“Con phố đó của người ta nổi tiếng nhờ uy tín, dù mua phải hàng giả hay bị lừa gạt ở đây, cậu đều có thể khiếu nại thẳng với nhà Thượng Quan, một đền một trăm!”
“Tôi cũng từng nghe nói về quy định một đền một trăm này”, Trương Mặc Vũ nói.
Cũng vì có cái tiếng tốt đó nên phố Phù Dung mới trở thành con phố nổi tiếng nhất, phồn hoa nhất thành phố Kim Lăng.
Cửu Thập nói tiếp: “Lúc trước có một hòa thượng vào đó bán pháp khí khai quang, cuối cùng chưa tới ba ngày đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi”.
“Vì hòa thượng kia không biết khai quang, đạo hạnh kém, anh ta chỉ bán pháp khí bình thường.
Thượng Quan Khuynh Tuyết là người cầu toàn, thẳng tay đuổi đi luôn”.
Trương Mặc Vũ nhìn hoà thượng bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cửu Thập, anh nói thật cho tôi đi, hòa thượng bị đuổi ra ngoài kia có phải là anh không?”
“Chuyện này không quan trọng!”, Cửu Thập đáp.
“Quan trọng ở chỗ con phố kia của người ta không hoan nghênh mấy tiệm bói toán hay bán đồ Phật giáo”.
“Nếu cậu đi chắc chắn sẽ bị Thượng Quan Khuynh Tuyết đuổi ra ngoài, nếu xui xẻo còn sẽ bị đánh một trận nữa”.
Nói xong, Cửu Thập vui vẻ ăn hai hạt lạc, cười tươi nhìn về phía Trương Mặc Vũ.
Trương Mặc Vũ nhíu mày, nghe có vẻ hơi khó khăn.
Nhưng sư phụ ma nữ đã bảo anh phát triển cho ra hồn ở phố Phù Dung thì anh nhất định phải đến đó!
Nếu phố Phù Dung các người không hoan nghênh tôi thì tôi sẽ nghĩ cách mua cả con phố lại, ba gia tộc lớn ở Kim Lăng gì chứ? Trương Mặc Vũ không quan tâm.
Lúc này, Trương Mặc Vũ nâng ly: “Ha ha, hòa thượng, người bình thường muốn đi vào con phố đó chắc hẳn sẽ có điều hạn chế, nhưng Trương Mặc Vũ tôi muốn làm chuyện gì thì không có ai làm khó được tôi đâu”.
Cửu Thập cười khẽ: “Vậy chúc cậu may mắn, tôi vẫn sẽ giữ lại cơ hội đến phố Ngọc Bình cho cậu”.
“Không cần, đợi tôi phát tài rồi, tôi sẽ xây cho anh một cái chùa, để anh nằm ở đó cũng có thể lừa được tiền”.
“Ha ha ha ha! ”
Một hòa thượng đẹp trai không nghiêm chỉnh, một đệ tử của ma nữ nghìn năm cùng nhau nâng chén, hình ảnh vừa hài hòa vừa thuận mắt.
!