Vân Dao bước đi trong bóng tối giữa vòm trời đảo ngược.
Biển sao trải rộng dưới chân nàng, tinh tú lấp lánh như những hạt ngọc trai nhỏ vụn trên dòng sông dài, bị chôn vùi trong bồi cát đen kịt mênh mông vô ngần.
Chúng dường như đã say giấc rất nhiều năm, nhưng lúc này lại giật mình tỉnh giấc bởi những gợn sóng dưới chân nàng. Thế là những điểm sáng từ đáy sông chậm rãi bay lên, trong bóng tối, lúc tỏ lúc mờ, điểm xuyết con đường mà nàng đi qua.
Vân Dao suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Giữa vòng vây Yểm Thú giết mãi không hết trên núi Tàng Long, nàng khiến Vô Diện bị thương nặng. Đáng tiếc, thanh kiếm trong tay không phải “Đành Vậy” thật sự, nàng cũng không phải Vân Dao của năm xưa, một kiếm Đành Vậy giáng xuống không thể giết tên Huyết Ma kia ngay tại chỗ.
Sau khi bị thương nặng, Vô Diện lợi dụng Yểm Thú che chắn để trốn đi, linh lực của Vân Dao mất khống chế, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma lần thứ hai.
Thành quả sau khi nàng dốc sức trấn áp linh lực bùng nổ chính là: tơ ác mộng đang bị áp chế trong kinh mạch thừa dịp hỗn loạn phản công ——
Cuối cùng, nàng rơi vào “biển Thất Tình” của chính mình.
Biển Thất Tình là căn cứ để tơ ác mộng phát huy sức mạnh, rơi vào biển Thất Tình tức là “vào mộng”.
Phật gia giảng về thất tình, là “vui, giận, buồn, sợ, yêu, ghét, muốn”.
Hiển nhiên Vân Dao không phải thánh nhân thất tình bất hiển như Mộ Hàn Uyên, mỗi một đóm sáng lơ lửng trong biển Thất Tình này đại diện cho một đoạn hồi ức trong ký ức của nàng, gắn liền với ít nhất một trong bảy cảm xúc.
Đóm sáng càng lớn, thất tình càng nặng.
Trong đó, “sợ” là cảm xúc phổ biến nhất của con người.
Yểm Thú dùng tơ ác mộng dụ con người vào biển Thất Tình, tìm đóm sáng lớn nhất, khiến người ta đắm chìm trong đó, mãi cho đến chết.
Bởi vậy, bốn trăm năm trước mới có câu nói: “Tơ của Yểm Thú, người đắm chìm trong giấc mơ sẽ chết”.
—— Nhưng, tất cả đệ tử Càn Môn đã rời khỏi, trong núi Tàng Long chỉ còn lại mình nàng, mà Vân Dao thì không lo lắng lắm về bản thân mình.
Là tiểu tiên với chức vụ nhàn hạ trong Tư Thiên Cung, nàng không nhớ kiếp trước, không truy cầu cuộc đời, ký ức xuyên suốt cả đời nàng chính là đủ loại thoại bản mà nàng từng đọc, cùng với ba nghìn tiểu thế giới nghìn năm không thay đổi.
Còn nếu là của nguyên chủ Vân Dao, thế thì càng không sao.
Dù sao cũng không phải vui giận buồn sợ của nàng, nàng chỉ là người ngoài cuộc, thì sao có thể đắm chìm trong đó?
—— Đây cũng chính là một trong những lý do khiến nàng yên tâm ở lại núi Tàng Long.
Vân Dao thản nhiên nghĩ như thế, bình tĩnh xem đèn kéo quân của người khác, nhìn cảnh tượng trong đóm sáng lơ lửng quanh người nàng.
Không rõ đã đi bao lâu, cuối cùng nàng cũng tìm được một quả cầu ánh sáng to cỡ lòng bàn tay giữa vô số đóm sáng to bằng móng tay.
“Cuối cùng cũng đến?”
Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nghĩ rằng mình sẽ phải đi bộ một ngày một đêm.
Vân Dao định giơ đầu ngón tay lên, bất thình lình, xa xa phía trước nàng, một quả cầu ánh sáng xuất hiện trong bóng tối.
Nó lớn hơn rất nhiều so với quả cầu ánh sáng trước mặt nàng, ước chừng to bằng một cái chậu gỗ, và cũng chói lòa hơn.
Ngay khi vừa xuất hiện, quả cầu kia bay thẳng về phía Vân Dao.
Vân Dao kinh ngạc.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ khó tả, gần như là bản năng, nàng mau chóng bắt lấy quả cầu ánh sáng gần đó.
Quả cầu ánh sáng nhấn chìm nàng ngay tức khắc.
Thế giới trước mắt bỗng chốc trắng xóa.
Khi mở mắt ra lần nữa, như sương mù tiêu tán, hoa đào trong núi bay theo gió, bầu trời trong tầm mắt là màu xanh biếc của cành lá đan xen với màu hồng phấn của hoa, xuyên qua kẽ hở giữa những chạc cây, mây trắng như sà xuống, ánh nắng chói chang.
Vân Dao có một cảm giác kỳ diệu như linh hồn xuất khiếu, chậm rãi ngồi dậy.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy mình đang ngồi trên một tảng đá.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
“Đại sư huynh, ba thiếu một! Chỉ chờ huynh thôi đấy!” Một giọng nói sang sảng hòa quyện với tiếng chuông réo rắc khi đung đưa vang lên, người nọ từ bên cạnh nàng chạy đi.
Vân Dao vô thức nhìn chăm chú.
Đó là một khuôn mặt xa lạ, là một trong thất kiệt Càn Môn năm trăm năm trước, nhị sư tỷ, Tô Mộng Vũ.
Theo hướng mà nàng ấy chạy đến, trước một căn nhà trong rừng trúc cách đó không xa, một nam tử tiên phong đạo cốt, thần sắc uy nghiêm, chắp tay sau lưng, lạnh nhạt từ chối: “Sư phụ nói, mạt chược là tiểu đạo, sa vào ăn chơi, không có lợi cho tu hành của chúng ta. Hôm nay đừng chơi.”
“Hả? Từ khi nào mà huynh nghe lời sư phụ thế? Chẳng lẽ……”
Tô Mộng Vũ vòng ra phía sau, thò tay ra sau lưng Tư Huyền, bỗng chốc nắm lấy mai rùa bói toán mà y đang cầm.
“Hay lắm, đại sư huynh lại âm thầm gieo quẻ cho mình!”
Tư Huyền bị vạch trần, ho nhẹ, vừa né tránh “ma trảo” đeo chuông vàng kêu leng keng của Tô Mộng Vũ, vừa xoay người về phía nào đó: “Tam sư muội, hôm nay muội chơi với bọn họ đi.”
Vân Dao nhìn theo ánh mắt của y.
Ngồi sau án thư bằng trúc bên bờ suối, một nữ tử mặc y phục màu xanh, không trang điểm không đeo trang sức, nâng mắt lên sau cuốn sách, mái tóc vụng về búi bằng một chiếc một trâm gỗ vuông vức phong cách cổ xưa, nàng ấy không nói gì mà chỉ ngây người nhìn Tư Huyền.
Tô Mộng Vũ cười nhạo: “Đại sư huynh đừng mơ mộng hão huyền, sao Tu Tâm sư muội có thể chạm vào mạt chược chứ!”
“Ơ! Tam sư tỷ!” Quân Càn chẳng biết chui ra từ xó nào, đau lòng nhảy cẫng bên cạnh Tu Tâm, giữa dây buộc tóc trên mái tóc đen tuyền của hắn là một chuỗi hoa màu hồng: “Tỷ tỷ tỷ sao tỷ lại chặt cây trâm đệ tặng thành hình vuông vậy! Đệ giành ba tháng nghiên cứu chu kỳ hoa nở của hoa Song Khai Điệp mới điêu khắc được nó đấy!”
Tu Tâm cúi đầu như không nghe thấy, quyển sách trong tay lật sang một trang.
“Tiểu lục đừng ồn ào, mau mau lại đây, tiểu sư muội đang sốt ruột chờ nè.” Tô Mộng Vũ kéo Quân Càn đến trước án thư dưới gốc cây nơi Vân Dao đang ngồi.
Tô Mộng Vũ ngồi xuống bên phải Vân Dao, hớn hở xào bài trúc: “Nhân lúc sư phụ hai ngày không về núi…… Tiểu Vân Dao, nếu hôm nay bài của muội lại là bài Yêu Cửu (*), thì sau này ta sẽ gọi muội là Vân Yêu Cửu đấy nhé……”
(*) Chỉ toàn quân 1 (yêu) và 9 (cửu).
“Sư phụ không ở đây, tỷ tưởng ta chết rồi sao?”
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng giáng xuống từ trên cao.
Nó đập xuống bàn mạt chượt, khiến bàn tay đeo chuông vàng đang lắc lư của Tô Mộng Vũ cứng đờ, nàng run rẩy quay đầu lại: “Tứ, tứ sư đệ…… chẳng phải đệ đến cốc Cửu Tư truyền, truyền đạo sao? Về khi nào vậy?”
Một thanh giới xích (*) bằng thiết tỏa ra hàn quang như nặng nghìn quân (**) ngăn cản động tác đứng dậy của nàng.
(*) Giới xích: Thước mà tiên sinh thời xưa dùng để xử phạt học sinh, được làm bằng một tấm ván gỗ.
(**) Quân: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân.
Phía sau Vân Dao, một nam tử trẻ tuổi mặc tố y đơn sắc cổ hủ đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị: “Sư phụ mới rời núi một ngày.”
“Cứu ——” Tô Mộng Vũ bị giới xích đè xuống, nàng nghiêng đầu muốn thoát: “Đại sư huynh cứu muội với ——”
Chẳng biết từ lúc nào, rừng trúc trước mặt không một bóng người.
Sau án thư cạnh bờ suối, Tư Huyền đang nhíu mày, cầm mai rùa bói toán, tỏ vẻ dốc lòng cầu học, đang nhờ Tu Tâm chỉ dạy gì đó.
Tu Tâm quay người lại, ngăn lời của y lọt ra ngoài.
Tô Mộng Vũ: “Á á á đại sư huynh ——”
“Nhị sư tỷ, lục sư đệ.” Giọng của Đỗ Cẩm lạnh lùng như đỉnh núi ập xuống, bóng của hắn bao trùm ba người đang run rẩy trước tảng đá: “Hai người dạy tiểu sư muội như thế đấy à?”
“——”
Giữa tiếng cười và tiếng mắng giận dữ, giữa những cố nhân sống động như thật này, thần hồn của Vân Dao dần run rẩy.
Nàng cảm thấy tim mình thắt chặt, đau đớn dữ dội lan khắp toàn thân.
Khi ấy….. bọn họ đều còn sống.
Khi ấy, nàng chẳng biết gì cả.
Sau đó.
Đại chiến hai cõi Tiên Ma bắt đầu, đại sư huynh dùng mạng vấn thiên, tế trận tuẫn đạo, nhị sư tỷ siết chặt mai rùa dính đầy máu tươi của y, chảy sạch nước mắt không cam tâm của cả đời này, sau đó tắt thở trong vòng tay của sư phụ.
Tam sư tỷ cả đời yêu sạch sẽ và luôn chỉnh tề, chết trong dòng sông máu dơ bẩn nhất Ma Vực. Tứ sư huynh luôn hà khắc với Vân Dao, thường dùng thiết giới xích đánh nàng, nhưng lại vì bảo vệ nàng, dốc sức chiến đấu suốt ba đêm trước trận Kim Cương, cạn kiệt máu mà chết.
Lục sư huynh yêu hoa nhất và sợ đau nhất, luôn bị mọi người trêu đùa bảo rằng hắn mới là tiểu sư muội yếu ớt nhất Càn Môn, trong trận chiến Tiên Ma cuối cùng, hắn chết trên bờ sông Vô Quy trước núi Lưỡng Giới, vạn tiễn đâm xuyên, chết không toàn thây.
Chỉ có duy nhất một mảnh nhỏ Hạnh Hoa Lâm mai táng cùng hắn.
…… Nếu cảnh tượng trước mắt này là kết cục thì thật tốt biết bao.
Nếu bọn họ không chết, nếu bọn họ còn sống, nếu mọi thứ vẫn như lúc ban đầu ——
[Vân Dao, quay lại.]
Trong bóng tối vô tận, một âm thanh chợt vang lên từ bên bờ sông cực kỳ xa xôi. Nó lướt qua gợn sóng của biển Thất Tình, chạm đến đáy lòng nàng.
Vân Dao giật mình.
Một vệt huyết sắc xé rách vòm trời tối tăm, sau giọng nói khàn khàn run rẩy nọ, rừng đào trước mặt nàng dừng lại, mờ dần, từng vết nứt xuất hiện trên hình bóng của cố nhân, bọn họ nhìn nàng, mang theo nỗi buồn và nỗi nhớ vô tận.
Cuối cùng, mọi thứ vỡ thành vô số đóm sáng, rơi xuống dòng sông dài đen kịt.
[Vân Dao, quay lại.]
Khoảnh khắc Vân Dao mở mắt ra, hàng nghìn hàng vạn đóm sáng sau lưng nàng rơi xuống, hệt như mưa sao băng.
Biển sao dưới chân bắt đầu dâng lên muôn vàn sóng lớn, cuồn cuộn mãnh liệt, trong phút chốc đã bao trùm lấy nàng ——
Là ai!
Giữa dòng sông dài cuồn cuộn ồ ạt, Vân Dao kiên trì đấu tranh, trong lúc gần như ngạt thở bởi sự ăn mòn của vô số đóm sáng ký ức, nàng bỗng sững người.
Nàng chợt nhớ đến một người.
…… Nhưng lần cuối cùng nàng nhìn thấy người ấy, đã là chuyện của ba trăm năm trước.
Hôm ấy tuyết rơi dày đặc, dày đặc đến mức lấn át đêm dài vùng núi Lưỡng Giới, phủ khắp xương cứng và máu khô, cũng phủ khắp chiếc giáp mỏng tanh lạnh như băng trên mặt đất. Hoa tuyết lấm tấm trên hàng mi dài của hắn, hệt như hoa tàn.
Hắn được mai táng ở nơi đó. Cùng với gió và tuyết, quanh năm không thay đổi.
…… Chắc chắn hắn vẫn đang chờ nàng.
Chờ nàng đưa hắn về nhà.
——
Trước miếu Sơn thần, giữa thi thể của Yểm Thú trên mặt đất, Vân Dao chợt mở mắt ra.
“Mộ……”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng đã bị át đi bởi làn sóng linh lực ồ ạt như sóng biển.
Vân Dao kinh ngạc ngoái đầu lại, thế nên không hề nhìn thấy, dưới mái hiên bên sườn miếu, một sợi dây cầu nguyện đỏ tươi bị một bóng người im ắng kích thích, người ẩn trong bóng tối quay người, biến mất trong màn đêm đen nhánh.
“Ầm ầm!”
Linh lực cuồn cuộn như thủy triều càng lúc càng gần.
Rốt cuộc Vân Dao cũng biết tại sao những con Yểm Thú kia không ở cạnh nàng —— Như một tờ giấy mỏng bị lưỡi dao xé toạc ra, một con Yểm Thú không phân biệt rõ diện mạo vốn có nặng nề ngã xuống trước mặt nàng.
Khắp núi, lá rụng và tơ ác mộng tung bay, chưa kịp đến gần thì đã bị linh lực vô hình nghiền nát bấy.
Xé nát bụi và sương vô tận, dưới ánh trăng, giữa sương mù ác mộng, Vân Dao nhìn thấy người đang gảy đàn trên không trung.
Ngân ti liên hoa quan dưới ánh trăng trong veo lành lạnh.
Dải lụa trắng như tuyết che mắt rủ xuống.
—— Mộ Hàn Uyên.
Nhưng Vân Dao không dám chắc chắn.
Bạch y của hắn nhuộm đầy máu, lốm đa lốm đốm, hệt như cánh hoa mai nổ tung giữa bầu trời đêm, sáng rực như lửa.
Khuôn mặt tuấn tú tựa thần linh lạnh lẽo và dữ tợn. Hàn Uyên Tôn luôn thương xót chúng sinh như thánh nhân, sao lại có biểu cảm như thế?
Cứ như…… sắp mất đi tất cả.