Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Nhóc con này chiến đấu… không theo lẽ thường…

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu quá đỗi nghịch thiên!”

“Tôi không ngờ đến điều này, có lẽ ba Võ Thánh kia quá rác rưởi”.

Diệp Bắc Minh trêu ghẹo cười: “Thừa nhận tôi ưu tú khó khăn thế sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục…

“A… Ma quỷ, mày là ma quỷ!!!”

Khương Thừa sợ đến mức tim muốn nổ tung, hắn ta kêu thảm một tiếng, lăn một vòng xông ra.

Lúc này.

Khương Thừa chỉ có một suy nghĩ, đó là chạy!

Chạy ra khỏi phủ Long Soái, chạy khỏi tầm mắt của Diệp Bắc Minh!!!

Diệp Bắc Minh buồn cười, chuẩn bị đuổi theo.


“A!”

Tiếng thét chói tai của Trần Lê Y truyền tới.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Không ổn!”

Xông vào nhìn, trong tay xuất hiện thêm một thanh dao găm, kề cổ Trần Lê Y.

Thấy Diệp Bắc Minh đuổi theo, Khương Thừa điên cuồng sủa: “Diệp Bắc Minh, mày không được phép tới!”

“Nếu mày tới, tao lập tức giết cô ta!!!”

Giọng Trần Lê Y lạnh băng: “Đừng hòng dùng tôi uy hiếp Thiếu chủ!”

Dứt khoát!

Kiên định!

“Cô nói cái gì?”

Khương Thừa kinh ngạc nhìn Trần Lê Y.


Giây tiếp theo.

Trần Lê Y lại chủ động vặn cổ, con dao găm trong tay Khương Thừa xoẹt tới, máu tươi trào ra.

Khương Thừa sợ choáng váng, người phụ nữ này điên rồi sao? Tự cắt cổ mình?

Cô ta không sợ chết sao?

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Trần Lê Y, cô làm gì đấy?”

Trong nháy mắt xông lên, một quyền đánh ra, Khương Thừa bị đánh nổ trong nháy mắt.

Trân Lê Y ngã xuống, Diệp Bắc Minh vội vàng ôm cô ấy, đặt cô ấy nằm trên đất phẳng.

Cô ấy mất rất nhiều máu!

Mặt đẹp trắng bệch, con ngươi cũng trở nên vô thần.

Một luồng cảm giác hít thở không thông truyền tới, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Diệp Bắc Minh vỗ ngực Trần Lê Y, rót nội lực vào trong cơ thể cô ấy.

Trong tay đột nhiên xuất hiện mấy cây kim bạc, đâm vào cổ Trần Lê Y.

Thoa bột màu trắng lên vết thương.

Cột chặt băng vải!

Làm liền một mạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận