Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Nếu như bỏ mặc không quan tâm, uy nghiêm của Long Quốc sẽ phải chịu tổn hại cực lớn.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người?”

Phương Chấn trả lời: “Khoảng ba trăm ngàn người”.

Diệp Bắc Minh hỏi lại: “Vậy còn chúng ta?”

Phương Chấn nói: “Khoảng sáu trăm ngàn người”.

Diệp Bắc Minh hừ lạnh nhìn Phương Chấn: “Đúng là phế vật!”

“Long Soái, cậu…”

Phương Chấn ngây người, trong lòng có chút căm tức, nhưng cũng không dám phát tác.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn đám người trong khoang máy ba: “Còn cả các người, tất cả đều là phế vật!”

“Sáu trăm ngàn người đấu với ba trăm ngàn người còn rụt rè e sợ, các người rốt cuộc đang sợ cái gì?”

“Bốn chiếc tàu sân bay đến tận cửa nhà rồi vẫn còn giùng giằng với người ta?”


“Phải chờ người ta khai hỏa, các người mới đánh lại sao?”

“Các người không phải phế vật, vậy ai là phế vật?!!”

Diệp Bắc Minh chửi mắng một trận.

Đám người Phương Chấn cúi đầu, không dám phản bác.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh nói: “Truyền lệnh ba quân, không tiếc bất cứ giá nào”.

“Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc, bất kỳ kẻ nào dám vượt qua vùng biển của Long Quốc một bước”.

“Lập tức khai hỏa cho tôi, tiêu diệt toàn bộ!”

Lời vừa dứt.

Tất cả đều kinh hãi!


Ba mươi mấy người bên trong khoang máy bay mặt chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.

Ngay cả Phương Chấn cũng sợ ngây người!

“Cái gì?”

“Long Soái!”

“Cậu… cậu… cậu nghiêm túc?”

Mấy người ngược lại hít một hơi khí lạnh, cảm giác da đầu tê dại.

Phương Chấn liên tục nuốt nước miếng: “Long Soái, cậu… cậu không phải đùa chứ?”

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: “Ông nhìn tôi giống như đang đùa không?”

“Khai hỏa!!!”

“Rít!”

Mấy người cảm thấy phát rét, toàn thân kích động run rẩy.

Một phút sau.

Sáu trăm ngàn đại quân của chiến đội Tu La nhận được mệnh lệnh.

Khai hỏa với bất kỳ ai vượt qua thế lực vùng biển Long Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận