao?
Tên vô lại này…
Julian cười nhạt lắc đầu:
-Lenka, đem Giáo Sư theo, mau chóng chạy về thành Thái Dương!
Bốn người rời khỏi núi Longinus.
Tốc độ của Hoàng kim sư tử quả nhiên cường hãn, một giờ sau, thành Thái Dương đã xuất hiện trước mắt Giang Nam.
-Mở cửa thành, mượn tạm hỏa pháo hạng nặng tới, mau cho hỏa pháo hạng nặng vào thành!
Giang Nam còn chưa vào thành dã nghe thấy tiếng quát tháo thảm thiết.
Phóng mắt nhìn, một đội binh sĩ mấy ngàn người chiến giáp màu vàng đang từ trên một con đường khác hành quân tới, trong đội ngũ còn rê dắt theo hỏa pháo hạng nặng như hòn núi nhỏ.
Mà thuận theo phương hướng binh sĩ tiến tới chỉ thấy bốn cửa thành Thái Dương đóng chặt, không ngừng có binh sĩ chạy loạn tới lui trên tường thành, thỉnh thoảng còn có binh sĩ hét lớn:
-Mau tới quảng trường thứ 6… Đáng chết, khoan đã, mang theo Bộ giáp thú, các huynh đệ tới cứu chậm mang theo Bộ thú giáp, đối thủ của chúng ta đều là sói đấy!
Giang Nam thấy không rõ bên trong thành, chỉ nghe thấy tiếng hò hét đinh tai nhức óc, tiếng khóc ầm ĩ, còn có tiếng sói tru!
oOo
Ngay khoảng thời gian Giang Nam chạy tới, cục diện thành Thái Dương đã phát triển đến nước không thể khống chế!
Welen thành công lấy lòng Julian, quản gia Gigi không tiếc chiến một trận cũng phải bảo vệ công thần này! Kết quả chính là Vinh Diệu kỵ binh và bầy sói huyết chiến dọc con phố!
Công bằng mà nói, Vinh Diệu kỵ binh tuy cường hãn, săn giết bầy sói không tốn sức nhiều lắm, nhưng họ dù sao cũng chỉ có 500 người! Mà đối thủ của họ… là Thượng phẩm chín cấp Đồ Đằng sư Lang Vương Sophus!
Tại Đại Lục Nguyên Chi, một đỉnh cấp cường giả hoàn toàn có năng lực xoay chuyển thắng bại một trận chiến tranh quy mô nhỏ! Sophus tự mình xuất thủ trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, đã chém giết bốn mươi Vinh Diệu kỵ sĩ.
Nhìn thấy cảnh này, quản gia Gigi đỏ mắt, nổi giận mắng chửi:
-Ôi! Sophus, ngươi dám giết cả vệ đội trực thuộc nhà Rein cơ đấy! Khá lắm, khá lắm! –Y đột nhiên đề cao giọng, thanh âm ẻo lả truyền khắp thành Thái Dương:
-Thành chủ thành Thái Dương nghe rõ cho người ta, ta là hầu tước đế quốc, đại tổng quản nhà Rein, tên gọi Gigi bé nhỏ mỹ diễm vô song! Người ta ra lệnh ngươi dẫn quân cứu giá, nghe thấy không đó?
Vài phút sau, thành chủ thành Thái Dương dẫn ba ngàn thành vệ đội xuất hiện!
Bên khác, Sophus mắt thấy địch nhân đông đúc, cười lạnh nói:
-Sorent, trong tay phu nhân Susan còn bao nhiêu binh mã?
-Hai ngàn, hơn nữa phu nhân hiện tại có thể điều động thực lực liên minh 103 nhà, ít nhất có năm ngàn binh lực!
-Gọi toàn bộ tới, sai chúng tham chiến!
-Ế? Ngươi gọi người, người ta cũng gọi người là được chứ gì!
Quản gia Gigi không cam lòng yếu thế, tóm lấy thành chủ thành Thái Dương hỏi:
-Trong tay ngươi còn binh mã hay không?
-Có! Quanh thành còn có hai ngàn binh đồn điền!
-Vậy ngươi còn nhìn cái gì nữa? Điều binh mau!
Phía đối diện, Lang vương cười lạnh một tiếng:
-Sorent, Gigi lại thêm quân rồi, trong tay ngươi còn binh mã nào khác không?
