Ta lại tỉnh dậy lần nữa.Ký ức dừng lại ở lúc Cố Ngọc Dương tàn nhẫn phế đi đôi chân của ta, sau đó có kẻ xông vào phòng rồi đánh văng y ra...Cuối cùng là Trì Luyện ôm ta đi.Ta không hiểu.Cố Ngọc Dương từng đắc ý khoe với ta, Trì Luyện luôn yêu thương và bảo bọc y, không nỡ để y chịu một chút đau đớn.
Nhưng người tàn nhẫn đánh y văng vào tường ho ra máu cũng là Trì Luyện.Hơn nữa trước khi ngất đi, ta còn nghe Trì Luyện thủ thỉ bên tai, gọi ta bằng giọng nói mùi mẫn đầy đau xót và chất chứa cuồng si.Nghĩ đến đấy lại đau đầu.Ta nhìn lên mái nhà xa lạ, nghiêng đầu thấy mình đang ở trong một căn phòng tăm tối, ẩn ẩn có thứ gì gây khó chịu lởn vởn xung quanh.Toàn thân ta nhẹ nhàng, không còn nặng nề như lúc nãy, cảm giác đau thấu tận xương cốt cũng biến mất.Có điều, chân đã không còn cảm giác, từ nay ta không thể đi lại được nữa.Ta suy sụp ngồi dậy, không ngờ vừa vén chăn ra đã nhìn thấy một sợi xích sắt còng lên cổ chân, màu đen tuyền mạ bạc, cứng, trong còn lót thêm vải nhung để phòng ta giãy dụa xích sắt sẽ cọ xát vào chân làm bị thương.Đã tàn phế thế này thì cần gì phải xích lại.Ta không nhúc nhích đôi chân được, cảm giác bất lực này làm lòng quặn lên, ta chống đỡ không nổi, ôm mặt khóc.Cửa phòng được đẩy ra, Trì Luyện mặc đồ đen khoác áo choàng tím bước vào.Cả hai đều ngẩn ngơ.Hắn chăm chú nhìn ta, trong đôi mắt là tình cảm rực lửa.Trì Luyện cẩn thận ôm ta vào lòng.
Ta được đặt ngồi trên đùi hắn.
Bàn tay thô ráp giơ lên vuốt ve khuôn mặt của ta, liếm hàng nước mắt của ta rồi cẩn thận đặt lên môi một nụ hôn.Hắn vừa hôn vừa thở hổn hển, liên tục gọi ta bằng giọng mê muội đứt quãng:"Sư tôn...sư tôn...Thanh Lăng..."Ta ngạc nhiên nhìn hắn.Chẳng phải hắn một lòng yêu Cố Ngọc Dương hay sao, còn tự tay phế đi tu vi của ta.
Bây giờ lại làm ra thứ hành động đáng khinh này là có ý gì?Ta nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của hắn, muốn chửi hắn nhưng cổ họng đau rát, mở miệng lại không nói được.Trì Luyện như phát điên, hắn liên tục hôn lên khuôn mặt ta rồi hôn xuống dưới, ta bị đè trên giường, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi tấc da thịt đều bị hắn hôn lên.Sau đó, hắn thành kính hôn lên bàn chân đã được lau rửa sạch sẽ của ta.Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, thấy hắn cười rộ lên, lộ ra một má lúm đồng tiền, như trở về thời thiếu niên lẽo đẽo theo sau ta.
Trái tim ta lại rung động, tình cảm chôn vùi như bị đào bới lên, kèm theo đó có cả nỗi hận khi hắn phản bội ta.Ta muốn hỏi hắn tại sao lại làm như vậy.
Nhưng Trì Luyện đã chồm tới đè lên người ta, hơi thở hắn hỗn loạn, kèm theo đó là những tia ma khí thoát ra bao lấy người hắn, đen đặc và chập chờn.Đôi mắt hắn nổi đầy tia máu, không lúc nào rời ánh nhìn khỏi khuôn mặt ta.Trì Luyện nhập ma rồi.Đêm đó, ta bị vây lấy trong lòng hắn, bàn tay hắn cố chấp đan xen vào tay ta, siết chặt, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở dồn dập, trải qua một đêm cuồng nhiệt, ngọn nến trên bàn đã phụt tắt từ bao giờ.Cuối cùng ta cũng biết được sự thật.Trì Luyện đã sớm đem lòng yêu ta.
Hắn cũng như ta vậy, hèn nhát, cảm thấy thứ tình cảm này là bất chính, là khi sư, sợ hãi sẽ vấy bẩn ta, sợ bị bỏ rơi.
Ngày đêm hắn không thể tập trung, tâm tư loạn, cuối cùng đọa ma, theo con đường tà đạo.Dù sao ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt và khuôn mặt đầy vô cảm, Trì Luyện lúc thiếu niên không dám đánh cược mà nói ra tình cảm sai trái này.Tâm ma trong lòng hắn ngày một lớn, một bên hắn nảy sinh ra một nỗi sợ ta sẽ ghét bỏ hắn vì một thân đầy ma khí gây ô uế, sợ sẽ tổn thương đến ta, cố gắng kiềm chế, một bên hắn càng khao khát ta, muốn bắt ta giam giữ lại chỉ bản thân hắn được nhìn thấy, muốn khinh nhục ta.
Trì Luyện bị giày vò ngày đêm, vừa phải che giấu ma khí vừa kiềm nó lại.
Ngay lúc hắn sắp không chịu nổi thì Cố Ngọc Dương tìm đến.Cố Ngọc Dương dùng vẻ yếu ớt và khuôn mặt xinh đẹp của mình bám theo Trì Luyện.
Nói cho hắn biết bí mật của ta, còn muốn hắn giúp y khởi động món bảo bối ấy để phế toàn bộ sức mạnh của ta.
Lúc ấy Trì Luyện đã hoàn toàn không thể quay đầu, hắn dằn vặt một thời gian, cuối cùng cũng hợp tác với Cố Ngọc Dương, thành công bắt được ta về.Ta nghe xong, cảm xúc trong lòng cũng hỗn loạn, không rõ nghĩ cái gì.Chỉ là ta muốn nói với Trì Luyện, ta không ghét bỏ hắn tu ma, tại sao lúc ấy lại không nói với ta, để bây giờ thành ra thế này.Nếu như lúc ấy hắn cũng giãi bày tâm tình của mình, nếu ta không vướng bận mấy đạo lí thế gian, hẳn là hai ta sẽ không đi đến bước đường này...Chỉ là, trên đời không có 'nếu như'..