Nhất là quan quân ngược đãi mẹ con nọ, sắc mặt y dưới mũ giáp biến đổi liên tục, vô ý thức lẩm bẩm:
- Khô… khô lâu thủ hộ, đáng chết, phụ cận có Tử Linh Đồ Đằng, các huynh đệ cẩn thận!
- Cung tiễn thủ đề phòng, quyết không thể để Tử Linh Đồ Đằng tới gần chúng ta, trọng bộ binh, kết trận, phòng ngự!
- Nhất thiết phải cẩn thận, Đồ Đằng vạn ác có thể công kích chúng ta ở bất cứ góc độ nào!
Trong chuỗi tiếng quát tháo, hơn trăm quan quân mau chóng kéo giãn đội hình chiến đấu, một đội bộ binh trông coi thi thể, một đội cung tiễn thủ khẩn trương nhìn xung quanh, một đội trọng bộ binh khác dưới sự dẫn dắt của quan quân xông về phía Jack!
Có điều bước chân của họ lại có vẻ hơi chần chừ, tay cầm binh khí cũng run nhè nhẹ. Đúng, họ là quân nhân, họ buộc phải tuân thủ Tử Linh đồ sát lệnh, dũng cảm không sợ chết tấn công bất cứ một Tử Linh Đồ Đằng nào!
Nhưng họ cũng chỉ là nhân loại phổ thông mà thôi, họ nhìn thấy khô lâu hai mắt bốc lửa cũng sẽ sợ hãi!
Chỉ là quân lệnh như sơn, không thể lui!
Rắc!!!
Jack quay quay hai rẽ xương sườn trong tay, như thể hai chiếc chong chóng xoay tròn cấp tốc, đối mặt với trọng bộ binh kết thành bầy đội, nàng cũng không chút sợ hãi nghênh đón!
Hết thảy đều trong nháy mắt, chỉ nghe, ‘Uỳnh’, ‘Rắc ô ô’, ‘Ầm ầm’ vang lên…
‘Bộp’, thiết chùy của một trọng bộ binh nện vào ngực Jack!
Uỳnh, thân thể Jack bắt đầu phân liệt…
Rắc ô ô, Jack lại trúng một chùy, ôm mặt khóc.
Rầm rầm, Jack đáng thương đã bị quân đội dỡ thành xương cốt rời rạc. Sức chiến đấu cứt chó, Giang Nam tiếp tục bó tay hỏi trời!
Có điều Jack của chúng ta, Jack dũng cảm, Jack đã phân tán thành hơn hai trăm khối xương vẫn kiên cường bất khuất như trước, hơn hai trăm khối xương hệt như hơn hai trăm con giun, con nào con nấy tiếp tục bò về phía trước!
Sau đó đám xương cốt đi tới gần đứa bé, tạo thành một chiếc lồng, phủ chặt chẽ lên người đứa bé…
- Ha ha ha, đợt công kích đầu tiên của chúng ta không ngờ lại thành công!
Đám quân nhân thấy sức chiến đấu của Jack không hề cường đại, vui mừng hệt như chết hụt sau tai nạn, quay người lại giết tiếp:
- Trọng chùy thủ, đập nát đống xương này cho ta. Có điều phải cẩn thận, bên người chúng ta rất có khả năng có một Tử Linh Đồ Đằng đang ẩn núp!
Giang Nam lẳng lặng nhìn hết thảy mọi chuyện.
Nói hơi máu lạnh thì, Giang Nam đời trước từng giải phẫu vô số cơ thể người, sớm đã luyện ra tâm địa gần như lãnh khốc, hắn sẽ không vì một đứa bé xa lạ mà mạo hiểm!
Nhưng Jack lại khác hẳn!
Sống chung nửa tháng, Giang Nam đã coi Jack như một ‘người’ để đối đãi, một ‘người’ hơi ngang bướng, nhưng có thể gọi là bằng hữu!
Jack gặp nạn, tất phải cứu!
Không kịp đeo mặt nạ thay đổi hình dạng, Giang Nam moi một vốc bùn bôi lên mặt, sau đó đứng dậy ngay trong nước, vung cánh tay nói:
- Các vị tiên sinh, buổi sáng an lành!
- Ai?
Đám quân nhân thoáng ngơ ngẩn, quan quân vừa thấy Giang Nam hiện thân, nhất thời nghĩ đến Tử Linh Đồ Đằng vẫn chưa xuất hiện, bèn vắt đao phòng bị:
- Tiên sinh, ta chẳng muốn nói thêm với ngươi nữa, xin chớ tự tác đa tình được không?
Giang Nam cười tủm tỉm, ngón tay chỉ về phía thi thể trên xe:
- Hỡi các thi thể, ta đang nói chuyện với các ngươi. Nghe đây, quân nhân muốn sát hại các ngươi đã tán loạn rồi, chỉ có hơn mười người đang trông coi các ngươi thôi, là chờ bị quẳng đi tiêu hủy, hay là đứng dậy liều một trận, các ngươi tự chọn đi!
Trước khi Giang Nam hành động đã quan sát qua, số lượng thi thể trên xe vượt quá một ngàn, ít nhất có hai trăm người còn sống!
Dưới sự động viên của Giang Nam, những người còn sống này bắt đầu rối loạn. Đúng vậy, chờ chết, hay là liều một trận, dưới dục vọng cầu sống nguyên thủy nhất của nhân loạn, bọn họ đã chọn lựa vế sau.
- Hắn nói đúng, mọi người hãy đứng dậy, chúng ta liều!
Trong nháy mắt, có ba bốn trăm người trong đống thi thể đứng dậy, bắt đầu liều chết tấn công quân đội!
Gậy chống của Giang Nam gãi gãi đằng lưng, lại đối mặt với quan quân đang kinh ngạc:
- Tiên sinh, bây giờ ta có thể nói với ngươi rằng, nhìn đi, đám người mắc bệnh đã bạo động rồi, ngươi thân là chỉ huy đội áp giải, nếu không lập tức dẹp cuộc bạo động lần này, dẫn đến ôn dịch lan tràn… Bình tĩnh, bình tĩnh, chớ khẩn trương tới mức run lẩy bẩy thế được không, ta chỉ đưa ra cho ngươi một kiến nghị thôi, đừng để ý ta, ngay lập tức dẹp bạo động đi, bằng không cấp trên sẽ không tha ngươi đâu!
Quan quân lưỡng lự khá lâu mới quay đầu quát tháo:
- Mọi người, dẹp bạo động! Gã này giao cho ta xử lý!
Nói xong, y xách đao xông về phía Giang Nam!
Giang Nam thỏa mãn cười cợt, mấy câu nói đã xúi giục tuyệt đại đa số quân nhân, hắn đã rất hài lòng, hắn sẽ không ngu đến mức cho rằng quan quân sẽ để mặc hắn rời đi. Hắn quát to mọt tiếng:
- Jack, tổ hợp, trở về!
Rắc, rắc!
Đám quân nhân đều bận trấn áp bạo động, Jack được giảm áp lực, dựa theo phương thức tổ hợp Giang Nam dạy, nàng lập tức tổ hợp thành khô lâu nhân loại, bế đứa bé mau chóng về bên người Giang Nam!
Sau đó Giang Nam mỉm cười về phía quân nhân, vung gậy chống nói:
- Chúng ta lui!
Vác Jack lên, Giang Nam xoay người bỏ chạy. Quan quân vốn dĩ sát khí đằng đằng, nhưng vừa thấy Giang Nam không ngờ có thể ra lệnh cho khô lâu, nhất thời tiêu tan khí thế, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm:
- Hắn, hắn chính là Tử Linh Đồ Đằng kia!?
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Giang Nam rất lâu, quan quân chẳng ngờ lại không truy đuổi. Ta chỉ là một quân nhân bình thường mà thôi, nếu liều đấu với Tử Linh Đồ Đằng do ma quỷ hóa thân trong truyền thuyết kia, vậy chẳng phải mất trí sao!?
Giang Nam không hề nhìn thấy bộ dáng kinh hãi của quan quân, hắn buồn bực chạy như điên, vượt qua bảy ngọn núi mới dừng lại.
Đây là một sơn cốc bí ẩn. Trong thời tiết giá rét, nơi này không ngờ vẫn đầy tiếng chim, hoa nở rộ.
Có điều Giang Nam không có tâm tình quan sát khung cảnh quái dị này, hắn ngồi mé bên một con suối nhỏ, thở ‘phù, phù’ hổn hển vài hơi nặng nề, sau đó mới lườm nguýt Jack một cái.
- Jack tiên sinh thân ái, quý ngài bé nhỏ của ta, trước hành động lần này ngài đã hỏi qua ý kiến của ta chưa? Đúng, đứa bé ấy rất tội nghiệp, chúng ta nên cứu nó! Nhưng ngài đã từng nghĩ qua, những quân nhân ấy có thể bắt sống chúng ta, sau đó nghiền ngài thành bột xương, treo ta lên mặc sức lăng nhục hay không? Vì một đứa bé xa lạ, ngài đặt chúng ta vào cảnh hiểm, đáng giá ư?
Jack ‘Hừ hừ’ rồi im lặng, chỉ là lườm Giang Nam một cái, sau đó quay người vểnh mông về phía Giang Nam.
- Ta thèm vào quan tâm những đạo lý cao cả của ngươi, ta chỉ biết ta không thể để một sinh mệnh nhỏ bé chết trước mặt ta!
- Ngược lại ngươi, một sinh mệnh nhỏ bé sắp bị người ta giẫm chết tươi, ngươi ngươi… không ngờ còn có thể cười tít mắt trốn trong suối. Cảm thán cái gì, bó tay hỏi trời cái gì, ngươi thực sự quá máu lạnh!
- Còn nữa, vì thoát hiểm, ngươi thế nhưng lại không thèm quan tâm ôn dịch, xúi giục mấy trăm bệnh nhân tạo phản. Ngươi, ngươi… quá khốn nạn đấy!
Jack tức giận không thèm để ý tới Giang Nam, ôm đứa bé tới mé con sông khẽ dỗ dành:
- Rắc nào, rắc nào, ngoan nào…
Sáng sớm khi mặt trời vừa ló rạng, trong sơn cốc đầy tiếng chim như cảnh tiên, một khô lâu nhẹ nhàng âu yếm đứa bé trong ngực. Đứa bé ấy thế lại không khóc không nháo, còn phát ra tiếng cười ‘khanh khách’ vui vẻ. Cơn tức của Giang Nam đã bớt đi chút đỉnh, nghĩ kỹ cũng cảm thấy mình đích thật hơi có chút ác độc, bèn đẩy đẩy Jack, không tìm được chủ đề nói:
- Này, đứa bé này là nam hay nữ?
Jack nhếch cằm, hừ, không để ý tới ngươi!
- Ậy, chúng ta kế tiếp còn phải tiến vào thành Tiên Chi, nhưng ôn dịch hoành hành, thành Tiên Chi nhất định sẽ phòng vệ chặt chẽ…
Jack như thể hờn dỗi lắc mông, không để ý tới ngươi!
- Trông ngươi dỗ trẻ giỏi như vậy, phải chăng khi ngươi còn sống từng sinh con?
Rắc! Hỏa diễm trong hốc mắt Jack bỗng biến thành màu quả táo chín, nhưng nàng vẫn tức giận dậm chân, nói chết cũng không để ý tới Giang Nam.
Giang Nam vò đầu bứt tai:
- Được rồi, Jack, ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc!
Không nghe!
- Thực sự rất nghiêm túc đấy!
Cứ không nghe đấy!
Giang Nam như quan tâm nói:
- Trước khi xung đột với quân đội, một rẽ xương sườn ngươi quảng đi, bây giờ rẽ xương sườn ấy tìm về chưa?
Rắc!??
Xương!!
Ối!
Đứa vẽ vẽ lên thành một đường parobol duyên dáng, rơi vào trong tay Giang Nam, Jack tiện tay ném đứa bé, đếm từng rẽ xương sườn một:
- Xương sườn số 1, rắc, xương sườn số 2, rắc, xương sườn số 3, rắc rắc... –Rất lâu sau, nàng bỗng nhảy dựng lên, nắm lấy cổ áo Giang Nam, rất khẩn trương trừng hốc mắt:
- Chủ nhân, xương sườn của Jack thực sự thiếu một rẽ!
- Bình tĩnh, chẳng phải là thiếu một rẽ xương thôi ư, yên tâm đi, chủ nhân sẽ giúp ngươi tìm về! –Sau khi Giang Nam vỗ ngực cam đoan, liền rất kinh ngạc trố mắt:
- Hả? Ngươi không ngờ lại chịu nói chuyện với ta?
???
Ngươi quá bựa!
Jack tức đến độ quai hàm phòi ra hai dòng bọt khí…
Giang Nam cười sằng sặc như điên, hắn quả không lo đến rẽ xương sườn ấy, hắn có cảm giác chỉ cần là xương do hắn triệu hoán ra, cho dù là ở chân trời góc biển cũng có thể tìm về. Có điều bây giờ đang trên núi cao mờ mịt, quân đội thường lui tới, không phải lúc tìm xương…
Giang Nam giao toàn bộ gậy chống, đứa bé cùng với bọc Tiên hoa và Victor cho Jack, sau đó cởi y phục.
Vừa rồi hắn nhảy xuống suối, bôi bùn, trên người sớm đã bẩn thỉu không sao chịu nổi, bắt buộc phải tắm rửa.
Jack thấy Giang Nam đã cởi sạch nửa người, hai má bỗng đổi màu, vẫn là màu táo chín:
- Rắc lưu manh!
Nàng muốn xoay người, không ngờ ngay trong nháy mắt khi xoay người, nàng thấy rõ đằng sau lưng Giang Nam!
Đứa bé kia cũng nhìn thấy!
Giang Nam bỗng cảm thấy sơn cốc yên lặng dọa người, ngoái đầu hỏi:
- Jack… - Đứa bé khóc ‘oa’ một tiếng cắt ngang lời Giang Nam. Jack càng ngơ ngác chỉ sau lưng Giang Nam, trợn mắt há mồm:
- Chủ nhân, ngươi, lưng của ngươi…
- Lưng ta làm sao?
Giang Nam nghe mà mù tịt, sau khi hắn chuyển thế vẫn luôn sinh hoạt cùng với dì Elisa. Ăn, ở, kể cả tắm rửa, đều hoàn thành trong lều, thật chưa từng cho người khác nhìn thấy lưng mình.
Hơn nữa người bình thường rất ít đi quan sát lưng mình. Cho nên Giang Nam biến thành Roddy đã trọn nửa năm, lại vẫn không biết lưng mình có dáng vẻ thế nào.
Nom thần sắc Jack không đúng, Giang Nam tháo xương sọ Jack xuống. Múc đầy nước, sau đó dùng nước suối và nước trong xương sọ tạo thành một mặt kính chiết xạ đơn giản, ngoái đầu liếc lưng mình. Đây là hành vi nghệ thuật ư!?