-Bá phụ, ta cùng tổng bộ lính đánh thuê thành Thái Dương quan hệ không bạc, có thể điều thêm hai ngàn lính đánh thuê!
-Tốt! Gọi chúng tham chiến!
-Tức chết người ta đi được! –Gigi tức giận hai tay chống nạnh:
-Thành chủ Thái Dương, phụ cận có quân chính quy đế quốc không?
-Có, binh đoàn 13 đế quốc, đóng quân tại khu núi Tây Bắc thành Thái Dương!
Thành chủ bối rối nói:
-Nhưng thưa quản gia đại nhân, không có lệnh điều động của quân bộ đế quốc… Tôi ngài đều không thể điều động quân chính quy đế quốc được đâu!
-Lệnh của quân bộ ta không có, nhưng bản án của Tòa án tối cao đế quốc thì được chứ?
Thành Thái Dương xông tới, trong cuộc loạn chiến lúc vừa rồi, hắn nhân lúc người khác chưa sẵn sàng chạy khỏi y quán, vừa kịp chạy tới cứu viện!
Tadrik giơ cao một tấm lệnh bài nói:
-Lấy danh nghĩa Tòa án tối cao đế quốc, không cần xét xử, tuyên phán Sophus dung túng quân cướp bóc thành Thái Dương, xem như tạo phản! Y theo pháp luật đế quốc, thành chủ thành Thái Dương có quyền xin bất kỳ quân đoàn đế quốc nào!
Thành chủ mừng như điên:
-Các huynh đệ, tới quân khu 13 cầu viện, bảo họ mang cả hỏa pháo hạng nặng tới đây, đối phó Sophus!
Vì thế, đúng theo tình cảnh Giang Nam nhìn thấy, quân chính quy dẫn theo hỏa pháo quân dụng hạng nặng vào thành!
Mà khi hỏa pháo tới nơi, sắc mặt Sophus đã cực kỳ khó coi!
Vinh Diệu kỵ binh, hắn không sợ!
Vệ đội thành Thái Dương, hắn lại càng không sợ!
Thậm chí ngay cả quân chính quy đế quốc cũng không thèm để vào mắt!
Nhưng hắn chịu không nổi tội danh ‘coi như phản quốc tạo phản’ này!
Nhẩm tính thử cao thủ đế quốc Lance đi: đứng đầu chính là Đồ Đằng đệ nhất gia ngàn năm, Bất bại truyền thuyết, Londor lão gia tử!
Tiếp xuống nữa chính là thứ hai trong bảy đại thế gia, gia đốc thế gia Sumala, Thiết nương tử Tatcher chỉ kém Londor một bậc!
Còn có cả thần bí quốc sư Archimedes ẩn nấp trong thánh điện Kinh Cức hoàng thất Lance, sáu đại cường giả, cùng với hàng ngàn cao thủ lúc nào cũng có thể điều động…
Một khi xác nhận phản quốc, Sophus sẽ phải đối mặt với sự truy sát liên hợp của những người nói trên!
Ta xxoo!
Tadrik ngươi quá nham hiểm!
Ánh mắt Sophus lạnh buốt, đã hơi có ý dao động:
-Hiện tại thối lui, sau nhờ vả bằng hữu ở đế đô ‘tác động’ một phen, có lẽ còn có thể miễn trừ tội danh phản quốc…
Ngay khi Sophus đang cân nhắc thì:
-Sophus!
Bỗng nhiên, trong cuộc loạn chiến truyền tới một thanh âm phẫn nộ!
Giang Nam đầu đeo mặt nạ, thân bận áo bó sát màu đen, đứng trên một tòa tháp nước ở quảng trường thứ 6!
Vừa thấy Giáo Sư xuất hiện, đôi mắt Sophus lập tức biến thành màu máu:
-Giáo Sư, trả mạng cho con ta…
Lời còn chưa dứt, Sophus bỗng đứng im.
Bởi hắn nhìn thấy, ngay đằng sau Giáo Sư hơn trăm mét, trên một tháp nước khác, Julian, Anya, Hoàng kim sư tử, ba người đang lẳng lặng nhìn Giáo Sư!
Giáo Sư và Julian cùng nhau tới? Bọn họ có quan hệ gì? Julian có vì Giáo Sư mà xuất thủ với mình hay không?
Nháy mắt, trong đầu Sophus lóe lên rất nhiều ý niệm.
Nhưng Giang Nam lại không cho hắn thời gian do dự, quát mắng:
-Sophus, con sói già ngươi bất nhân bất nghĩa, không hiểu lý lẽ, không phân biệt phải trái trắng đen, còn chưa ngừng tay ư?
Bất nhân bất nghĩa!?
Không hiểu lý lẽ?
Còn không phân biệt phải trái trắng đen?
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đánh thì đánh, nhưng mọi người đều tôn kính thực lực của Sophus, vài chục năm qua còn chưa từng có ai dám chửi Lang Vương Sophus thậm tệ như vậy!
Lang vương cũng thất thần trong chốc lát, sau đó y giận dữ rít gào:
-Giáo Sư, ngươi…
-Ngươi cái gì mà ngươi!? Nhìn cái gì mà nhìn? Ta mắng chính là ngươi, Lang vương Sophus núi Renny!
Giang Nam chỉ vào mũi Sophus xa xa, nhưng hắn cố ý nghiêng người, để Sophus nhìn rõ Julian đằng sau mình.
Quả nhiên, Julian ở đó, Sophus cho dù bị mắng sai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
-Sophus, ngươi vẫn chưa dừng tay ư? –Giang Nam lớn tiếng nói:
-Nơi đây là thành Thái Dương, lãnh thổ đế quốc Lance, là nơi trọng đạo lý, trọng pháp luật! Chuyện hôm nay nên giải quyết thế nào, đều có pháp luật và công lý quyết định!
Quản gia Gigi mắt thấy Vinh Diệu kỵ binh tổn thất nặng nề, đang muốn thu tay, mỉm cười nói:
-Ui chu choa, thằng nhóc này nói có đạo lý đó, Tadrik, thành chủ đại nhân, chúng ta thu tay nào, giảng giải đạo lý với Sophus, thử xem xem, dựa theo pháp luật nên giải quyết việc này thế nào?
Một bên khác, bầy sói cũng dừng lại.
Lang vương nhìn Julian, nói với Giang Nam:
-Ngươi muốn giảng pháp luật, giảng đạo lý, được, ta giảng với ngươi! Giáo Sư, ngươi sát hại…
-Câm miệng! Giảng đạo lý, hẳn cũng phải do người đề nghị là ta mở miệng trước, nào đến lượt con sói già bất nhân bất nghĩa, không hiểu lý lẽ, không phân biệt phải trái trắng đen nhà ngươi mở miệng chứ!? Ngươi ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, còn muốn giảng đạo lý gì đây!?
-Ngươi, ngươi! Ngươi lại dám mắng ta!
Lang vương giỏi giết người, nhưng không giỏi đấu võ mồm, nhất thời lời nói ra cũng không phải quá nhiều.
-Đúng, ta lại mắng ngươi đấy, chẳng nhẽ ngươi thì không nên mắng ư?
Giang Nam thấy cục diện đã ổn định, bèn thở phào, ngồi trên tháp nước:
-Được rồi, nếu mọi người đều không muốn đánh tiếp nữa, vậy thì ngồi xuống giảng chút đạo lý và pháp luật… Tiểu thư Welen, trước tiên nói cho tôi biết, hai bên vì sao lại khai chiến?
Ngươi còn không biết song phương vì sao khai chiến ư?
Welen quái dị liếc Giang Nam. Song, hai người ở núi Longinus từng phối hợp qua một lần, Welen biết miệng Giang Nam đủ để đổi trắng thay đen, bèn ậm ờ nói:
-Lão nương nào biết được, sáng sớm hôm nay, Sophus liền dẫn người giết tận cửa, còn luôn miệng nói muốn tìm ta ngươi báo thù…
Chờ Welen nói quá trình sự việc xong, trong ánh mắt Giang Nam tràn vẻ nghi hoặc:
-Bệ hạ Sophus, ngươi thừa nhận ý kiến của Welen không… Tốt, Welen không nói sai, vậy ta không thể không hỏi ngươi một câu, ngươi dẫn bầy sói vây thành, rốt cuộc là đạo lý nào?
-Đạo lý nào? Giáo Sư, ngươi sát hại Victor con ta…
-Ta giết Victor!?
Chẳng đợi Sophus nói xong, Giang Nam kêu lên một tiếng bi thương, thanh âm oan khuất, thê lương biết nhường nào, đến nỗi suýt nữa trăng lủi tuyết bay!